“Bảo cô rửa thì cô cứ rửa đi, sao lại nhiều lời như vậy”, bảo mẫu cau mày không kiên nhẫn nói giống như mọi lần, nhưng đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tần Du Du, không biết vì sao ánh mắt của cô gái nhỏ trước mặt này làm cho bà ta có chút sợ hãi, nghẹn một lát lúc này mới bồi thêm một câu, “Ai bảo cô bây giờ mới ăn xong, tôi đã rửa xong hết rồi...”
“Rửa xong rồi thì rửa tiếp, bà là bảo mẫu hay tôi là bảo mẫu? Đây vốn dĩ chính là công việc của bà”, Tần Du Du lạnh giọng ngắt lời bảo mẫu, “Không muốn làm thì cuốn xéo!”
Một bảo mẫu mà cũng có thể ức hϊếp tận trên đầu cô, trước kia Tần Du Du đã sống hèn mọn đến mức nào?
Tần Du Du không có tâm trạng mà ầm ĩ ở chỗ này với một bảo mẫu, đá văng ghế dựa ra dứt khoát rời khỏi phòng bếp lên lầu hai, để lại bảo mẫu trợn mắt há hốc mồm qua một hồi lâu mới bắt đầu ồn ào,
“Cô dựa vào đâu mà bắt tôi đi... Cô cho rằng cô là ai...”
Ồn ào xong cuối cùng vẫn phải thu dọn bát đũa của Tần Du Du, nhớ tới ánh mắt và thái độ nói chuyện vừa rồi của Tần Du Du, lại nghĩ tới dáng vẻ Tần Du Du cãi lại cha Lê vừa nãy, đột nhiên có chút nghĩ mà sợ.
Từ sau lần trước cha Lê mắng Tần Du Du, mọi người đều bắt đầu khinh thường Tần Du Du, hai ngày trước bà ta cố ý bắt Tần Du Du rửa chén quét tước vệ sinh, cha Lê với Lê Thấm Tuyết thấy cũng không hề cái gì, Tần Du Du cũng đều làm theo, cho nên hôm nay bà ta mới dám giở lại trò cũ.
Kết quả hôm nay Tần Du Du làm sao vậy? Ăn phải pháo đốt à? Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của bà ta hay không, cảm giác mà Tần Du Du mang lại cho người ta không giống bình thường, vừa rồi chống lại ánh mắt của Tần Du Du vậy mà bà ta lại có chút hoảng.
Sau khi miên man suy nghĩ hồi lâu, bảo mẫu khẽ lắc đầu, chắc chắn là ảo giác rồi.
...
Tần Du Du trở lại phòng, ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu tính toán mình rời khỏi nhà họ Lê xong sẽ đi làm gì.
Nơi này một ngày cô cũng không muốn ở thêm.
Tần Du Du trước chưa từng tới thành phố lớn, không có một chút kỹ năng sống nào, cho nên mới sợ bị nhà họ Lê đuổi ra ngoài như vậy. Nhưng Tần Du Du này không phải là Tần Du Du đó, đã xuyên qua năm thế giới, tuổi tác cộng lại không dưới một trăm năm, loại chuyện đi lang bạt một mình này cô hoàn toàn không sợ.
Nhưng mà vẫn phải cẩn thận lên kế hoạch xem nên làm gì mới được.
Ở tận thế tận 5 năm, đánh nhau với Zombie 5 năm, giá trị vũ lực không có vấn đề, chờ thân thể khỏe lên một chút hoàn toàn có thể dựa vào đánh nhau kiếm tiền; lại tu tiên ở Tu chân giới hơn 50 năm, tuy rằng không thể tu đến Đại Thừa kỳ giống như con trai là thiên tài, nhưng ít nhất cũng đột phá Trúc Cơ kỳ, hơn nữa kiến thức cơ bản rất vững chắc, cho nên hoàn toàn có thể đi làm một thần côn đoán mệnh xem phong thuỷ cho người ta?
Tần Du Du nghĩ ngợi cảm thấy khá khả thi, thời buổi này kẻ càng có tiền thì càng mê tín, tuy rằng ban đầu sẽ bởi vì cô tuổi còn nhỏ mà cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng dựa vào kiến thức cơ bản vững chắc của cô, sau này việc làm ăn chắc chắn sẽ rực rỡ.
Dù sao cũng khá hơn là ở lại nhà họ Lê để bị khinh bỉ.
Nhìn thời gian, ôi trời, tháng 7 rồi.
Tần Du Du thở dài, thời gian không đúng lúc lắm, đang là lúc các học sinh được nghỉ, sinh viên cũng ra ngoài tìm việc làm thêm, người tranh công việc không chừng có chút nhiều.
Nhưng mà không sao, công việc cô muốn tìm người bình thường đều không làm được, ngày mai đi ra ngoài xem thử giá thị trường mới được!
Nếu đã tính toán xong, Tần Du Du rửa mặt qua loa một chút, chuẩn bị lại đến chỗ ban công tu luyện một lát, chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa này, Tần Du Du có thể đoán được người tìm cô là Lê Thấm Tuyết.
Tần Du Du không muốn để ý đến Lê Thấm Tuyết cho lắm, vì thế coi như không nghe thấy, không ngờ Lê Thấm Tuyết lại khá cố chấp, sau khi gõ hồi lâu không thấy có động tĩnh, dứt khoát gọi điện thoại cho Tần Du Du.
Điện thoại đổ chuông, lúc này Tần Du Du mới nhớ ra cái điện thoại này là lúc trước mẹ Lê mua cho Tần Du Du, Lê Thấm Tuyết dùng cái gì thì mua cho Tần Du Du cái đó, sau đó còn bảo bọn họ lưu số điện thoại của nhau.
Tần Du Du: “...”
Điện thoại gọi tới, Tần Du Du chỉ có thể nghe.
Đầu bên kia điện thoại giọng điệu của Lê Thấm Tuyết rõ ràng không còn dịu dàng giống như lúc trước, “Ngủ? Tôi đang ngoài cửa phòng cô, có việc muốn nói với cô.”