Chương 42-2

Trong lúc cô vẫn còn bàng hoàng trước sự việc đang diễn ra, Trương Tử Minh cùng Bạch Thượng Thiên đã lấy súng hướng Dạ Diễm lên đạn. Bởi vì là góc của công viên nên bây giờ không có ai, tuy là đây không phải chỗ để có thể ra tay nhưng trong lòng bọn họ đều biết, chỉ cần Dạ Diễm có hành động gì đáng nghi, nhất định hai khẩu súng kia có thể được bóp còi bất kỳ lúc nào.

- Khoan, tôi biết chuyện gì đang diễn ra. Hạ súng xuống đi. - Cô đứng trước mặt bọn họ đưa tay ra hiệu hạ súng xuống, nhìn khuôn mặt rất đỗi bình tĩnh của Dạ Diễm nói.

Trương Tử Minh nhìn Bạch Thượng Thiên, cả hai người có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn là cất súng đi. Lúc này cô cũng bắt đầu lên tiếng giải thích.

- Tuy là không biết có phải hay không. Nhưng mà thật ra thì Dạ Diễm là một trong những thí nghiệm cấy tạo gen của chính phủ. Trong lúc trốn khỏi phòng thí nghiệm thì bị thương được tôi cứu giúp, cho nên anh ta đã đồng ý làm trợ lý của tôi.

- Thí nghiệm của chính phủ? - Bạch Thượng Thiên hai mày nhíu lại. Chuyện này hắn từng nghe qua rồi, chỉ là toàn thí nghiệm thất bại nên cũng không để tâm lắm. Không ngờ hôm nay lại được chứng kiến tận mắt.

- Nếu là vậy càng nguy hiểm. Tiểu Tuyết, thí nghiệm cấy tạo gen không phải chuyện đùa. Hắn ta là một vật thí nghiệm, không có cảm xúc. Nếu như một ngày hắn ta gϊếŧ em thì sao? - Bạch Thượng Thiên biết, Trương Tử Minh cũng biết. Bản thân lại không giữ nổi bình tĩnh, bước tới nắm lấy hai bả vai cô nghiêm túc nói.

- Cho dù tôi có chết thì cũng không liên quan đến anh, Trương tổng.

- Tất nhiên có liên quan. Bởi vì...anh thích em.

...

Ba chữ kia vừa phát ra khỏi miệng Trương Tử Minh, cả Bạch Thượng Thiên lẫn Trương Mĩ Tuyết, thậm chí còn có cả Dạ Diễm đều phải ngoái đầu nhìn hắn.

Không gian im lặng đến đáng sợ.

Bạch Thượng Thiên vừa nghe thấy những lời kia liền không kìm được mà khó chịu nhăn mày (giờ mới nhớ, từ đầu tới cuối toàn miêu tả chân mày của ổng:)))

Vốn còn tưởng Trương Tử Minh chỉ xem cô như em gái, không biết từ lúc nào hắn lại có thêm một tình địch như vậy. Lại còn là tên bạn thân của mình.

- Trương tổng, anh đừng đùa nữa. Tình cảm con người không phải là thứ muốn nói thì nói đâu.

Sau một vài giây đứng hình cuối cùng cô cũng lấy lại vẻ lãnh đạm hằng ngày, gạt hai bàn tay đặt trên bả vai mình ra, hướng thẳng con người vừa "tỉnh tò" kia phũ phàng nói.

- Dạ Diễm, đi thôi. Đi tìm Winter và Lisa. Tôi không muốn ở đây thêm phút nào nữa.

Quay người lạnh lùng bước đi, cô không một chút quan tâm vẫn cứ bước đi mãi, hòa vào dòng người đông đúc kia. Để lại hai người bọn hắn dõi theo phía sau.

- Tôi thật không ngờ cậu lại thích Tiểu Tuyết. - Đợi đến khi không còn thấy bóng cô nữa, giọng nói âm trầm của Bạch Thượng Thiên liền cất lên.

- Cậu cũng thích con bé, đúng chứ?

- Vậy bây giờ thế nào đây? Giải quyết bằng nắm đấm hay bằng máu đây?

-...

- Bỏ đi. Bạo lực không phải cách tốt nhất. Tôi với cậu cạnh tranh công bằng, kẻ nào giành được trái tim em ấy. Kẻ đó thắng. - Rút từ trong túi ra một điếu thuốc, Trương Tử Minh từ từ châm lửa nói. Song lại quay sang đưa một điếu thuốc cho Bạch Thượng Thiên.

Bạch Thượng Thiên hừ cười một cái, nhận lấy điếu thuốc từ tay Trương Tử Minh, ánh mắt đầy hiếu chiến nói.

- Đồng ý.

-------------------------------------------------------------------------------

Quay lại với Trương Mĩ Tuyết, sau khi rời đi, bản thân cô cũng bắt đầu rối loạn một hồi.

Những lời vừa nãy Trương Tử Minh nói, không phải là không kích động đến cô. Quả thực tuy là trong truyện hắn đối xử rất tệ với nguyên chủ. Nhưng mà trên thực tế, từ khi cô gặp hắn đến giờ, hắn vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, hoàn toàn không hề chán ghét như đã viết. Thậm chí khi nãy, lúc Trương Tử Minh nói thích cô, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm kia, cô có thể cảm nhận được rõ yêu thương nồng đậm trong đó. Hoàn toàn chân thật.

Chỉ là hắn là người của Trương gia, là người của Trương Vũ Tài, tốt với hắn chính là gây hại đến cô. Cho dù là như thế nào, trong khoảng thời gian này, cô cũng không thể để mấy chuyện cá nhân ảnh hưởng đến việc lớn được.

Bộp.

- Cô đang suy gì vậy?

Đang cố gắng gạt bỏ những lời vừa nãy ra khỏi đầu. Chợt một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai giữ cô lại đồng thời một giọng nói vang lên kéo Mĩ Tuyết ra khỏi mớ bồng bông trong đầu.

Lúc ngẩng đầu lên liền thấy trước mặt là cây cột đèn. Còn cánh tay cùng giọng nói kia không ai khác chính là Dạ Diễm.

- À không có gì đâu. Chỉ là chút chuyện thôi. - Cười trừ như không có chuyện gì, cô nhìn hắn nói.

- Winter, Lisa kìa, bên phải.

Chưa kịp định dạng đây rốt cuộc là chỗ nào, giọng nói trầm ấm của Dạ Diễm lại vang lên. Nhìn sang bên phải xa xa liền có thể thấy hai bóng người, một nam, một nữ quen thuộc.

Vui vẻ chạy đến định chào hai người họ một cái, cô chợt nhận ra hôm nay anh hai lẫn nhỏ bạn thân có chỗ khác thường ngày, khác khi nãy hơi bị nhiều.

Rõ ràng lúc dắt nhau đi bỏ cô còn rất xôn xao cãi lộn, giờ thì một người mặt cứ cúi xuống đất, người thì mặt hơi đo đỏ a~~

- Anh hai, Lisa! Sao hai người có vẻ lạ vậy? Có chuyện gì sao? - Không kìm được tò mò, cô bước tới, nhìn Winter thắc mắc.

Anh nhìn cô, rồi lại nhìn Lisa, ho khụ khụ hai tiếng rồi nói.

- Thật ra, mọi chuyện là như thế này.

15 phút trước...

Vì rất lâu rồi Lisa mới được đi chơi công viên giải trí, cô nàng này hôm nay vô cùng vui vẻ chạy đi khắp nơi, không quên khéo theo ông anh hai yêu vấu của cô. Lý do là để trả xiền chứ còn làm gì:)))

Và sau khi mà đi hết một vòng thì hai người liền bắt gặp một cuộc thi tên gì mà "Kẹo bông ngọt ngào"

Thử thách của cuộc thì này là hai người tham gia sẽ bịt mắt ăn hết cây kẹo bông trong vòng 1 phút.

Nếu ăn hết sẽ được tặng một phần quà đặc biệt.

Bản tính trẻ con của Lisa phút chốc lại nổi lên, kéo cho bằng được anh vào chơi cùng.

Sau đó mới phát hiện ra một điều kinh hoàng. Hóa ra đây là cuộc thi dành cho cặp đôi, ăn phải ăn cùng một cây kẹo bông và đáng sợ hơn là phải bịt mắt.

Nội tâm bé nhỏ của ai đó kêu gào. Cuối cùng là hít một hơi thật sâu, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân mà bước lên sân khấu theo sự sắp xếp của mc.

Tiếng hô bắt đầu vang lên, các cặp đôi bắt đầu ăn. Bên hai người cũng vậy, ăn rất kịch liệt là đằng khác.

Một mặt vì Lisa rất hiếu thắng, mặt khác vì muốn nhanh kết thúc chuyện này đi cho rồi. Winter thì khỏi nói, là bởi vì bị bắt ép nên phải ráng ăn dù rất là không muốn.

Thời gian sắp kết thúc, Lisa càng cố gắng ăn nhanh hơn. Cuối cùng không hiểu vì sao, trời xui đất khiến thế nào mà hai người lại môi chạm môi một cách ngọt ngào.

Khoảnh khắc cảm nhận được môi mình đang chạm phải cái gì đó mát mát, ươn ướt, ngọt ngọt. Lisa đã biết, cô sai rồi!

------------------------------------------------------------------------------------

Lisa - Winter cho ai cần:)))