Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Máy Mô Phỏng Nhân Sinh Của Người Chơi Đen Đủi

Chương 2: Vòng chơi kết thúc nhanh chóng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng gõ cửa, Dịch Văn Quân thực sự không muốn ra mở, thậm chí không muốn để ý tới người bên ngoài.

Rốt cuộc, đầu óc cô bây giờ vẫn còn đang rối bời, có quá nhiều chuyện nghĩ không ra, chẳng hạn như cô bị tập kích như thế nào? Lai lịch của dị chủng tấn công cô là gì? Thế giới hiện thực bây giờ ra sao? Thời gian của bản thân còn nhiều hay không? Vân vân mây mây, đây đều là những nguy cơ vô cùng cấp bách.

Trong tình huống nguy cấp như vậy, cô làm sao còn có thời gian để suy nghĩ về trò chơi nữa?

Thế nhưng, bỏ mặc trò chơi có lẽ cũng là hành động không sáng suốt.

Bởi vì trong thế giới thực, dị chủng dám cả gan tập kích một sứ đồ cấp cao, còn tập kích thành công thì năng lực và can đảm đều không thể kinh thường, có thể thấy rõ sức mạnh của ảo cảnh do nó dày công xây dựng.

Nhưng chiếc máy chơi game kỳ lạ này có thể phá vỡ ảo cảnh của dị chủng từ bên trong, sau khi cầm lên trực tiếp giúp cô phá bỏ bức màn ảo cảnh, khiến cô tiến vào thế giới được xây dựng trong máy chơi game.

Từ góc độ này mà nói, cái máy chơi game này càng không đơn giản, sức mạnh của nó có thể là cấp A trở lên, chính là không biết phạm vi năng lực rộng bao nhiêu, độ khó thế nào... Hừm! Giờ không phải là lúc để nghĩ về những điều này!

Dịch Văn Quân đột nhiên tỉnh táo lại.

Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài phòng ngủ ngày càng gấp gáp, dường như đang sợ hãi cái gì.

“Elena, Elena, cô có đó không? Cô ổn chứ? Elena? Trả lời tôi đi!”

Thấy cửa phòng ngủ sắp bị đối phương đập vỡ đến nơi, Dịch Văn Quân không còn cách nào khác đành đi tới trước cửa, nói một cách mơ hồ: “Tôi không sao, nhưng hình như bị bệnh… Đầu rất đau, hôm nay không muốn ra ngoài.”

Dịch Văn Quân không muốn chơi trò chơi này, mà là muốn ở trong thế giới của trò chơi suy nghĩ một lúc.

Mặc dù thế giới trò chơi và thế giới ảo cảnh đều bẫy người, nhưng ít nhất trong thế giới trò chơi này, cô vẫn có ký ức và suy nghĩ rõ ràng - cứ nghĩ về những biểu hiện thiểu năng của mình trong thế giới ảo cảnh, Dịch Văn Quân lại muốn bắt tên dị chủng kia vặn thành bánh quẩy.

Dị chủng chết tiệt, hãy đợi đấy!

Dịch Văn Quân báo thù, chưa bao giờ để đến ngày hôm sau!

Ngoài cửa.

Giọng nữ tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, trong lời nói thậm chí lộ ra một chút thương hại, nhưng lại không có chút ý tứ nhượng bộ nào, tựa hồ đang nhắc nhở gì đó: “Elena, tôi biết cô đang suy nghĩ gì. . . nhưng nam tước Lex muốn gặp cô, bây giờ ngài ấy đang ở phòng khách, tốt nhất là cô đừng để ngài ấy đợi lâu.”

Dịch Văn Quân cau mày: có nghĩa là bắt buộc phải gặp?

Suy tính một chút, Dịch Văn Quân quay đầu quét qua phòng ngủ một lượt, sau khi nhìn thoáng qua phòng ngủ trang hoàng lộng lẫy, ánh mắt liền dừng lại ở cửa sổ bị khóa chặt.

Đây là--

Dịch Văn Quân còn sợ mình nhìn nhầm nên bước nhanh về phía trước, áp lòng bàn tay lên cửa sổ đẩy mạnh.

Nhưng cô đã đúng, cửa sổ thực sự bị người đóng đinh ở bên ngoài.

——Rõ ràng là một phòng ngủ lộng lẫy như công chúa nhưng cửa sổ lại bị bịt kín từ bên ngoài. Còn người hầu đang đợi ngoài cửa báo tin cũng chỉ có lòng thương hại từ trên cao nhìn xuống mà không có sự kính trọng.

Đây là kim ốc tàng Kiều hay là cưỡng đoạt dân nữ vậy?

Dịch Văn Quân biết có gì đó không ổn, vội vàng kiểm tra toàn bộ phòng ngủ.

Sự việc đến quá đột ngột, thời gian lại quá ngắn, cô không biết chút xíu nào về phòng ngủ xa lạ này, vì vậy khi người hầu ngoài cửa lại trở nên mất kiên nhẫn, thậm chí còn bắt đầu nghiêm khắc cảnh cáo cô, Dịch Văn Quân không thu hoạch được gì đành phải bất chấp ra mở cửa.

“Tới đây.”

Cửa mở, Dịch Văn Quân nghiêng đầu nhìn, phát hiện người chờ ngoài cửa phòng ngủ quả nhiên là một người hầu gái. Đối phương tóc nâu, mắt xám, trên mặt là kiểu trang điểm tự nhiên như mặt mộc phổ biến hiện nay, trông rất xinh đẹp.

Dịch Văn Quân thầm cảm thấy hơi kỳ lạ: người ở đây đều có nhan sắc như vậy sao?

Sau khi nhìn thấy cô, người hầu gái đợi ngoài cửa đã lâu sắc mặt cũng hoà hoãn hơn: “Vậy mới ổn chứ.” Dừng một chút, giọng nói của người hầu gái lại trở về hoà nhã lễ độ, khuyên nhủ: “Elena, tôi biết cô rất khó chịu, nhưng đừng quên, nam tước Lex là vị khách bá tước coi trọng, nam tước yêu thích cô, chỉ đích danh cô tới bầu bạn, là đứa trẻ mồ côi nhận ân huệ của bá tước, cô phải dồn hết tâm sức đi tiếp đãi khách nhân, như vậy mới có thể báo đáp sự coi trọng của bá tước dành cho cô năm xưa, cô hiểu chưa?”

Dịch Văn Quân: “...”

Chà, mới đầu còn tưởng nam tước là đại ác nhân, hóa ra hắn ta chỉ là Đoàn Chính Thuần thấy sắc thì ham, còn bá tước phía sau mới là thủ lĩnh đứng đầu đại gian đại ác đúng không?

Đây là cái trò chơi + thiết lập giẻ rách gì vậy?!

Dịch Văn Quân mở bảng điều khiển hệ thống, sau khi xác nhận bản thân vẫn đang trong phó bản “Tân nương của Tà thần (khởi đầu)” thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Mặc dù có vẻ như tình cảnh của nhân vật bản thân nhập vai rất éo le, lại còn có cảm giác gái nhà lành bị ép phải bán thân mãnh liệt, nhưng nếu đây là trò chơi yêu đương thì đại khái - chắc là - có lẽ bản thân sẽ an toàn nhỉ?

Ví dụ như cái tên nam tước Lex nghe có vẻ rất không đáng tin kia thực ra là một trong những đối tượng công lược?

Lại giả dụ nam tước Lex không phải là mục tiêu công lược, nhưng hắn ta là công cụ hình người thúc đẩy tình tiết vở kịch phát triển đúng quy cách, khi đối phương bộc phát thú tính với mình thì mục tiêu công lược thực sự sẽ từ trên trời rơi xuống?

...Không ổn, không ổn!

Không biết tại sao, cảm thấy cực kỳ không ổn!

Dịch Văn Quân cắn răng đi theo người hầu gái, xuyên qua pháo đài cổ phức tạp đến phòng khách.

Trên đường đi, Dịch Văn Quân nhận thấy rằng mặc dù bản thân đang ở trong một pháo đài cổ kính, mặc quần áo hoa lệ rườm rà còn có coóc-xê, nhưng thực tế, bối cảnh thời đại của phó bản này dường như không hoàn toàn là thời trung cổ.

Dịch Văn Quân nhìn thấy thứ chiếu sáng phòng ngủ của Elena không phải là giá cắm nến mà là đèn điện, khi đi qua hành lang bên ngoài tầng ba, cô nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu trên con đường dẫn ra bên ngoài lâu đài, ngước nhìn lên, bầu trời phía xa xa còn có những ống khói nhà máy đang nhả khói dày đặc, xa hơn nữa còn có tiếng còi inh ỏi của tàu hơi nước.

Đây là trò chơi tình yêu lấy bối cảnh steampunk* à?

(*steampunk: khoa học viễn tưởng tập trung vào máy móc thiết bị chạy bằng hơi nước)

Khá là hiếm đấy.

Càng nói nhiều thì càng vạ miệng, Dịch Văn Quân im lặng đi tới cửa phòng khách lầu hai, dưới ánh mắt ra hiệu của người hầu gái, đặt tay lên tay nắm cửa phòng khách.

Trước khi Dịch Văn Quân đẩy cửa bước vào, người hầu gái cảnh cáo cô lần cuối.



“Elena, tôi biết cô thích bá tước... hoặc là nói không có nữ nhân nào trong pháo đài này không thích bá tước cả. Nhưng cô nhất định không được quên thân phận của mình! Cô chỉ là một bé gái mồ côi, thậm chí coi là tình nhân của bá tước còn là bội nhọ ngài, nhưng Nam tước Lex - ngài ấy vô cùng say mê cô, ngài ấy sẽ là chốn nương thân tốt nhất của cô.”

Lúc này, ánh mắt người hầu gái nhìn Dịch Văn Quân có vẻ thương hại, cũng có vẻ ác ý.

“Đi đi Elena.”

“Đừng quên thân phận của cô, cũng đừng quên ân huệ của bá tước.”

Dịch Văn Quân: “...”

Cô là em gái Elizaby của Elizabeth à?

Dịch Văn Quân mặc kệ cô ta, đẩy cửa bước vào.

Mà cô vừa bước vào, người hầu gái bên ngoài liền vội vã đóng cửa lại, thậm chí còn không khách khí khóa trái lại.

Dịch Văn Quân: “...”

Chửi thầm một vạn lần!

Đây là cái hành vi tú bà gì vậy?

Đây là tình tiết nên xuất hiện trong một trò chơi tình yêu sao?

Quên đi, chỉ là một trò chơi, không đáng, không tức giận.

Dịch Văn Quân không tuỳ tiện xông tới mà đứng ở cửa, nhìn toàn bộ phòng khách, cẩn thận suy xét.

Diện tích phòng khách trước mặt Dịch Văn Quân rất lớn, có đầy đủ dụng cụ như bàn làm việc, giá sách, ghế sô pha, lò sưởi, đèn điện,…

Nhưng có thể là do phòng khách quá lớn, hoặc là do rèm cửa quá dày, cho dù lúc này lò sưởi cùng đèn điện đều được thắp cũng chỉ chiếu sáng được một nửa phòng khách, về phần nửa kia của căn phòng thì hoà vào cùng với bóng đen hình người mơ hồ kỳ dị.

“Nam tước Lex?” Dịch Văn Quân thử thốt lên một tiếng với bóng người, đồng thời tìm kiếm vũ khí có thể sử dụng trong phòng.

Nhưng không có.

Không có gì cả.

Sau khi bước vào thời đại điện khí tiện lợi, những giá cắm nến có tác dụng tự vệ của thời cổ điển liền biến mất, phải nói rằng đây là điều đáng tiếc của thời đại này.

Bóng người trong phòng khách nghe được âm thanh, dường như có chuyển động, tựa hồ quay đầu lại nhìn cô, cổ họng phát ra tiếng ậm ừ mơ hồ, giống như... âm thanh mấy thanh niên đè cổ họng bóp giọng làm bộ rù quến trên mạng xã hội.

Dịch Văn Quân sợ hãi, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, dứt khoát gạch bỏ vị nam tước Lex này khỏi mục tiêu công lược.

Cô thề, cho dù sau đó vị Nam tước Lex này có trưng ra khuôn mặt đẹp trai lai láng cũng không được!

Mấy tên bóp giọng mau cút khỏi trò chơi tình yêu!

Dịch Văn Quân muốn bỏ chạy, nhưng khi đẩy tay nắm cửa, cánh cửa không nhúc nhích chút nào.

Cô thầm hận người hầu gái khóa trái cửa ở bên ngoài, trên mặt gượng cười, cố tìm chuyện để nói: “Nam tước Lex, nghe nói ngài tìm tôi?”

Bóng người không trả lời.

Trong bóng tối mờ mịt, chỉ có tiếng thở đứt quãng như bọt khí.

Dịch Văn Quân khẽ cau mày, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ, theo bản năng ngậm miệng lại, trốn vào trong góc.

Thế nhưng không biết hành động của cô chỗ nào kí©h thí©ɧ bóng người, chỉ thấy trong bóng tối mơ hồ, bóng người đột nhiên chấn động, giống như bất thình lình đứng dậy, lại giống như ... phồng lên? !

Đợi đã?

Không đúng ... căn bản không phải nam tước gì đó.

Thứ đó thậm chí không phải là con người!

Cái bóng cuối cùng cũng chui ra từ trong bóng tối, lảo đảo đi về phía Dịch Văn Quân.

Dịch Văn Quân tập trung nhìn, cái bóng giống như một khối bùn được đắp thành hình người, nhưng khi nhìn kỹ lại có thể thấy một vài thứ như máu thịt, xương cốt, nội tạng mờ ảo tan chảy...Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?

Đây là hình ảnh mà một trò chơi tình yêu nên có sao? ! !

Quái vật di chuyển rất chậm, nhưng tốc độ “bùn” chảy ra rất nhanh, nhanh chóng bao phủ một mảng sàn lớn của phòng khách.

Mãi đến lúc này, Dịch Văn Quân mới nhận ra rằng tiếng bọt khí mà cô nghe thấy sau khi bước vào phòng khách không phải gì khác mà chính là tiếng vọng khủng bố phát ra từ đồ đạc và mặt đất bị khối bùn này ăn mòn!

Sắc mặt Dịch Văn Quân thay đổi, lập tức lấy hết sức bình sinh lật đổ cái bàn làm việc gỗ lim nặng nề bên cạnh chặn trước mặt, bản thân thì lao đến bên cửa sổ đẩy mạnh, định nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn.

Nhưng không được.

Cái bàn nặng đến nỗi có thể đè chết người không có chút tác dụng nào trước con quái vật, nó bị bùn chảy ra ăn mòn và tan chảy không một tiếng động, mà cửa sổ trong phòng khách cũng bị một sức mạnh nào đó khoá chặt, với sức lực yếu ớt của Dịch Văn Quân lúc này căn bản là không thể đẩy ra một chút nào!

Chuyện này không hợp lý!

Làm gì có game tình yêu nào mở màn đã GG*... Không, không đúng, nghĩ kỹ lại, đây đâu phải game tình yêu, phải là escape game** mới đúng? !

(*GG: good game, câu nói khích lệ sau khi kết thúc trận đấu

**escape game: trò chơi nhập vai thoát khỏi phòng kín)

Dịch Văn Quân bị tình thế chuyển biến đột ngột này chọc tức đến đau đầu.

Làm sao bây giờ?

Làm thế nào để phá đảo?!



Đã là game thì nhất định phải có cách giải đúng không?!

Dịch Văn Quân không nghĩ đến việc nếu đây không phải là một trò chơi thì sẽ thế nào, cũng không nghĩ đến việc nếu bản thân ở đây thì hậu quả sẽ thế nào.

Bởi vì một người khi rơi vào bước đường cùng sẽ nắm lấy từng cọng rơm cứu mạng - cô vốn đã không còn đường lui.

Vì thế đây là trò chơi.

Chỉ có thể là một trò chơi!

Dịch Văn Quân cố gắng suy nghĩ, nỗ lực cầu sinh trong tuyệt cảnh.

Nhưng suy nghĩ cũng vô dụng, bởi vì giây tiếp theo, khối bùn ghê tởm kia đột nhiên nổ tung.

Bùm! ! !

Cơn đau dữ dội ập đến, mắt Dịch Văn Quân tối sầm, GG.

...

Trong thế giới ảo cảnh, Dịch Văn Quân đột nhiên tỉnh dậy, cảm giác như có thứ gì thêm vào trong đầu, lại dường như quên mất gì đó.

Nhưng bất kể chuyện gì đã xảy ra, tiếng đập cửa đang đến gần quả thực nhỏ hơn rất nhiều, dường như cách cô xa hơn.

Dịch Văn Quân theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, một loạt lời nhắc hệ thống hiện lên trong tầm mắt của cô.

[Chúc mừng người chơi đạt được thành tích “Cuộc đời của người qua đường”.]

[Chúc mừng người chơi thu về CG* “Thiếu nữ ngu dốt chết thảm”.]

(*CG: đồ hoạ nhân vật)

[Nhân vật đã công lược trong lần chơi này: 0]

[Độ thiện cảm thu được trong lần chơi này: 0]

[Đánh giá lần chơi này: Bạn thực sự muốn biết sao?]

[Vui lòng chọn--]

[Đóng trò chơi/Bắt đầu lại/Thay đổi thân phận trong phó bản (cần 10 xu tình yêu)/Vào phó bản mới (cần 100 xu tình yêu)]

Dịch Văn Quân: “...”

Hồi tưởng lại quá trình chơi, sắc mặt Dịch Văn Quân đen như đít nồi, gần như muốn ném máy chơi game vào nhà vệ sinh - dù sao thì đây mới là nơi trò chơi giẻ rách này thuộc về.

Nhưng không biết vì sao, Dịch Văn Quân không những không ném đi mà lại nắm chặt máy chơi game, dứt khoát lựa chọn bắt đầu lại.

...

Sau khi quay lại thế giới trò chơi, lý chí của Dịch Văn Quân cũng trở lại bình thường.

Cô buồn rầu xoa lông mày, xác nhận hai điều:

Thứ nhất, trong thế giới ảo cảnh do dị chủng tạo ra, mình sẽ trở thành một đứa thiểu năng không biết gì cả mặc người xâu xé; thứ hai, hoàn thành trò chơi, cho dù kết cục là BE* cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian cho bản thân trong ảo cảnh, dù chỉ trong hai giây.

(*BE: bad ending, kết cục xấu)

Đã như vậy thì, nhiệm vụ hiện tại liền vô cùng rõ ràng——

Hoàn thành trò chơi một cách hoàn hảo!

Ngoài phòng ngủ, giọng nói của người hầu gái lại vang lên.

Dịch Văn Quân tranh thủ thời gian, nhanh chóng cởi váy, bỏ coóc-xê, sau khi thở phào một hơi liền ước lượng cái coóc-xê này.

Mấy đồ như coóc-xê này trông thì giống như một miếng vải mềm, nhưng thực tế khung của nó được làm bằng các vật cứng như xương cá voi, gỗ, ngà voi, sừng động vật hoặc kim loại, cho dù được bọc thêm vải vẫn rất đau.

Mà khung áo coóc-xê trong tay Dịch Văn Quân bây giờ được làm bằng xương cá voi, nếu không phải Dịch Văn Quân không có kéo, không thể lấy nó ra khỏi coóc-xê được, xương cá voi dùng làm vũ khí cũng rất tốt.

Nhưng bây giờ cũng không tệ, thứ này bó lại cũng có thể dùng được.

Tiếng gõ ngoài cửa ngày càng dồn dập.

Dịch Văn Quân mặc đồ lót bó sát, thả tóc đi chân trần, cầm chiếc áo coóc-xê bị bó như gậy bóng chày trong tay ra mở cửa.

Người hầu gái ngoài cửa nhìn thấy Dịch Văn Quân như vậy thì trợn mắt há mồm, còn chưa kịp mở miệng hỏi Dịch Văn Quân làm sao dám cởϊ qυầи áo tiếp đãi khách, Dịch Văn Quân không nói câu nào dùng “gậy bóng chày” đánh vào đầu cô ta.

Bộp——!

Sức lực của Elena có thể không lớn, nhưng Dịch Văn Quân ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Người hầu gái trợn mắt té xuống.

Thấy xung quanh không có ai, Dịch Văn Quân nhanh chóng kéo người hầu gái vào phòng ngủ khóa cửa, sau khi trói chặt người hầu gái bằng nhiều mảnh vải thì tát cho cô ta hai cái tỉnh giấc.

Dịch Văn Quân nhìn chằm chằm vào đôi mắt kinh hãi của người hầu gái, mảnh vỡ sắc nhọn của tách trà đặt trên cổ cô ta, lời ít ý nhiều.

“Bây giờ tôi hỏi, cô trả lời, đừng hét, cũng đừng cố nói dối tôi, hiểu không?”

Người hầu gái gật đầu lia lịa.
« Chương TrướcChương Tiếp »