Sau khi không tiễn hắn ra đi cô quay về bộ dáng bất cần đời nói chuyện với ông anh trai.
- Chậc, cũng tiếc ghê ha. Hắn trông cũng đẹp zai vậy mà cuối cùng chui tọt vô hậu cung nữ chủ. May là em còn anh trai xinh zai không thua kém gì ở đây. - Cô làm bộ dáng tiếc nuối nói.
- Vậy thì lợi dụng nhan sắc, thừa thắng xông lên! - Ổng cổ vũ.
- Thôi đê, đυ.ng vô nam chủ phiền phức lắm. - Cô lấy một trái táo cạp nhai, tay mở ti vi lên xem.
- Sắp tới em định làm gì? - Winter hỏi.
- Làm sâu gạo trốn trong nhà hưởng thụ vinh hoa phú quý, tránh xa nam nữ chủ.
- Vậy con ta thì sao? Ta không lẽ phải làm hồn ma suốt đời. - Anh ủy khuất chỉ mình nói.
- Hờ cũng có lí, vậy để em xin ra nước ngoài du học tiện thể tìm thân xác cho anh.
- Vậy chừng nào em xuất viện? Em tính ở đây chơi với nam chủ à.
- I don't no. Để mai em sẽ sử dụng tuyệt chiêu cầu xin mama xuất viện. Ở đây có ngày chết dễ như chơi.
- Anh đồng ý với em.
Thế là không hiểu sao kể từ ngày hôm đó, có m ột động lực khiến tên bác sĩ mang tên Du Kim Thành ngày ngày ghé qua phòng bệnh của cô, nào là khám tổng quát, chụp não,............ Khiến mỗ nữ vô cùng điên đầu, đã vậy hắn còn làm cách gì khiến mama không nghe cô, bắt cô nằm đây ngày ngày húp cháo đến chán. May mắn cô vẫn còn caca thân yêu kề bên nói chuyện, chém gió nếu không cô thề sẽ cắn lưỡi tự tử.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, cô với ông anh quyết định chơi dữ một phen, cho ổng nhập vô thân xác nữ phụ này cùng cô. Cảm giác quả thật rất bình thường, ngoại trừ chuyện cả hai phải phối hợp điều khiển thân xác mất nguyên buổi thì chả có gì hay xảy ra. Nhắc mới nhớ, hôm nay hình như là bà nữ chủ đại nhân đến thăm thì phải. Chẹp, nhớ lại bộ ngực đó quả là rất ghen tỵ, ông trời bất công.
- Chị ơi, chị xem ai tới thăm chị này! - Bà nữ chủ tay trong tay với thằng nào đó bước vô bệnh viện. Chậc, đúng là hào quang nữ chủ vạn người mê, đi đâu cũng có trai đẹp bám theo.
Liếc nhìn cô ta một cái, cô gật đầu sau đó tiếp tục cặm cụi đọc sách.
- Chị! Chị bị sao vậy? - Cô ta đột nhiên hét lên rồi chỉ vào mặt cô. Theo thói quen, cô mệt mỏi đi tìm cái gương soi mặt và......
- AAAA! - Một giọng hét vô cùng “nhỏ” vang lên khiến Du Kim Thành cùng mama vừa bước tới ngoài cửa vội bước vào.
- Tiểu Tuyết, con làm sao vậy? - Mẹ cô hốt hoảng khi nhìn thấy cô. Hai tên soái ca kia tuy không nói gì mấy nhưng trong lòng cảm thấy king ngạc.
- M.....mẹ...Khuôn mặt của con. - Cô lắp bắp chỉ mặt mình nói. Bây giờ trông cô rất giống quái nhân, một mắt tím một mắt màu hổ phách, tóc một nửa màu tím, nửa kia thì màu xanh lam.
-------Cuộc trò chuyện linh hồn trong suy nghĩ-----------
- Anh hai, mặt em biến dạng rồi!
- Anh cũng thấy chứ đâu có mù. - Winter cũng hốt hoảng không kém khi thấy gương mặt đó trong gương.
- Mà suy nghĩ kĩ lại thì mái tóc xanh lam này không phải giống màu tóc của anh sao? Còn đôi mắt cũng vậy, mắt của anh cũng có màu hổ phách.
- Vậy không lẽ...........- Anh nhíu mày dừng giữa chừng.
- Chắc là do có hai linh hồn cùng trú ngụ một thân xác nên nó mới biến đồi như thế. - Mỹ Tuyết xoa cằm nói.
- Cái này hay à nha, em không thấy thú vị sao? - Anh mặt hớn hở nói.
- Me too! Vô cùng thú vị. Chỉ nghĩ tới cảnh mọi người nhìn em là thấy vô cùng thú vị! - Mỗ nữ nào đó cũng như anh trai điên của mình. Không những không lo mà còn thấy mới lạ, vui vẻ.
-------------Hiện tại---------
Trong khi mọi người đang hốt hoảng, mỗ nữ nào đó từ vô hồn bỗng nở nụ cười vô cùng tính kế. Giống như vừa tìm ra thứ gì mới khiến mọi người trong phòng đổ mồ hôi lạnh.
- Huhu, tiểu Tuyết con gái yêu của ta. Cớ sao con phải hứng chịu những việc này cơ chứ! - Mẹ cô tưởng cô sốc quá hóa điên nên vội bay tới ôm cô vào lòng.
- Mama à, con có sao đâu? Mà cái vụ này hay lắm đó. Mama thử nghĩ xem nếu con là một trong những người có đột biến gen! - Cô hào hứng nói suy nghĩ của mình ra, còn đưa tay lên vui vẻ như một đứa trẻ con.
Mọi người bất động.
- Phì! - Một giọng cười được kìm nén nhưng vẫn phát ra với cường độ cực nhỏ, tuy nhiên cô vẫn nghe được. Liếc mắt về phía hai mỗ nam đang đứng nhìn mình đằng kia, cô phồng má giận dỗi.
“Cười gì chớ, ta đây bình thường nhá!”
Hành động đó càng khiến cô thêm đáng yêu, Du Kim Thành không kìm nổi bước tới xoa đầu cô nói.
- Biết rồi, biết rồi!
Cô vội né đầu tiếc thương cho mái tóc mới của mình. Lần nào hắn cũng xoa đầu cô hết, trong hơn 1000000 chứng minh của hai anh em cô, một trong đó có ghi nhớ rằng “ Đừng xoa đầu nếu bạn không muốn lùn đi “. Bất mãn trước hắn, cô bĩu môi ủy khuất nói.
- Bác sĩ Du, xoa đầu hoài sẽ không cao lên!
Bỏ mặt lời than thở của cô, hắn cứ hành hạ mái tóc yêu dấu đến khi thành ổ quạ mới chịu.
- Theo như tôi thấy, có lẽ sau tai nạn đó, vết thương đã bị nhiễm một loại virus nào đó nên bây giờ mới có tình trạng như bây giờ. - Hắn quay ra nói, còn xoa cằm suy tư.