"Vu Yến,cậu biết ông chú này à?"
Lâm Kiều Kiều một tiếng ông chú khiến trên mặt Uông Hạo hiện lên hắc tuyến, ngay cả Biên Nhân đứng một bên cũng bị bia trong miệng làm sặc, nhịn không được ho khan vài tiếng.
Mắt Uông Hạo lạnh lùng lườm Lâm Kiều Kiều,thanh âm làm nũng vừa nghe liền biết, người bị anh nghĩ lầm là nam sinh kỳ thực là nữ sinh,chỉ là quần áo hơn nữa một đầu tóc ngắn, cữ chỉ gọn gàng hơn chút sẽ như nam sinh anh tuấn, mới có thể khiến anh hiểu lầm.
Hà Vu Yến không trả lời, chỉ là tránh cổ tay bị Uông Hạo bắt được, nhỏ giọng muốn Uông Hạo buông cô ra, đáng tiếc Uông Hạo từ đầu không để ý tiếng nói giống như mèo kêu kháng nghị của cô.
Thấy Hà Vu Yến lắc đầu, lại thấy người đàn ông vốn không quen biết không biết làm sao cứ nắm tay Hà Vu Yến không tha,đại tiểu thư Lâm Kiều Kiều lập tức phát cáu rồi đấy.
"Vị ông chú này, chú là ai vậy? Muốn tìm phụ nữ, phía trước chỗ rẽ đi chừng trăm mét còn có quán rượu, chờ đến tối khách điếm mở, chú muốn tìm phụ nữ thế nào đều tùy chú, bất quá xin không cần giống như mấy tên biếи ŧɦái tùy tiện ở trên đường bắt loạn người khác, cẩn thận cháu gọi cảnh sát bắt chú!"
Lâm Kiều Kiều rất không khách khí hướng Uông Hạo rêu rao, dương cằm trừng anh,bộ dáng hung dữ làm Biên Nhân cảm thấy hứng thú chớp mắt vài cái, bình thường sớm quen với nữ sinh đối với Uông Hạo nịnh bợ lấy lòng,gặp nữ sinh dùng giọng nói khinh thường lại khıêυ khí©h cùng Uông Hạo nói chuyện, này thật đúng là phá lệ lần đầu thấy.
Uông Hạo bị kêu ông chú đã có chút không vui, lại nghe đối phương không khách khí kêu anh biếи ŧɦái, sắc mặt không khỏi càng trầm, lực đạo nắm tay Hà Vu Yến cũng mạnh hơn một chút.
Anh đang nghĩ câu uốn nắn lại đối phương,Lâm Kiều Kiều lại bảo huyên náo, "Vị ông chú này, cháu biết bạn cháu rất xinh đẹp, dáng người còn rất là hạng nhất, nhưng có thể mời chú buông tay ra không? Chúng cháu thật sự bề bộn nhiều việc, không rảnh ở trong này cùng chú bắt chuyện."Lâm Kiều Kiều trợn trừng mắt, trong giọng nói tràn đầy khinh thường, cuối cùng hướng trước ngực Uông Hạo đẩy một cái, này rõ là đang khıêυ khí©h nhìn nhìn ánh mắt Uông Hạo tức giận lên, nhịn phải cố nhịn, chỉ sợ bản thân vừa ra tay, đem nữ sinh không biết trời cao đất rộng bị thương.
Anh tự nhận đối với nữ sinh luôn luôn tôn trọng, lại không thể tức giậm cũng không ý nghĩ đánh, bất quá hôm nay thực là bị tức chết muốn đem nữ sinh không giống nam cũng chẳng giống nữ này bóp chết.
Uông Hạo liên tục làm vài cái hít sâu, muốn bản thân đừng cùng nữ sinh này so đo, đem lực chú ý đặt ở trên người Hà Vu Yến, "Mặt của em bị sao?"
Lúc này Hà Vu Yến cúi đầu muốn đẩy tay đang không buông của Uông Hạo ra,cúi đầu muốn nói anh buông tay, lại bởi vì câu hỏi vừa rồi của Uông Hạo làm cô biểu cảm một chút, làn môi nhếch lên, tay vuốt miếng vải dán trên mặt trái, cuối cùng không lên tiếng.
Biên Nhân một bên nhịn không được chậc vài tiếng, không nghĩ tới Uông Hạo ngăn lại nữ sinh là vị đại mỹ nữ, đáng tiếc mặt trái của cô bị sưng, còn dán một miếng vải lớn, thoạt nhìn vô cùng chướng mắt.
Ánh mắt Uông Hạo dừng trên miếng vải dán bên mặt trái của Hà Vu Yến, mày nhíu lại cau, lực đạo trên tay cũng không tự giác giảm chút.
"Nói với tôi, mặt của em làm sao vậy?" Uông Hạo dằn lại tức giận hỏi lại lần nữa.
Câu hỏi của anh không được Hà Vu Yến đáp lại, ngược lại là mang theo một mặt đề phòng nhìn anh, kia còn có dịu dàng đêm đó.
"Ông chú à, chú cho chú là ai chứ, bạn cháu mắc mớ gì phải nói với chú?Thiệt là quái lạ."Lâm Kiều Kiều một bước ngăn Uông Hạo cùng Hà Vu Yến, rất có khí thế một mình đấu cùng Uông Hạo.
Thấy thế,Hà Vu Yến sợ Lâm Kiều Kiều thật sự động thủ, lôi kéo tay cô nói: "Kiều Kiều, anh ấy lúc trước là gia sư của mình."
"Gia sự thì giỏi lắm sao? Ông chú gia sư là có thể kiêu ngạo ở trên đường nắm tay nữ sinh không tha? Mời chú lập tức buông tay!"Lâm Kiều Kiều từ nhỏ đã học võ, tuy rằng dáng người nhỏ nhắn, bất quá cô là dạng đại tỷ kiêu ngạo, không nói hai lời dùng sức kéo, muốn đem tay Hà Vu Yến kéo trở về.
Lôi kéo này,Hà Vu Yến cuối cùng chịu không nổi, đau kêu vài tiếng, này mới khiến Uông Hạo không tình nguyện buông tay.
Nhìn thấy cổ tay trắng nõn của Hà Vu Yến bởi vì anh thô bạo mà chuyển hồng,Lâm Kiều Kiều thấy anh buông tay, lập tức đem Hà Vu Yến kéo ra phía sau, một bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con.
"A Hạo?" Nhìn thấu hai người có tư thế đánh nhau, Biên Nhân chạy nhanh đi lại.
Uông Hạo tùy tay lấy ra một tấm danh thϊếp, "Cầm."
Hà Vu Yến không rõ vì sao anh đưa danh thϊếp cho mình, sợ hãi đưa tay tiếp nhận, trên mặt danh thϊếp viết hai chữ Uông Hạo, phía trên còn có số điện thoại di động riêng của anh, "Đây là. . . . . ."
"Tôi chờ em nói với tôi, mặt em rốt cuộc là bị như thế nào."
Uông Hạo không muốn ở trên đường lớn cùng cô lôi kéo, cũng không muốn bạn cô cùng Biên Nhân dùng ánh mắt hoài nghi nghĩ anh là biếи ŧɦái, tiếp tục đứng ở chỗ này còn bị nhiều người qua lại nghị luận ào ào, tức thời quyết định tìm thời gian bàn lại.
Không đợi Hà Vu Yến nhiều lời, Uông Hạo chuyển sang Biên Nhân đang xem náo nhiệt nói: "Đi thôi."
Tìm không ra được gì Biên Nhân cũng không có tò mò thêm ,thấy Uông Hạo tự mình đi tới vị trí dừng xe, hắn khiêng thùng bia, trước khi đi vẫn không quên quay đầu hướng Lâm Kiều Kiều nói: "Nhớ đấy, lần sau ngàn vạn không cần tùy tiện đối với anh đẹp trai kêu là ông chú, cẩn thận bị người ta chộp tới đánh đòn đó."
"Biếи ŧɦái!"Lâm Kiều Kiều mắng, nếu không phải Hà Vu Yến giữ chặt cô, cô sớm đã tiếng lên hung hăng đá vào mông cái người đàn ông đó.
"Em người phụ nữ này, tôi nhớ kỹ em,lần sau gặp phải tôi, tôi nhất định sẽ cho em hiểu rõ cái gì là biếи ŧɦái."Biên Nhân hắn là ai? Hắn là một tên sắc lang lăn lộn trong đám phụ nữ, gặp phải người phụ nữ kiêu ngạo như vậy, hắn phải cho cô biết tay một chút ,thật tốt keó lại hoà nhau.
Thẳng đến khi bóng dáng Uông Hạo cùng Biên Nhân biến mất, Lâm Kiều Kiều mới xoay đầu trực tiếp hỏi:" Vu Yến,ông chú đó đang theo đuổi cậu sao? Bằng không làm chi quan tâm mặt của cậu như thế nào,còn lại cho cậu danh thϊếp của hắn?"
"Không phải, anh ấy làm sao có thể theo đuổi mình chứ."Hà Vu Yến bị lời nói Lâm Kiều Kiều giật nảy mình, gấp đến độ lắc đầu, "Anh ấy không phải. . . . . ."
Uông Hạo làm sao có thể theo đuổi cô, cô nào giám trèo cao như vậy, trên thực tế anh căn bản không thích cô.
"Nhưng là vừa rồi hắn ta rõ ràng. . . . . ."
"Mình nói không phải là không phải."
Lâm Kiều Kiều mới không để ý tới câu trả lời của cô, bất mãn đem danh thϊếp trong tay cô cướp đi, "Uông Hạo, Wow, chức vụ còn là tổng giám đốc nha,thì ra ông chú biếи ŧɦái đó là người có tiền."
"Kiều Kiều, trả mình,cậu không cần nói lung tung, anh ấy mới không phải ông chú gì, cũng không phải cái gì biếи ŧɦái, anh ấy năm nay mới hai mươi tám tuổi thôi."
Hà Vu Yến nghe thấy người mình thích bị Lâm Kiều Kiều phê bình không đáng một đồng, nhịn không được muốn giúp anh sửa lại kết luận sai, ngược lại quấy động tò mò của Lâm Kiều Kiều, "Đuợc rồi, Hà Vu Yến, cậu dám ở sau lưng mình thích đàn ông, mau khai ra,cậu cùng ông chú kia có quan hệ gì hả?"
Lâm Kiều Kiều bị động chuyển thành chủ động, ôm lấy cổ Hà Vu Yến ép hỏi, một tư thế không khai sẽ đập vỡ nồi đất hỏi đến cùng.
Cho dù Lâm Kiều Kiều ép hỏi mấy lần đi nữa, nhưng Hà Vu Yến lại hoàn toàn không nói nhiều ra chuyện có liên quan tới Uông Hạo, Lâm Kiều Kiều ép hỏi cũng không được gì nhiều,nên không hỏi vòng quanh đề tài này nữa, mà nghiêm túc suy nghĩ coi muốn ăn cái gì.
Đang lúc hai người đang đi trên đường lớn, vốn chiếc xe hơi màu đen cao cấp đang chạy trên đường lớn, đột nhiên ở ven đường khẩn cấp thắng lại, phát ra tiếng thắng xe chói tai, làm Hà Vu Yến hoảng sợ, vừa định quay đầu nhìn, cửa xe hơi chỗ ghế sau đột nhiên bị mở ra rồì lại đóng, khi cô còn chưa có thấy rõ ràng đối phương, người nọ dùng sức lôi cô đi vào.