Tối hôm đó, thành phố A rơi trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Tuyết lớn rơi suốt đêm, hoa tuyết từ bầu trời rơi xuống bao phủ mặt đất thành một màu trắng mênh mang, dường như muốn trút hết xuống cái lạnh của cả mùa đông.
Trình Tiêu lấy máu xong đi ra, Cố Nam Đình đang đứng ở cuối hành lang. Đêm lạnh như thế mà anh lại mở cửa sổ, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, đứng trong gió tuyết hút thuốc.
Trong cảnh này, bóng dáng anh cô độc đến đáng thương.
Trình Tiêu bước tới, ôm lấy anh từ phía sau, áp mặt vào tấm lưng rộng của anh.
Cái ôm đó đối với Cố Nam Đình mà nói, ấm áp hơn hết thảy mọi lời an ủi.
Anh trầm tư hút hết thuốc rồi quay lại, ôm Trình Tiêu vào lòng, siết cô thật chặt.
Về Hách Nhiêu, Trình Tiêu không hỏi nhiều, chỉ nói: "Có cần nói với Tiêu Dập không? Em thấy Hách Nhiêu thích anh ấy."
Chẳng qua là mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cổ họng Cố Nam Đình đã khàn tới mức không thể phát thành tiếng, anh nén cơn đau ở cổ, thành thật nói: "Anh không biết."
Anh xưa nay luôn là người quả đoán, một câu "không biết" yếu đuối đến cực điểm.
Trình Tiêu quyết định thay anh, "Thế thì đợi Hách Nhiêu tỉnh lại, hỏi ý kiến cô ấy đã."
Cố Nam Đình gật đầu.
Có lẽ là vì mãi không liên lạc được với Hách Nhiêu nên Tiêu Dập cũng lo lắng, anh ta gọi điện cho Trình Tiêu lúc rạng sáng, hỏi thăm Cố Nam Đình: "Hách Nhiêu thế nào rồi?"
Cố Nam Đình nhìn ánh đèn phẫu thuật còn chưa tắt, không biết trả lời thế nào.
Không nhận được câu trả lời như mong đợi, Tiêu Dập có dự cảm không lành, anh ta trầm giọng gọi: "Cố Nam Đình!"
Trình Tiêu lấy điện thoại lại, trả lời: "Kêu gào cái gì! Hách Nhiêu bệnh rồi, sốt cao hôn mê đấy."
"Sốt cao?" Tiêu Dập có vẻ không tin, "Đang yên đang lành sao lại sốt cao. Chỉ đơn giản thế thôi à, cô không gạt tôi chứ?"
Trình Tiêu bực bội, "Tôi gạt anh thì anh có phát tiền thưởng cho tôi không?"
Đêm đó dài dằng dặc, đèn phòng cấp cứu sáng mãi không tốt, mà Hình Đường luôn giữ một tư thế ngồi ở đó, bất động chờ đợi. Cũng may là ca mổ thành công, Hách Nhiêu tạm giữ được mạng sống. Nhưng bị trúng năm phát đạn nên thực sự bị thương quá nặng, hành hạ cả bảy ngày trời. Khi Hách Nhiêu cuối cùng đã tỉnh lại, Hình Đường trong bảy ngày gần như không lên tiếng đã nắm tay cô áp lên trán anh ta, nước mắt kiềm chế rất lâu cuối cùng cũng tuôn rơi.
Khoảnh khắc đó, Cố Nam Đình cảm thấy Hách Nhiêu không thể ở cạnh Hình Đường, đối với cô ấy, đó chính là sự bỏ lỡ tiếc nuối nhất.
Mà Tiêu Dập trong bảy ngày này cũng từng gọi điện vô số lần, đều bị Trình Tiêu ngăn lại, cô trách móc Tiêu tổng: "Bệnh nhân cần nghỉ ngơi anh có biết không? Nếu lo thì tự anh về mà thăm!"
Tiêu Dập vẫn không thể về nước trước khi Hách Nhiêu tỉnh lại. Cố Nam Đình phán đoán lần này ra nước ngoài là thời kỳ quan trọng cho công cuộc sinh nhai của Tiêu Dập. Thế nên anh chỉ có thể truyền đạt sự quan tâm của anh khi Hách Nhiêu tỉnh lại, đồng thời thay Tiêu Dập giải thích vì có việc bận bên công ty ở Mỹ nên không về kịp.
Hách Nhiêu vẫn đang chìm trong nỗi đau vì mất đi người bác, yếu ớt và tiều tụy, nhưng như Cố Nam Đình đã dự đoán, cô nói với vẻ vô cùng kiên cường: "Đừng nói anh ấy biết chuyện của em, làm anh ấy phiền não thêm."
Trình Tiêu cảm thấy bất nhẫn, cô nói thẳng trọng tâm: "Có thể giấu cả đời không? Đợi sau này anh ấy biết được thì sẽ càng tự trách."
Ánh mắt Hách Nhiêu ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, "Anh ấy sẽ không biết đâu." Sau đó cô mở điện thoại, gọi cho Tiêu Dập, bảo với anh ta, "Anh Tiêu, em không sao."
Hách Nhiêu trong thời kỳ đó chắc là giai đoạn tuyệt vọng nhất về Tiêu Dập. Có lẽ đối với cô, ở cạnh Tiêu Dập là sự mong đợi xa xỉ và vô vọng nhất trong đời. Thế là sau khi vụ án Song Thập xảy ra, cô bảo mọi người phải che giấu Tiêu Dập về những chuyện mà cô đã trải qua.
Về phương diện điều tra vụ án, Cố Nam Đình không thể giúp được gì. Đặc biệt là sau khi không thể ngăn chặn vụ án Song Thập, một thời gian anh đã mất đi niềm tin về việc thay đổi "lịch sử", không muốn nhúng tay vào nữa. Còn về những hành động bất thường của mình, anh chỉ giải thích đơn giản với Phùng Tấn Kiêu rằng: "Trực giác của anh chỉ cho rằng Hách Nhiêu đột nhiên mất liên lạc với mọi người là đang gặp nguy hiểm, hy vọng nhanh chóng tìm thấy cô bé để giúp cô ấy tránh được nguy hiểm, không ngờ kết quả lại thế này. Nếu cậu cho rằng tôi đáng nghi thì có thể điều tra tôi."
Phùng Tấn Kiêu nghe câu trả lời qua loa đó nhưng người đàn ông trước mặt anh ngay từ lúc quen nhau đã cao ngạo lạnh lùng, sắc bén lúc này dưới cằm đã mọc đầy râu, vẻ mệt mỏi tiều tụy khó che giấu đã thể hiện anh đang vô cùng đau khổ và tự trách vì không thể ngăn chặn việc Hách Nhiêu gặp nạn. Do tin tưởng, Phùng Tấn Kiêu chấp nhận lời nói của anh, chỉ hỏi: "Anh còn gì có thể nói với em không?"
Cố Nam Đình nghĩ kỹ lại nhưng mãi không nhớ ra có cảnh sát nào hy sinh vì vụ án này không, anh day day thái dương, nhắc nhở: "Các cậu cũng... chú ý an toàn."
Phùng Tấn Kiêu vỗ vỗ vai anh, "Anh về nghỉ ngơi đi, nếu Tiêu Dập về nước, em sẽ nói với anh ấy."
Nhưng không cần bất kỳ ai phải khó xử.
Khi Tiêu Dập về nước, anh ta nhận được lá thư của Hách Nhiêu để lại do Hạ Hi chuyển giao.
Đó là một lá thư ngắn gọn, chỉ nói với Tiêu Dập:
"Anh Tiêu, tha thứ cho em vì đã che giấu nguyên nhân thực sự của việc em sốt cao, đó là do em đã bị mắc chứng bại liệt. Trở thành một cảnh sát nhân dân là mơ ước của em, để có thể thực hiện nó, em tạm xin thôi học rồi. Rất xin lỗi vì không đợi được đến lúc anh trở về để từ biệt trực tiếp. Cám ơn anh đã chăm sóc em trong hơn một năm nay, chúc mọi thứ đều an lành, mong sẽ có duyên gặp lại."
Thế là, Cố Nam Đình và Phùng Tấn Kiều đều vì tôn trọng quyết định của Hách Nhiêu mà kín bưng như hũ nút, nói rằng: "Cô bé được Hình Đường sắp xếp đi nước ngoài trị bệnh rồi."
Tiêu Dập từng rất nghi ngờ, nhưng Hách Nhiêu cứ như bốc hơi vậy, bỗng dưng biến mất khỏi cuộc đời anh, anh cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể chúc phúc ở nơi xa, mong cô trị bệnh thuận lợi, sớm ngày trở lại.
Tối hôm quay về thành phố G, Cố Nam Đình đã ngã gục. Đối với người mười mấy ngày không mấy khi nghỉ ngơi, thể lực của anh kiệt quệ đến cực hạn. Đến khi anh tỉnh dậy trong gian phòng tối thì đã là chạng vạng chiều hôm sau.
Cố Nam Đình cầm điện thoại lên, có một tin nhắn của Trình Tiêu, cô nói: "Ngủ dậy thì gọi cho em."
Cố Nam Đình cảm thấy đầu óc nặng nề váng vất, anh ngồi dậy rót một ly nước rồi mới gọi cho Trình Tiêu, "Trình Trình, em đang ở đâu?"
Trình Tiêu trả lời: "Ngoài cửa nhà anh!"
Anh mở cửa, nhìn thấy Trình Tiêu xách túi đứng bên ngoài: "Anh mà còn không dậy thì em sẽ nhờ người phá khóa đó."
Cố Nam Đình kéo cô vào trong nhà.
Trình Tiêu thấy mặt anh hơi đỏ thì giơ tay sờ trán anh, rất nóng, "Trong nhà có thuốc không? Không thì em xuống dưới mua."
"Trong thư phòng có, dì Tiêu chuẩn bị."
Trình Tiêu quả nhiên tìm thấy hộp thuốc nhỏ trong thư phòng, cô tìm thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh cho anh, lại mang thức ăn ra, "Ăn xong rồi ngủ một giấc nhé."
Nhưng Cố Nam Đình mới ăn một bát canh đã nôn ra hết, Trình Tiêu không dám ép anh ăn nên đành để anh uống chút nước ấm. Cố Nam Đình không chịu đi bệnh viện, Trình Tiêu chỉ có thể ở lại chăm sóc anh.
Cố Nam Đình nhanh chóng thϊếp đi. Trình Tiếp đắp chăn liên tục cho anh ra mồ hôi. Cứ thế vật vã tới nửa đêm, cuối cùng cũng hạ sốt. Thấy anh ngủ khá ngon rồi, Trình Tiêu tìm một bộ chăn gối mang xuống sofa dưới lầu để ngủ.
Sáng hôm sau, khi Cố Nam Đình tỉnh dậy, Trình Tiêu đang co ro trên sofa ngủ ngon lành. Nhớ lại lần đầu cô say rượu được mang về đây, còn anh cũng ngủ trên sofa, Cố Nam Đình cười.
Anh cúi xuống hôn cô gái anh yêu, khẽ nói: "Cám ơn em."
Lúc Trình Tiêu tỉnh dậy thì Cố Nam Đình đã đi, trên mảnh giấy có ghi: "Cơm trong phòng ăn, anh ở công ty."
Cuộc sống không hề dừng lại vì sự cố mà Hách Nhiêu gặp phải, mọi người ai làm việc nấy, quay về với quỹ đạo bình thường. Cố Nam Đình không chỉ một lần đến Đại Đường gặp Hình Đường, có ý muốn tìm hiểu tình hình gần đây của Hách Nhiêu để giúp đỡ. Hình Đường cảm kích anh đã cứu Hách Nhiêu, nhưng mà, "Cố tổng, Hách Nhiêu hiện giờ rất bình tĩnh, không mong có người làm phiền, hy vọng anh có thể thông cảm."
Cứ thế, Hách Nhiêu cắt đứt mọi liên lạc với những người có liên quan với Cố Nam Đình và Tiêu Dập.
Mùa đông đó lạnh lẽo lạ thường, Cố Nam Đình ngoài công việc ra còn thường xuyên đi lại trên những con phố ngõ hẻm ở G, như đang tìm kiếm gì đó. Tiếc rằng cho đến năm sau, mùa xuân ấm áp hoa nở rồi mà cũng không thấy chút tin tức gì từ Hách Nhiêu.
Một buổi chạng vạng sau cơn mưa, Cố Nam Đình lại đi bộ đến bờ sông Lâm Giang, hai tay anh đặt trên lan can, đưa mắt nhìn sông núi đằng xa. Khi cầu vồng xuất hiện từ đỉnh núi, Phùng Tấn Kiêu gọi điện nói anh biết, "Tìm thấy La Vĩnh rồi, lục thấy chứng minh thư Lý Chí trên người hắn, Trình Tiêu sẽ không gặp nguy hiểm nữa."
Cố Nam Đình gật đầu, "Cám ơn cậu."
Phùng Tấn Kiêu nói: "Chuyện phải làm mà."
Cố Nam Đình quay người dựa vào lan can, nhìn người và xe qua lại trên đường, đổi chủ đề, "Quan hệ với Hành Hành thế nào rồi?"
Phùng Tấn Kiêu cười, "Đương nhiên là tốt."
Cố Nam Đình cười khẽ, "Nó còn nhỏ, ương bướng lắm, cậu hãy nhường nhịn nó."
Phùng Tấn Kiêu hứa, "Em sẽ thế, anh yên tâm."
Cố Nam Đình lại bảo: "Lần sau về thì đến nhà anh ăn cơm."
Phùng Tấn Kiêu vui mừng nhận lời: "Vâng."
Kết thúc cuộc gọi với Phùng Tấn Kiêu rồi, Cố Nam Đình định gọi cho Trình Tiêu thì nhìn thấy một chiếc Land Rover hầm hố dừng xe bên vệ đường một cách điệu nghệ, sau đó, một mỹ nữ cao ráo mảnh mai nhảy xuống, đi thẳng đến chỗ anh.
Cố Nam Đình cười, không nói gì.
Mỹ nữ hỏi: "Đang đợi ai sao anh đẹp trai? Hay là trò chuyện giải sầu mười tệ không?"
Cố Nam Đình nắm tay cô, "Được, anh trả."
Mỹ nữ lại hối hận, giọng cô trong trẻo: "Thế thì mười tệ không được, phải tăng giá."
"Tùy em." Cố Nam Đình ôm cô vào lòng, xoay người lại khóa cô giữa lan can và anh, cùng nhìn ra ngọn núi phía xa, "Có thấy cầu vồng chưa?"
Trình Tiêu chọc anh, "Đừng nói với em là anh còn cầu nguyện nữa nhé."
Cố Nam Đình cúi đầu, áp một bên má vào cô, "Ước thì có, nhưng gửi gắm hy vọng vào người khác thì tỷ lệ thực hiện không cao, chi bằng bản thân tự nỗ lực."
Trình Tiêu gật gù tỏ ý tán thành, sau đó lấy điện thoại ra, mở tin nhắn cho anh xem.
Từ tháng Mười hai năm ngoái đến bây giờ là năm tháng, cô đã gửi cho Hách Nhiêu mười lăm tin nhắn, bình quân mười ngày một tin.
Tin nhắn đầu tiên: "Bọn chị về thành phố G rồi. Tiêu Dập tuy cũng nghi ngờ nhưng bất lực. Người sáng mắt đều nhận ra, anh ấy rất tự trách vì lúc em bị bệnh, anh ấy không ở đây. Nhưng đây chính là cuộc đời, những chuyện không như ý lúc nào cũng có thể xảy ra, không giống kỳ tích, trong cả vạn mới có một. Hách Nhiêu, đừng phụ lòng những người đàn ông đang tranh thủ từng giây từng phút đến cứu em, càng đừng phụ bạc bản thân đã cố gắng vượt qua cửa ải sinh tử nguy nan nhất trong đời.
Tin nhắn thứ hai: "Hôm nay thành phố G lại có tuyết, thời tiết lạnh tới nỗi chị chỉ muốn ngừng bay. Nhưng để sớm bay đủ giờ, trở thành cơ trưởng để làm lãnh đạo, chị vẫn phải bay. Đợi em trở lại, Trình cơ trưởng sẽ đưa em bay khắp nơi."
Cố Nam Đình cười, anh lật xem tiếp, cuối cùng nhìn thấy tin nhắn hồi đáp của đối phương, "Hôm nay em cùng chị đi khám thai, em bé vẫn khỏe mạnh, bệnh của em cũng khởi sắc rõ ràng. Nếu không có sự cố gì, tháng Chín em sẽ quay lại trường cảnh sát." Thời gian là, một tiếng trước.
Sau khi mất tích năm tháng trời, sau một trăm năm mươi ngày kiên trì của Trình Tiêu, cuối cùng Hách Nhiêu đã chịu cho họ biết tin tức.
Đôi mắt Cố Nam Đình trong tích tắc dâng đầy nước mắt, anh nghẹn ngào, "Trình Trình, em là quà tặng quý giá nhất mà thời gian ban cho anh."
"Ồ?" Trình Tiêu quay lại nhìn anh chăm chú, "Thế còn Hách Nhiêu?"
Cố Nam Đình không hiểu, "Hách Nhiêu?"
"Em không quan tâm vì sao anh lại có dự cảm đó, vì em cũng có giác quan thứ sáu, giác quan thứ sáu mà không thể giải thích được." Trình Tiêu nhìn vào mắt anh, "Nhưng em muốn biết Hách Nhiêu có phải bạn gái cũ của anh không. Cố Nam Đình, em muốn nghe lời nói thật."
Cố Nam Đình ban đầu ngẩn ra, có vẻ khó hiểu vì cách nói "Hách Nhiêu là bạn gái cũ của anh", sau đó anh cười và phủ nhận, "Đương nhiên là không phải. Không tin em hỏi Tiêu Dập đi, trước em, anh vẫn luôn độc thân."
Trình Tiêu tạt nước lạnh vào anh, "Bây giờ anh cũng thế."
Cố Nam Đình mặc kệ người qua kẻ lại sau lưng, cúi xuống hôn cô, "Thế Kiều Kỳ Nặc lại nói là em đã thừa nhận anh?"
Trình Tiêu không nhận: "Anh ấy thấy tâm trạng anh không tốt mới lấy lòng anh đấy."
Cố Nam Đình lại ôm cô vào lòng, nói với nụ cười: "Cũng không biết ai nói với anh rằng người đó là người biết chịu trách nhiệm nhỉ."
Trình Tiêu giơ chân đạp lên anh, "Lúc theo đuổi người ta thì ngọt ngào tình tứ, giờ bước một chân vào cửa rồi lại không muốn bày tỏ nữa, chẳng trách người ta gọi là Cố tổng, căn bản là cố ý mà."
Lại giả vờ giả vịt rồi. Nhưng có làm sao đâu, Cố Nam Đình cam tâm chịu đựng.
Thế là, có một người đàn ông nói trong cơn gió đêm: "Những điều anh quan tâm, yêu thích và cần chịu trách nhiệm không nhiều, em là một trong số đó. Anh cũng không cần làm tốt nhất, chỉ muốn làm những gì em yêu cầu, mở lối đường núi, gặp nước bắc cầu cho em, dùng cách ngốc nghếch nhất để nói em biết rằng: anh thực sự, đặc biệt yêu em.
Có người phụ nữ trong lòng đã nói "em bằng lòng", nhưng miệng vẫn giả vờ, "Hành động của em đã sớm chứng minh tất cả rồi, lại còn cứ phải nói ra, đúng là nhàm chán quá."