Chương 3: Sâu xa

Một đoàn người ngồi xuống ở sảnh chính, Thôi thị lại hỏi thêm vài câu, Bùi Thiên Hề đều nhất nhất đáp lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh, có lễ có tiết, hảo cảm của nàng đối với thiếu niên lại tăng lên vài phần.

Sau khi cả gia đình Ninh Viễn Hầu gặp mặt, Thôi thị liền an bài Bùi Thiên Hề ở tại tiểu viện Thanh Trúc phía bắc, nơi đó đã sớm phân phó tôi tớ dọn dẹp sạch sẽ, phong cảnh cũng tốt, cách nơi ở của ba hài tử cũng gần, thuận tiện lui tới cùng bọn nhỏ.

Thôi thị tâm địa thiện lương, đau lòng thân thế Bùi Thiên Hề, lại thấy Thiên Ngưng cùng hắn tuổi tác xấp xỉ, liền cố ý dặn dò tiểu nữ nhi thân cận cùng hắn.

“A Ngưng, a cha con lần này từ trên chiến trường cửu tử nhất sinh trở về, hoàn toàn dựa vào Bùi tướng quân liều mình cứu giúp, ân tình này, cả nhà chúng ta đời này cần nhớ kỹ, Thiên Hề là nhi tử duy nhất của Bùi tướng quân, mẹ đẻ lại chết sớm, vẫn luôn gởi nuôi ở trong nhà mợ Cô Tô, phụ thân ngươi lo lắng không có cha ruột bảo vệ sẽ sẽ bị thân thích khi dễ, cho nên mang hắn về tới tự mình nuôi nấng, con nhất định phải đối đãi Thiên Hề thật tốt, biết không?”

Thôi thị kéo tay nhỏ của Thiên Ngưng, nghiêm túc nói:

“Nếu là có nô tỳ hay gã sai vặt nào bất kính với hắn, con thấy được trực tiếp xử lý, không cần tới hỏi ta.”

“Vâng, vâng, A Ngưng biết rồi, mẹ yên tâm.”

Vân Thiên Ngưng ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn gian tiểu viện rừng trúc lịch sự tao nhã, trong lòng có chút chua xót, còn có chút đau lòng.

“A Ngưng thật ngoan, lại nói tiếp, con cùng Thiên Hề còn có một đoạn sâu xa đấy.”

Thôi thị sờ sờ đầu nữ nhi, như lâm vào hồi ức.

“Mẹ, sâu xa cái gì ạ?”

“Chính là ở thời điểm con sinh ra, Bùi gia tiểu công tử mới vừa tròn một tuổi, phụ thân con thấy tên người ta độc đáo, liền cũng muốn học theo nhà người ta, đặt tên con là Thiên Ngưng, lúc ấy có vài cái tên ở trên bàn, để con tự chọn, có Ngọc Kiều, Tinh Kiều, còn có Thiên Ngưng, con một phen liền bắt được tờ giấy viết tên Thiên Ngưng...”

Thôi thị che miệng mà cười, hiển nhiên còn có chuyện cất giấu.

Vân Thiên Ngưng lắc lắc cánh tay mẹ, không thuận theo không buông tha: “Mẹ mau nói tiếp nha, sau đó thì sao?”

“Sau đó tên con liền gọi là Vân Thiên Ngưng nha, không còn gì nữa.”

Thôi thị chớp chớp mắt, tay giơ lên, vỗ về đầu nàng: “Đi, đi xem Bùi gia tiểu công tử.”

Mẹ khẳng định có bí mật chưa nói, nhưng là nàng cũng hỏi không ra, Vân Thiên Ngưng nhăn mày, bị mẹ kéo tay nhỏ hướng về tiểu viện thấp thoáng trong rừng trúc đi đến.

Thôi thị mặt mày mỉm cười, nhớ tới khi đó vị tướng quân khí phách hăng hái cùng ôn nhu mỹ phụ trêu ghẹo:

“Nếu tiểu nữ nhi bắt được tên Thiên Ngưng, chính là có duyên với Thiên Hề, không bằng gả cho nhà ta làm con dâu được không?”

Cảnh còn người mất, vật đổi sao dời, hiện giờ đôi phu thê sớm đã thuận gió bên nhau, có lẽ đã đoàn tụ ở ngân hà trên trời, Thôi thị ngẩng đầu, nhìn mây bay ở phương xa khi tụ khi tán, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Thời điểm Thiên Ngưng đi vào Tê Ngô Viện, Bùi Thiên Hề đang ngồi ở bàn đá nhỏ trong viện rũ mắt đọc sách, thiếu niên lang tuy còn trẻ tuổi, lại có khí độ không tầm thường, có lẽ là bởi vì nguyên nhân thân thế, xa xa nhìn đến, lại có cảm giác siêu phàm thoát tục, quanh thân tựa hồ có sương mù lượn lờ, lặng yên cùng nhân gian ầm ĩ cách vài lần khoảng cách.

Thôi thị mang theo Thiên Ngưng chậm rãi đi qua, thiếu niên đã xa xa mà đứng lên, hành lễ với hai người.

“Thiên Hề gặp qua bá mẫu, Thiên Ngưng muội muội.”

“Tốt, chúng ta đã là người một nhà, về sau không cần như vậy.”

Thôi thị vội tiến lên, nâng cánh tay thiếu niên dậy, sắc mặt ôn nhu, như ánh hoàng hôn, ấm áp như vậy.

Bùi Thiên Hề nhìn mỹ phụ hiền lành trước mắt, con ngươi cong lên, tươi cười rụt rè ấm áp: “Đúng vậy.”

Vân Thiên Ngưng nghiêng đầu nhìn hắn, tay nhỏ che miệng nhẹ nhàng cười, mắt hạnh cong thành hai mảnh trăng non, tiếng cười uyển chuyển nhẹ nhàng, làm người nhớ tới mùa xuân hoàng oanh dưới tán cây liễu, chớp cánh, đúng là kiều mỹ tươi tắn.

“Tiểu ca ca cười rộ lên thật là đẹp mắt, về sau phải cười nhiều hơn mới phải.”

Đôi mắt hắn đặc biệt khiến Thiên Ngưng yêu thích, khi không cười mắt phượng uy nghi, thần quang ẩn hiện, khi cười lại như sóng xuân mạn núi, châu ngọc rực rỡ, vô tri vô giác mà gãi gãi trái tim người khác.

“Cảm ơn Thiên Ngưng muội muội đã khen.”

Hai đạo độ cung duyên dáng kia lại lần nữa cong lên, lần này đối diện nàng, uy lực càng sâu.

Trên khuôn mặt nhỏ Vân Thiên Ngưng chợt nổi lên hai đóa đào hoa, thấp thấp đồng ý một tiếng, đầu nhỏ thẹn thùng mà rụt lại, hướng lại gần mẫu thân.

Ý cười trong mắt thiếu niên lúc này mới trở nên chân thật, giống như núi xanh sau mưa sau, nồng đậm rõ ràng.

“Bên ngoài gió lớn, bá mẫu cùng Thiên Ngưng muội muội vào nhà nói chuyện.”

Gió đêm thổi qua rừng trúc, lá trúc đón gió lay động, sàn sạt rung động, Bùi Thiên Hề để hai mẹ con vào nhà, lúc sau chính mình mới đi vào.

Nhà hắn ở là lúc trước sau khi đọc thư của trượng phu Thôi thị cố ý sắp xếp, rộng mở sạch sẽ, ngồi nam hướng bắc, ở giữa là bình phong ngọc khắc hoa điểu tương nghe, hai bên là ghế gỗ sưa tuyên hoa, giữa còn để một cái bàn tử đàn góc bẹt, mặt trên là khay trà mạ vàng sơn hoa mai đỏ, chung trà đựng đầy Đại Hồng Bào vừa mới pha.

Thiên Ngưng đi theo mẫu thân cầm lấy chung trà xanh ngọc nhẹ nhàng nhấp một ngụm, độ ấm thích hợp, trà hương mê người, trong lòng thầm than chẳng lẽ hắn đoán chắc thời gian, chờ bọn họ đến?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~