Khi môi mỏng gặp phải cánh môi mềm mại của Hà Vu Yến, Uông Hạo bị mê hoặc, trên người cô có mùi thơm ngát nhàn nhạt, không như người phụ nữ bình thường mang trên người mùi nước hoa,làm anh kìm lòng không đậu hôn đến càng sâu.
Đáng tiếc người bị hôn cũng không chịu ngoan ngoãn để anh hôn, đầu cô xoay phải xoay trái, muốn xoay mặt đi không để anh hôn,Uông Hạo hôn vốn ôn nhu vì vậy chuyển sang thô bạo, hung hăng đẩy răng Hà Vu Yến ra,đầu lưỡi mình thuần thục thăm dò cùng lưỡi của cô dây dưa.
Nụ hôn nhiệt liệt hơn nữa nóng vội làm Hà Vu Yến sợ hãi,không thể ra tiếng cô chỉ có thể nhẹ giọng nức nở, liều mình muốn dời mặt, không để anh lại tiếp tục hôn cô.
Uông Hạo không để ý cô phản kháng, bàn tay to bá đạo ở trên người cô di chuyển, càng quá đáng cách lớp áo mỏng manh sờ lên một bên vυ" mềm mại của cô, ở trên đầu v* tùy ý vân vê.
Động tác anh liền mạch lưu loát, làm Hà Vu Yến hiểu ôm cô,Uông Hạo cùng cô bất đồng, anh từng có rất nhiều phụ nữ, mà cô lại trừ bỏ cái nụ hôn đầu tiên của anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng nam sinh khác thân thiết quá.
Nụ hôn này cùng nụ hôn đầu bốn năm trước kia hoàn toàn khác nhau, khi đó anh chỉ là bởi vì cô đem môi nhẹ nhàng in môi mỏng của anh,in này chỉ lưu lại vài giây, rồi sau đó cô liền thẹn thùng kết thúc nụ hôn, nào có giống anh như bây giờ, như là muốn đem cô ăn vậy, đầu lưỡi quấn quít lấy cô không tha, lại hút lại mυ"ŧ, cô hướng nơi nào lui,đầu lưỡi anh liền hướng nơi đó di chuyển, không để cô có cơ hội né ra.
Thật vất vả anh mới cam tâm dừng lại nụ hôn,môi Hà Vu Yến đỏ mọng chẳng những phát sưng còn hơi cảm giác đau đớn.
Mà Uông Hạo lại ở trong miệng không khỏi thấp giọng mắng, nhìn Hà Vu Yến bị bản thân vây ở trong lòng quần áo không chỉnh tề, hốc mắt phiếm hồng, biểu cảm ủy khuất, anh đem ánh mắt viễn vong dời đi cặp đùi trắng nõn của cô,liên tục hít sâu vài cái, đem cô dời về chỗ kế bên tay lái, sau giúp cô cài xong dây an toàn xong,quá trình anh không dám nhìn cô một cái, chỉ sợ bản thân lại lần nữa không khống chế được.
Mà Hà Vu Yến được tự do lập tức lui hướng bên cửa xe, cẩn thận kéo thẳng quần áo bị anh làm lộn xộn,tay run run đem tóc vén ra sau tai, tựa hồ còn chưa có hồi phục lại sau khi bị hoảng sợ.
"Anh làm sao có thể như vậy. . . . . ." Anh không thích cô không phải sao? Vì sao còn muốn hôn cô?
"Như thế nào?" Thanh âm anh ô ồ hỏi.
"Anh làm sao có thể hôn tôi, Với lại. . . . . . còn. . . . . ." Anh vừa rồi còn sờ cô, thậm chí thô lỗ vuốt ve vυ" của cô.
"Còn như thế nào?" Bị lời của cô chọc tức, Uông Hạo hơi thở gấp nghiêng người dựa vào hướng cô, ánh mắt nóng bỏng, mắt từ trên cao nhìn xuống trừng cô,khí thế này làm Hà Vu Yến rụt rụt thân mình.
"Anh không thích tôi cũng không muốn tôi thích anh, vậy anh không thể hôn tôi, bởi vì. . . . . . Bởi vì chỉ có bạn trai hoặc là chồng tôi mới có thể hôn tôi,anh về sau. . . . . . Về sau không cần như vậy nữa, tôi không thích. . . . . ." Thanh âm run rẩy,vành mắt Hà Vu Yến đỏ lên, cả gan miễn cưỡng đem những lời này nói xong.
Cô không dám ngẩn đầu nhìn Uông Hạo, cũng không dám suy nghĩ anh nghe xong lời của cô sau đó sẽ có phản ứng gì,sau khi cô nói xong,áp khí bên trong trở nên thấp hẳn, rồi sau đó thanh âm Uông Hạo trầm thấp lạnh lùng vang lên, "Em yên tâm, tôi không tính toán làm bạn trai hoặc là chồng em, vừa rồi chỉ là cảm xúc nhất thời không khống chế được."
Hà Vu Yến đã sớm biết anh sẽ nói như vậy, biết anh sẽ mở miệng, dù sao cũng là người mình thích, cái loại khó chịu vẫn là khiến lòng của cô căng lên, nhất thời cảm thấy rất ủy khuất.
Uông Hạo ngồi trở lại vị trí, xe một lần nữa lăn đi,Hà Vu Yến thật lâu không lên tiếng mới mở miệng, "Tôi muốn xuống xe."
Khi xe đang chạy ở trên đường,Hà Vu Yến cúi đầu, cho nên Uông Hạo đoán không được biểu cảm cùng suy nghĩ của cô, đành phải hỏi: "Tôi đưa em về nhà?"Thanh âm của anh còn có chút khàn khàn, biểu cảm sít chặt,đoán được là không vui,dù sao tìиɧ ɖu͙© người đàn ông một khi bị khơi mào,không có hoàn toàn phát tiết, rất khó có thể lập tức bình phục.
"Tôi có thể tự mình kêu xe về nhà."Hà Vu Yến tức giận cúi đầu không nhìn anh, cố ý không cho anh đưa.
"Nhà của tôi với nhà em tiện đường không phải sao?"Tiếng khóc cự tuyệt nghẹn ngào của cô khiến Uông Hạo dục cầu bất mãn không chịu được, giọng điệu tự nhiên cũng không biết chạy đi đâu, làm anh càng giận bản thân thế nào lại đối với Hà Vu Yến ra tay, nhưng lại rất muốn tiếp tục, nếu không phải tiếng khóc cô kéo lý trí đang không thể khống chế trở về, nói không chừng anh đã sớm đem cô lột sạch, trực tiếp ở trên xe muốn cô.
Anh là người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng anh có thể tùy tiện cùng bất cứ phụ nữ nào lên giường, chính là không thể cùng Hà Vu Yến lên giường, điều này anh nhận thức bốn năm trước không phải sao?
Chết tiệt, thật là chết tiệt! Anh luôn luôn kiêu ngạo về tự chủ chạy đi đâu rồi?
Anh càng tức giận thì Vu Yến càng đối với anh phản ứng sợ hãi cự tuyệt, nếu không phải lý trí nói cho anh, cô không phải là phụ nữ anh có thể tùy tiện kéo lên giường, anh thật sự rất muốn liều lĩnh đem cô đánh ngất,sau đó hung hăng muốn cô.
"Không có, tôi không về nhà, ngày đó tôi chỉ là trở về tham gia tiệc sinh nhật của An Khởi. . . . . ."
Đột nhiên nghe Hà Vu Yến nhắc tới tiệc sinh nhật đêm đó, Uông Hạo nhịn không được lại thấp giọng mắng một câu: "Đáng chết, mình thế nào lại quên. . . . . ." Tay anh nặng nề đấm vào tay lái, lực đạo không lớn lại khiến Hà Vu Yến sợ tới mức kinh hô một tiếng.
Phản ứng của cô làm Uông Hạo lại lườm cô một cái, tâm tình càng bực mình, đem caravat kéo xuống tùy tay hướng ghế xe sau quăng đi, "Em kêu lên cái gì? Không cần lo lắng tôi sẽ lại nổi sắc tâm lên với em, tôi chỉ là nhớ đến đêm sinh nhật An Khởi, tôi ở nhà em nhặt được một khuyên tai trên mặt cỏ, nhưng vẫn quên đưa cho dì Hà."
Hà Vu Yến từ trong miệng anh nghe được hai chữ khuyên tai, nhất thời cũng quên mới vừa rồi bị anh khi dễ ủy khuất, phút chốc nâng đầu lên, không để ý trong hốc mắt còn nước mắt, vội vàng ngắt lời của anh, "Anh Uông,anh nói anh nhặt được một chiếc khuyên tai?"
Uông Hạo gật đầu, "Em hiện tại đang ở nơi nào?"
"Anh Uông, anh nhặt được một khuyên tai kim cương phải không? Đại khái là lớn như vậy. . . . . ."Hà Vu Yến dè dặt cẩn trọng hình dung cùng khuôn mẫu khuyên tai bị cô làm mất.
Uông Hạo hai tay nắm tay lái, quay đầu liếc cô một cái,nhìn cô nghiêm túc hình dung bộ dáng khuyên tai, anh tức giận hừ nói: "Chẳng lẽ khuyên tai là em làm rơi sao?"
Kỳ thực anh từ đầu nhớ không ra cái hình dáng khuyên tai kia, bất quá cùng Hà Vu Yến hình dung tạo hình chắc là tám chín phần mười rồi.
Hà Vu Yến không nghe trong giọng nói mang theo vẻ châm chọc, nhưng cô vội vã muốn lấy lại khuyên tai, vội vàng gật đầu, "Ừm, là tôi làm rơi."
Biết anh nhặt được khuyên tai,Hà Vu Yến không còn núp ở bên cửa xe, mà là hướng bên anh đến gần một chút, một mặt chờ đợi nhìn anh, hi vọng anh có thể lập tức đem khuyên tai cho cô, đáng tiếc hi vọng của cô sau một giây lập tức thất bại.
"Khuyên tai hiện tại không ở trên người tôi,cô gọi điện thoại cho tôi,hẹn giờ rồi đến công ty tôi lấy." Rõ ràng khuyên tai ngay trong túi áo khoác tây trang anh, anh lại cố ý làm khó dễ cô, xem như anh trả thù người khiến anh tìиɧ ɖu͙© chưa thoả mãn.
"Anh Uông, khuyên tai đêm nay không thể trả lại cho tôi sao?"Hà Vu Yến nhìn anh, trên mặt lộ ra biểu cảm thất vọng, cô rất muốn nhanh chóng cầm khuyên tai trả lại cho dì Hà .
"Em muốn theo tôi về nhà à?" Uông Hạo nhìn chằm chằm đôi môi cô bị anh hôn đến sưng đỏ, cố ý hỏi như vậy.