Chương 17: Tỷ thí

“Vèo ————”

Một mũi tên thuần màu đen xuyên mây phất hoa, phá gió mà đến, vững chắc bắn trúng hồng tâm, quanh mình lập tức vang lên một tràng âm thanh ủng hộ.

Bùi Thiên Hề thu hồi dây cung, ánh mắt che dấu mà nhìn về Vân Thiên Ngưng trong một đám khách nhân, thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, đang cười duyên vui mừng mà nhìn hắn, khóe môi hơi cong, lúc này mới có chút vui sướиɠ.

Hôm nay trong phủ mở yến hội, bạn thân Thôi thị là Lưu thị cũng mang một đôi nhi nữ đến dự tiệc, trong bữa tiệc Vân Ẩn nói rằng chỉ là yến tiệc thì không vui, không bằng thêm chút trò hay.

Ninh Viễn Hầu nhìn mắt công tử thiếu niên ở đây, cũng đều tới tuổi tác lại tài cao chót vót, lập tức liền đồng ý.

Muốn tỷ thí một phen, quân tử lục nghệ mọi thứ đều có thể, Ninh Viễn Hầu suy tư một lát, cảm thấy lễ, nhạc, ngự, thư, số này năm dạng nhất thời không đủ thi triển, liền cho người lập ba cái bia ngắm ở hậu viện, chỉ so bắn tên, mọi người vui vẻ đồng ý.

Thi đấu bắt đầu, ba vị lang quân phân biệt đứng ở khoảng cách tương đồng, đáp cung bắn tên, đầu ngón tay nhẹ phóng, mũi tên phá không mà đi.

Gã sai vặt tiến lên xem xét, ngoại trừ đại ca Vân Ẩn có chút lệch lạc, Trịnh công tử cùng Bùi gia lang quân đều ở hồng tâm, Ninh Viễn Hầu hô to hậu sinh khả uý, cũng không biết có phải hay không say sưa cảm giác này, càng muốn cho bọn họ lại so một hồi.

“Thiên Hề ôn hoà là long phượng trong loài người, thật cũng không cần băn khoăn. Nhưng chúng ta ba người đều muốn thắng, người thắng đêm nay vô luận đưa ra yêu cầu gì bất kể là ai ta đều đáp ứng.”

Dứt lời, cũng không màng ánh mắt âm thầm của thê tử, lại có thâm ý mà nhìn hai vị nhi lang tuấn tú này, dư quang thoáng nhìn đại nữ nhi nhà mình khuôn mặt ửng đỏ, tiểu nữ nhi lại như cũ thần sắc như thường.

Bùi Thiên Hề mắt phượng khẽ nhúc nhích, lại không có nói gì, Trịnh Dịch Chi một bên thật ra tai phiếm hồng, nhịn không được ôn nhu nhìn Nhị tỷ tỷ trang nghiên vài lần, ngay sau đó lại khắc chế mà thu trở về.

Hắn đã nói như vậy, hai người liền buông tay ra n, thống thống khoái khoái mà tỷ thí mấy lần.

Trận đầu, Bùi Thiên Hề bắn trúng hồng tâm, Trịnh Dịch Chi bắn trúng hồng tâm.

Trận thứ hai, Bùi Thiên Hề bắn ở giữa hồng tâm, Trịnh Dịch Chi có hơi lệch lạc.

Lần thứ ba, Trịnh Dịch Chi cơ hồ bắn trúng hồng tâm chỉ là lực cắm hơi yếu, mà Bùi Thiên Hề một mũi tên xuyên trúng ngay hồng tâm, mũi tên sắc bén thậm chí bởi vì quá dùng sức bắn xuyên bia ngắm, đủ để thấy lực đạo vô cùng tinh chuẩn.

Thôi thị ngồi ở chủ vị, xem rất nhập tâm, cảm thấy vỗ nghệ thiếu niên đương thời mỗi người đều xuất chúng, đều không phải ăn chơi trác táng, trong lòng rất là vui mừng.

Bên cạnh Thôi thị là đại tẩu Tô thị có thai ba tháng, lúc này Vân Ẩn đã lui xuống dưới, đang cùng thê tử lặng lẽ nói chuyện, ánh mắt hai người có thâm ý khác mà nhìn về Trịnh Dịch Chi.

Lại hướng về Nhị tỷ tỷ Vân Tinh Yểu ngồi bên phải, đang đến tuổi gả chồng, Thôi thị có tâm để nàng cùng Huỳnh Dương Trịnh thị kết thân. Gần nhất là bạn thân Lưu thị của mình cũng là Trịnh thị chính thê đại phòng, Trịnh thị gia phong đoan chính, nam tử vô cớ không được nạp thϊếp, trừ phi qua tuổi 40 thê tử không con, cho nên sau khi Lưu thị gả vào không chịu một chút ủy khuất, nhi tử nhà mình cũng phẩm hạnh đoan chính, bộ dạng xuất chúng, trước thấy vài lần ở trong yến hội, Thôi thị liền cực kỳ thích.

Thứ hai là Thôi thị sinh ra trong danh gia vọng tộc, còn có chút tư tưởng môn phiệt thế gia từ khi ra đời mang đến, Ninh Viễn Hầu tuy là hoàng thân quốc thích, lại như cũ yêu cầu cường lực thế gia ăn sâu bén rễ mấy trăm năm duy trì, ba nhi nữ chính mình, cũng phải kết thân cùng gia đình danh giá, trước mắt thiên thời địa lợi nhân hoà, không bằng thúc đẩy một chút.

Vân Tinh Yểu năm nay mười chín tuổi, dựa theo lễ nghi thời này mà nói, đã là một đại cô nương, chính là nàng tuy bề ngoài nhu hòa, lại rất có chủ kiến, thậm chí thi đậu nữ quan, ở trong cung đảm nhiệm chức điển bộ, Ninh Viễn Hầu từng nói, Tinh Yểu nếu là nam tử, nhất định có thể làm hơn nữa, trong xương cốt là ngạo cốt của sĩ phu nho nhã, bởi vậy ánh mắt hơi cao chút, cũng là bình thường.

Nhị tỷ tỷ còn không biết bị phụ thân khen ngợi như thế đang ngồi ở ghế trên tuyên hoa, nhìn công tử đĩnh đạc phía trước, dáng người như liễu, đoan trang nhàn nhã, mặt mày ôn nhu, nhìn qua hắn, lại lặng lẽ quay mặt đi, vành tai bỗng dưng đỏ lên, Vân Thiên Ngưng bị dựa vào rất gần xem đến rõ ràng.

Á, cây vạn tuế ra hoa, đóa hoa cao lãnh Nhị tỷ tỷ này rốt cuộc cũng có thời điểm thẹn thùng.

Vân Thiên Ngưng che khăn tay lại cười nhẹ, lại không chú ý ánh mắt người nọ nhìn qua, chuyên chú, như trước đây, chỉ là thấy thiếu nữ kiều tiếu thanh nhã không nháy mắt mà nhìn về công tử thế gia bên người, Bùi Thiên Hề mặt mày hơi rũ, ngón tay trắng tinh lặng yên nắm chặt cung tiễn huyền sắc.

Bản thân so sánh với bọn họ, có thân thế như vậy, như núi cao sông sâu, xa xôi không thể với tới.

Trịnh gia công tử đứng ở bên cạnh người hắn, ánh mắt ôn nhu mà nhìn nữ quyến trong bữa tiệc, mới vừa rồi thua sát mình, cũng cực có phong độ.

Được đỉnh cấp môn phiệt thế gia giáo dưỡng hun đúc hắn sinh ra đã có sẵn nhàn khế phong nhã, làm người nhìn lại, ngay cả giờ phút này A Ngưng, cũng là cười với hắn.

Tác giả có chuyện nói:

Nhi tử thật là dấm ai cũng ăn, phục.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~