Hạ Chi Nhạ ngủ say sưa thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cậu tưởng là Trạch Đường Xuyên nhắn tin gọi dậy ăn sáng nhưnh không ngờ là tin nhắn của Lý Bá Phong.
“Cậu Hạ, tôi đang ở dưới sảnh khách sạn của cậu. Bản thiết kế có vài chỗ tôi thay đổi ý kiến. Có thể gặp cậu được không?”Lý Bá Phong đã điều tra rất kĩ. Hôm nay hai người kia đều đi ra ngoài dự hội thảo, Hoàn Thiên chỉ còn mình Hạ Chi Nhạ có thể làm việc được thôi.
Hạ Chi Nhạ nhìn thấy tin nhắn, quả nhiên không thể chối từ. Người ta là khách hàng của cậu, chỉ cần không có yêu cầu nào quá đáng thì cậu cũng phải đáp ứng a.
Dưới sảnh khách sạn, Lý Bá Phong thong thả nhấm nháp tách cà phê buổi sớm, từ phía xa đã thấy Hạ Chi Nhạ từ tốn đi tới. Cậu vẫn còn hơi ngái ngủ, đôi mắt mơ màng, mái tóc xù bông rối lên nom rất đáng yêu.
Lý Bá Phong không kiềm chế được bèn giơ tay ra muốn vuốt ve mái tóc của cậu. Nhưng Hạ Chi Nhạ rất cảnh giác tránh đi. Hắn ta liền cười ngại ngùng, xem ra cũng khó đối phó đây.
“Ngài Lý, ngài còn điểm nào chưa hài lòng sao?”
Lý Bá Phong lấy bản thiết kế mẫu ra. Hạ Chi Nhạ lập tức nhíu mày. Không phải thay đổi tiểu tiết mà là thay đổi hoàn toàn phong cách, từ cổ điển kiểu Âu sang kiểu truyền thống Á Đông. Như vậy thì cậu phải làm lại từ đầu hoàn toàn.
“Ngài Lý, đây là…”
“Tôi bỗng dưng cảm thấy phong cách truyền thống này sẽ phù hợp với nhà hàng của tôi hơn. Phiền cậu xem một chút. Tất nhiên, tôi sẽ chi trả thêm chi phí, không để các cậu thiệt thòi đâu.”
“Ý tôi không phải vậy. Ngài Lý, chẳng phải cửa hàng của ngài một tháng nữa khai trương sao. Như vậy bây giờ thay đổi sẽ không kịp nữa.”
“Việc này đành nhờ các cậu ở lại thêm bên đây rồi. Chi phí đi lại, ăn uống tôi sẽ chi trả, nhờ các cậu giúp cho.”
Ý định của Lý Bá Phong quá rõ ràng. Muốn kéo dài thời gian tiếp xúc với Hạ Chi Nhạ. Cậu cũng mơ hồ cảm thấy có điều không đúng nhưng không thể vạch trần người này.
“Việc này tôi phải bàn thêm với giám đốc. Ngài Lý xin đợi chút.”
Nói rồi Hạ Chi Nhạ nhanh chóng rời đi. Nhưng Lý Bá Phong làm sao bỏ lỡ cơ hội gặp riêng cậu được. Hắn kéo tay cậu lại.
“Cậu Hạ, tôi có một ít thời gian rảnh rỗi. Không biết cậu có nhã hứng đi dạo với tôi không?”
Hạ Chi Nhạ nhíu mày khó chịu, vung tay thật mạnh ra, tay cậu lập tức đập vào cạnh bàn. Đau điếng!!!
“Cậu Hạ…”
“Xin lỗi ngài Lý, tôi có chút việc phải đi gấp. Đành để ngài dạo một mình vậy.”
Hạ Chi Nhạ ba chân bốn cẳng chạy lên phòng, vừa đi vừa xoa xoa cái tay đau của mình. Tay cậu bầm tím một mảng khá lớn, lại còn đau xót nữa. Phải giấu Đường Xuyên chuyện này mới được. Anh ấy bên đó cũng đang bận rộn.
“Cái gì? Thay đổi á…”
Hoàn Vũ Cư nhìn bản thiết kế mà Lý Bá Phong muốn làm theo thì tức giận đập bàn. Ban đầu đinh ninh là nhà hàng Âu, làm theo phong cách Âu, bây giờ lại muốn đổi sang phong cách truyền thống dân gian. Đùa họ chắc.
“Hắn muốn chúng ta ở lại đây một tháng nữa đến khi nhà hàng hoàn thành sao?”
Hạ Chi Nhạ gật đầu. Cậu cũng biết là không được, bên công ty họ vẫn còn khá nhiều dự án chưa làm xong. Không thể tập trung hết nhân lực cho một bên được.
“Để tôi nói chuyện với anh ta.”
Hoàn Vũ Cư tức tối cầm điện thoại lên gọi cho Lý Bá Phong. Nhưng rất nhanh anh đã bị cuốn theo cuộc trò chuyện của hắn ta. Lý Bá Phong quả thực rất giỏi trong việc dẫn dắt người khác.
Lúc cúp điện thoại, Hoàn Vũ Cư vẻ mặt mộng bức nhìn hai nhân viên của mình.
“Tôi đồng ý ngày mai đến nhà hắn bàn luận thêm rồi.”
“Hả… giám đốc à.”
Vẫn biết giám đốc không giỏi ăn nói, nhưng bị người ta dắt như thế này cũng nhanh quá đi à. Hoàn Vũ Cư tràn đầy xấu hổ, áy náy nhìn Hạ Chi Nhạ. Xin lỗi vợ của bạn thân, xin lỗi bạn thân.
————————————————————-
Nhà của Lý Bá Phong là một ngôi biệt thự cổ kính nằm trên đỉnh núi biệt lập được canh phòng rất nghiêm ngặt.
Lúc ba người được quản gia dẫn vào nhà lập tức cảm nhận được không khí ở đây có chút u ám rợn người. Rõ ràng diện tích rất rộng nhưng người làm không có bao nhiêu, mà quan trọng là mặt ai cũng có vẻ lạnh nhạt thờ ơ. Ngôi biệt thự toát lên vẻ cổ kính, quan trọng là cũ kĩ nhưng hoàn toàn không được sơn sửa lại. Vườn hoa xung quanh cũng có vẻ như không được chăm sóc thường xuyên.
“Chào mừng các vị. Mau vào đây ngồi. Tôi chuẩn bị trà ngon cho ba vị rồi.”
Lý Bá Phong ngồi ở vị trí chủ vị, đon đả đón tiếp ba người của Hoàn Thiên.
Qua ba tuần trà, mọi chuyện cũng chỉ xoay quanh vấn đề thiết kế nhà hàng khiến ba người đều thở phào nhẹ nhõm. Lý Bá Phong không hổ là diễn thuyết gia hàng đầu, nói chuyện rất hấp dẫn thú vị, chẳng mấy chốc cả ba người đều đã cuốn vào câu chuyện của hắn.
Mùi hương từ chiếc lư hương cổ nhẹ nhàng bay ra. Tiếng chiếc đồng hồ cổ vang lên tích tích theo nhịp điệu.
Không hiểu sao Hạ Chi Nhạ cảm thấy hơi buồn ngủ. Cậu rất cố gắng chống đỡ, nhưng hai mí mắt cứ muốn đánh vào nhau. Cậu cố gắng véo lấy đùi mình nhưng không có hiệu quả, uống mấy hớp trà lại càng khiến bản thân buồn ngủ hơn. Thật lạ quá. Rõ ràng đêm qua cậu đã ngủ rất sớm rồi cơ mà.
Hạ Chi Nhạ đưa mắt nhìn qua hai người bạn của mình. Nữ đồng nghiệp không biết đã ngủ gục đi từ lúc nào. Hoàn Vũ Cư cũng cố gắng giữ bản thân thanh tỉnh nhưng hoàn toàn không thành công.
Giọng nói đều đều của Lý Bá Phong vẫn vang vọng bên tai của cậu. Như có một ma lực thôi miên khiến cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lý Bá Phong đưa mắt nhìn ba người đã gục đi trước mắt. Hắn gật đầu với lão quản gia, lập tức hai người lạ mặt tiến vào phòng đưa Hoàn Vũ Cư và nữ đồng nghiệp đi. Lão quản gia và tất cả người làm đồng loạt rút ra ngoài, đóng cửa lại. Bên trong chỉ còn Lý Bá Phong và Hạ Chi Nhạ.
Lý Bá Phong đứng dậy lại gần con mồi của mình. Nếu cậu biết điều một chút, theo hắn thì hắn đã cho cậu được sung sướиɠ thoả thê chứ không cần phải ngất xỉu như thế này.
Hạ Chi Nhạ là người của Trạch Đường Xuyên. Lý Bá Phong hắn nếu chiếm được cậu ta chính là tự hào vô cùng. Hắn nghĩ, nếu chụp mấy tấm ảnh thân mật của mình với vợ của Trạch Đường Xuyên gửi cho anh ta, có khi nào anh ta thổ huyết chết không nhỉ.
Thật ra Lý Bá Phong và Trạch Đường Xuyên không có giao hảo cũng không có thù hằn gì nhau, nhưng cảm giác đạp lên đầu một kẻ ưu tú để nâng cao vị thế bản thân quả thực rất là đã.
Lý Bá Phong ngồi xổm xuống ngắm nhìn Hạ Chi Nhạ. Hắn đưa đôi môi mình xuống trao nụ hôn cho cậu.
Bỗng nhiên, Hạ Chi Nhạ thình lình mở mắt bất ngờ, đôi mắt to tròn của cậu chớp chớp nhìn anh khiến anh giật cả mình.
Lý Bá Phong chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra bỗng nhiên cảm nhận được một cơn đau nhói ở vùng eo. Hắn ta nằm lăn xuống sàn, giật giật mấy cái. Dù không bất tỉnh nhưng dòng điện đã làm hắn bị tê liệt, không cử động được, đầu óc cũng không suy nghĩ chuyện gì xảy ra.
Trên tay của Hạ Chi Nhạ chính là một chiếc kiềm chích điện. Bọn chúng có chuẩn bị trước mới đến.
Ngoài cửa vang lên tiếng còi báo động của cảnh sát. Chuyện gì đang xảy ra.