Chương 1:Gửi gắm

“Phong dẫn long hổ kỳ, nhạc cụ gõ tích truy phàn.

Đánh trúc lạc cao nguyệt, ném thẻ vào bình rượu phá sầu nhan”

Trên chiến trường, Binh Nhung dữ tợn, khói thuốc súng đầy trời, thần võ đại tướng quân Bùi Nghi Chi giục ngựa đi vội, mắt sắc bén thoáng nhìn cách đó không xa quân địch bắt đầu bắn lén, cổ tay quay cuồng, ngân thương như sấm, chắn mũi tên đang bay về phía Ninh Viễn Hầu.

“Vèo ————”

Nháy mắt tiếp theo, mũi tên bên trái giống như rắn độc ẩn núp trong cỏ, không nghiêng không lệch mà bắn về phía Bùi Nghi Chi.

“Hự!”

Bùi Nghi Chi ôm ngực ngã xuống, thấy miệng vết thương máu tươi lan tràn, trong giây lát biến thành màu, trong lòng biết bản thân sợ là không sống nổi.

Ninh Viễn Hầu sốt ruột tới nơi, hốc mắt phiếm hồng, hắn đỡ bạn thân, cố sức đỡ hắn lên trên lưng Thần Phù Mã, dưới ánh đao kiếm trong mưa mở một đường máu, rốt cuộc lao ra khỏi trùng vây.

Trên giường bệnh trong quân trướng, Bùi Nghi Chi chỉ còn lại có một hơi:

“Hành Chiếu, không cần khổ sở vì ta.”

Ở mép giường bạn thân hai tay nắm chặt, nếu không phải hắn lôi kéo, chỉ sợ đã sớm chạy tới bản doanh quân địch tàn sát sạch sẽ.

Chết trận sa trường, cái chết có ý nghĩa, đây là vô thượng vinh quang của một tướng quân, duy nhất cùng vướng bận tiếc nuối đó con trai độc nhất trong nhà, Thiên Hề của hắn mới bảy tuổi, sớm đã không còn mẹ, nếu phụ thân cũng không có nữa, nửa đời này so với người bình thường không biết có bao nhiêu gian nan.

“Nghi Chi, ta tại đây xin thề, nhất định nuôi nấng A Hề thật tốt, coi hắn như nhi tử chính mình thân sinh mà nuôi dưỡng, ngươi có thể yên tâm, nếu có vi phạm lời thề, trời tru đất diệt, đoạn tử tuyệt tôn.”

Ninh Viễn Hầu biết hắn băn khoăn, liền lập tức hứa hẹn.

“Làm ơn.”

Bùi Nghi Chi nắm chặt tay hắn, tảng đá trong lòng lớn rốt cuộc rơi xuống, nháy mắt tiếp theo, cảm giác mệt mỏi che trời lấp đất đánh úp lại, trong lúc hoảng hốt, hắn phảng phất thấy cô nương đặt trong tim, cười vươn tay về phía hắn, như trải qua rất nhiều năm năm tháng tháng.

Tướng quân anh tuấn khóe môi mỉm cười, bàn tay to giống như cành khô ngày thu, chậm rãi rũ xuống.

Bên ngoài quân trướng Thần Phù hình như cảm giác được, ở một bên thấp giọng nức nở, chúng tướng sĩ vén chiến giáp lên, đồng thời quỳ gối trước giường bệnh, vì vị tướng quân thiếu niên đã kiêu dũng thành danh mà đưa tiễn.

“Thân đã chết hề thần lấy linh, hồn phách nghị hề vì quỷ hùng.”

Một thế hệ anh dũng thiện chiến thần võ đại tướng quân, ở biên cương gió lốc tuyết rơi kiên trì sau ba tháng, rốt cuộc hồn về quê cũ.

————

Cách xa ngàn dặm, bên trong thành Kim Lăng, chưa chịu ảnh hưởng chiến sự nơi biên cương, nghiễm nhiên một cảnh thái bình thịnh thế.

Lúc này ánh trăng lung linh rọi xuống, bên trong phủ đệ thế gia đã là một mảnh xuân ý, hồng hạnh vươn cành, hoàng oanh hót ríu rít, phảng phất bên khóe miệng đều có sắc xuân xanh.

Vân Thiên Ngưng 6 tuổi là nữ nhi nhỏ nhất phủ Ninh Quốc công, lúc này ngồi bên cạnh mẫu thân, cùng nhau nhìn thư cha gửi về.

Thiên Ngưng từ nhỏ tiếp thu giáo dưỡng quý nữ hầu phủ, đã có thể xem hiểu một ít chữ, nhìn đến chữ “Gửi gắm”, “Bi thống”, trong lòng có chút sợ hãi, bắt lấy tay áo mềm của mẫu thân, kiều nhu hỏi:

“Mẹ, cha làm sao vậy?”

Thôi thị sắc mặt lo lắng, đọc đến câu kế tiếp, trên mặt lại mang theo một tia như có như không ý cười, buông thư, bỏ vào hộp giấy khắc hoa lả lướt , sờ sờ đầu tiểu nữ nhi.

“Không có việc gì, cha con nếu là mang một tiểu ca ca trở về cho con, A Ngưng có vui không?”

“Mẹ khi nào lại có tiểu ca ca?”

Vân Thiên Ngưng ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của mẹ, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác** tràn đầy khó hiểu.

**Phấn điêu ngọc trác: Mềm mại trắng nõn

Thôi thị xoa xoa chóp mũi nàng, cười nói:

“Là tiểu công tử của một người bạn tốt của cha con, chỉ là mẹ hắn qua đời sớm, vẫn luôn được nuôi dưỡng ở Cô Tô, cho nên A Ngưng trước kia chưa từng gặp qua.”

“Như vậy, thêm một tiểu ca ca chơi với tcon, A Ngưng đương nhiên vui mừng.”

Trên Thiên Ngưng còn có một vị trưởng tỷ cùng một vị huynh trưởng, nhưng nếu là có thêm một vị tiểu ca ca, nàng cũng là cực kỳ hoan nghênh, nói không chừng cũng là vị tiểu lang quân hoạt bát mê chơi, còn có thể cùng nàng đấu khúc ở trong hoa viên.

Biết được tâm tư nữ nhi, Thôi thị trong lòng yên tâm, bèn đề bút viết thư cho phu quân nhà mình.

Đoạn sau trong lá thư vừa rồi, đều là về nỗi lòng trượng phu với mình, nàng còn phải ngẫm lại thật tốt nên đáp lại như thế nào.

Ngón tay mỹ phụ được bảo dưỡng cực tốt chống dưới hàm, ánh mắt dừng ở trên giấy viết thư trống rỗng, gương mặt lộ ra thiếu nữ đỏ ửng hiếm thấy, Thiên Ngưng nhìn một bên che miệng trộm cười.

Mẫu thân của nàng xuất thân Thanh Hà Thôi Thị, mấy đời nối tiếp nhau là môn phiệt thế gia công khanh đỉnh cấp**, trước đó dù phụ thân Ninh Viễn Hầu thân là hoàng thân quốc thích, khi bà mối đến làm mai, bị bà ngoại không mềm không cứng mà lui trở về.

**Môn phiệt thế gia công khanh đỉnh cấp: Nhà giàu có, quan lại cấp cao

Nhưng khi đó phụ thân là tiểu tử quật cường, vào Tết hoa đăng thượng nguyên gặp thoáng qua mẫu thân một lần, liền rốt cuộc khó có thể quên, da mặt dày cầu thân rất nhiều lần, rốt cuộc cưới được mẫu thân về nhà, đương nhiên, mấy chuyện nửa đêm trèo tường cũng làm không ít lần.

Nhớ tới chuyện hồi trẻ, lại nhìn nữ oa oa trước mắt, Thôi thị ngọt ngào mà cười, tay cầm bút lông sói nhẹ nhàng viết xuống một giấy tương tư.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~