Chương 6: Càng tốt

“Ừm.”

Vân Thiên Ngưng gật gật đầu, đem hộp bánh con cua đẩy đẩy về phía hắn.

Chỉ thấy hắn vươn bàn tay to, cầm lấy một con bên cạnh, nhẹ nhàng đặt ở bên miệng cắn một ngụm. Tay Bùi Thiên Hề rất đẹp, thon dài tú nhã, khớp xương rõ ràng, ở trong nắng sớm gần như trong suốt, cạnh bánh con cua cam vàng đáng yêu, có vẻ cảnh đẹp ý vui cực kỳ.

Vân Thiên Ngưng chống đầu nhỏ, làm càn mà thưởng thức.

Tiểu cô nương năm vừa mới 6 tuổi, tự nhiên không hiểu tình cảm nam nữ lưu luyến, chỉ biết vị tiểu ca ca này sinh ra đẹp mắt, tay cũng đẹp, đồ vật đẹp, A Ngưng tự nhiên muốn nhìn nhiều hơn, ừm, tựa như thưởng thức hoa cỏ ở trong hậu hoa viên.

Một bên thưởng thức tiểu ca ca đẹp mắt, Vân Thiên Ngưng cũng không bạc đãi chính mình, tay nhỏ mềm mụp nhặt lên một mảnh bánh hoa sen xốp giòn, cắn một ngụm vào miệng.

Môi nàng thực hồng, hàm răng thực trắng, còn nhỏ tuổi, đã có thể nói là mắt ngọc mày ngài, miếng bánh hoa sen bị hàm răng trắng tinh nhẹ nhàng cắn lấy, môi đỏ hơi nhấp, yết hầu trên dưới hoạt động, đem điểm tâm tinh xảo chậm rãi nuốt đi xuống.

“A Phong, ngươi đi pha bình trà mang tới.”

Ánh mắt Bùi Thiên Hề trong nháy mắt hiện lên sắc tối, gọi gã sai vặt bên người tới, bảo hắn đi vào phòng pha bình trà Bích Loa Xuân.

“Từ từ, Thiên Hề ca ca, để Lưu Anh đi cùng với hắn đi, loại việc pha trà tỳ nữ làm càng cẩn thận hơn chút.”

Vân Thiên Ngưng gọi hắn lại, nhìn Lưu Anh bên người, Lưu Anh cúi người trước mắt Bùi Thiên Hề, ngữ khí kính cẩn nghe theo:

“Bùi công tử, nô tỳ từ nhỏ ở trong phòng phu nhân cùng tiểu thư hầu hạ, cũng thông chút trà nghệ, bọn nô tài tay chân thô kệch sợ pha không ra nước trà ngon, có lẽ có thể giúp đỡ một chút.”

Nói năng cung kính có lễ, ý là thiệt tình thực lòng muốn đi giúp đỡ A Phong cùng nhau pha trà, không có nửa phần ý tứ cự tuyệt.

“Ừm, ngươi đi đi.”

Bùi Thiên Hề cầm lên một miếng bánh con cua khác, cũng không để ý gật gật đầu.

“Thiên Hề ca ca, ăn ngon không?” Hắn ăn cũng cực kỳ văn nhã, khắc chế rụt rè, vừa nhìn là biết thế gia công tử được giáo dưỡng rất tốt.

“Ừm, ngọt thanh mềm mại, bên trong còn có nhân đậu, vào miệng là tan, cảm tạ A Ngưng muội muội.”

Vân Thiên Ngưng một ngụm nuốt hết bánh hoa sen trong tay, lúc này Lưu Anh không ở đây, tay nhỏ trắng nõn của tiểu cô nương trực tiếp duỗi vào hộp bánh con cua, bướng bỉnh mà cười nói:

“Không cần không cần, để A Ngưng tự nếm thử cái nào ngon hơn.”

“Ừm.”

Bùi Thiên Hề nhìn bàn tay ngắn nhỏ của nàng duỗi lại đây, kịp thời đem đĩa điểm tâm đẩy đẩy về phía nàng.

Vân Thiên Ngưng một tay giơ bánh con cua màu cam vàng, một tay nắm bánh hoa sen màu đạm phấn, bên này một ngụm, bên kia một ngụm, cắn vào trong miệng, vui vẻ mà nhấm nuốt.

“Ôi ···”

Tiểu cô nương từ từ ăn, bánh con cua mềm mại nhu mềm, bánh hoa sen xốp giòn ngon miệng, trong khoảng thời gian ngắn thật là có chút khó có thể lựa chọn, nàng cau mày, bên khóe miệng còn mang theo mảnh vụn điểm tâm, quai hàm phình phình, cực kỳ giống đồng nữ đáng yêu bên người Bồ Tát.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói dễ nghe của thiếu niên:

“Hay là ta giúp A Ngưng muội muội phân biệt một chút?”

“Ừm, cũng tốt.”

Vân Thiên Ngưng trực tiếp đem một nửa bánh hoa sen mình ăn đưa cho hắn lươn, đóa hoa sen kiều mỹ bị cắn một ngụm, còn dư lại hơn nửa cái, dấu răng nhỏ còn in ở mặt trên, mang theo vài phần ngây thơ.

Khóe môi Bùi Thiên Hề cong lên, tiếp nhận bánh con cua nàng đưa qua, tư thế cực kỳ thong thả bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt, đem nửa cái bánh hoa sen nuốt hết vào bụng, khẽ liếʍ xuống khóe miệng, Bùi Thiên Hề nhìn về phía tiểu cô nương đang chờ đợi đáp án chậm rãi nói:

“Ta cảm thấy, bánh hoa sen ăn ngon hơn chút.”

“Ừm, A Ngưng cũng cảm thấy vậy, chỉ là bánh con cua mới lạ, lại có hình dáng đẹp, cũng không phải đặc biệt kém cỏi.”

Vân Thiên Ngưng như tiểu đại nhân gật đầu, làm tổng kết cuối cùng.

Nếu cuối cùng vẫn là khó có thể lựa chọn, như vậy A Ngưng quyết định, tất cả nàng đều muốn.

“Ừ, A Ngưng muội muội nói cũng có đạo lý.”

Trong thanh âm Bùi Thiên Hề mang theo ý cười nhàn nhạt, hắn hôm nay tựa hồ tâm tình phá lệ tốt.

Trong lúc hai người nói chuyện, Lưu Anh đã cùng A Phong bưng lên trà xanh được pha tốt tới, dâng lên cho hai vị tiểu chủ tử hưởng dụng.

Vân Thiên Ngưng bưng lên chung trà hoa mai, miệng nhỏ nhẹ nhàng nhấp một cái, vào miệng thơm ngon, thấm vào ruột gan, khiến tâm tình người cũng trở nên thư thái hẳn lên.

Nước trà thanh thanh ngọt ngào hòa quyện với điểm tâm dầu mỡ, Vân Thiên Ngưng nhớ tới mẹ giao phó, lại tự dưng nhớ tới cảnh trong mơ tối hôm, trái tim tức khắc dâng lên một dòng nước ấm hơi đau, thiếu niên trước mắt tựa hồ thành chú chó con đáng thương hề hề kia, không người bầu bạn, cô độc mà tránh ở sau đại thụ liếʍ láp miệng vết thương chính mình.

“Thiên Hề ca ca.”

Nàng bỗng nhiên gọi hắn, Bùi Thiên Hề nhìn qua, cặp con ngươi kia đựng đầy ngân hà chính trực nhìn thẳng vào hắn, cảm xúc nơi đó quá trong suốt, hắn liếc mắt một cái là có thể xem rõ ràng.

Là sự đồng cảm đơn thuần nhất.

Kỳ quái, rõ ràng hắn cũng từng gặp qua trong mắt những người khác, khi đó bản thân chỉ cảm thấy mâu thuẫn, nhưng khi nhìn nàng, lại giống như tỉ tỉ mỉ mỉ mà kết thành kén, ôn nhu mà bao lấy cả người hắn, hắn muốn nàng vẫn luôn nhìn hắn như vậy.

“Ta có thể thường xuyên tới tìm ngươi chơi sao?”

Vân Thiên Ngưng không biết chút nào hành động của mình mang đến cho thiếu niên bao nhiêu sóng to gió lớn, chỉ tiếp tục hỏi.

Tác giả có chuyện nói:

Nhi tử ngươi không phải không đành lòng ăn sao?

Thiên Hề ( mặt đỏ ): A Ngưng cắn qua, không giống nhau...

PS: Nữ nhi hiện tại đang câu dẫn mà không tự biết vẫn giữ trạng thái ngây thơ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~