Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu của tác giả Nghê Tịnh là một câu chuyện không lối thoát giữa hai người mặc dù họ đã cố lẫn tránh với nhau từ tận quá khứ cho đến bây giờ, không hiểu vì sao ngoà …
Xem Thêm

"Chuyện gì so với kế toán quan trọng hơn chứ? Cậu không ngẫm lại xem, mình cố gắng thức dậy vào lúc sáng tinh mơ, tốt bụng giúp cậu bù lại môn học,cậu lại còn dám nói có việc hả!" Lâm Kiều Kiều ở đầu bên kia điện thoại chửi bới, nghe được lúc này cô có bao nhiêu tức giận, tuy rằng cô ngủ quên.

"Kiều Kiều hôm nay mình thật sự có việc. . . . . ." Hà Vu Yến ôn tồn muốn giải thích.

"Mình mặc kệ,đừng có bày đạt nói có việc, tám giờ ba mươi phút, mình trong thư viện kế cửa hàng tiện lợi chờ cậu, cậu dám không đến,mình chẳng những tuyệt giao với cậu, còn gặp cậu một lần đánh một lần!" Không cho Hà Vu Yến cơ hội cự tuyệt, Lâm Kiều Kiều này lời nói so với lưu manh còn lưu manh hơn, liền đem điện thoại cúp đi.

Sững sờ nghe âm thanh đô đô của điện thoại, Hà Vu Yến biết hôm nay nếu cô không đi gặp Lâm Kiều Kiều,chắc chắn sẽ chọc Lâm Kiều Kiều phát điên, một khi Lâm Kiều Kiều tức giận, cô khẳng định sẽ nếm mùi đau khổ rồi.

Cô sợ Lâm Kiều Kiều tức giận, càng sợ Lâm Kiều Kiều một khi thật sự tức giận mà không để ý cô, cô liền không có bạn bè nữa rồi.

Vì không giỏi giao tiếp cùng người khác,học không giỏi Hà Vu Yến đã rất miễn cưỡng thi vào đại học, cũng không may mắn học vào ngành thương nghiệp đau đầu nhất , đọc sách viết báo cáo này còn không làm khó được cô, nhiều lắm so người khác đọc nhiều sách hơn, thành tích còn có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, nhưng các công thức thật sự làm đầu cô muốn nổ tung ra, mặc kệ công thức nào đi nữa, vĩnh viễn đều không hiểu cách áp dụng, khiến thành tích kế toán của cô luôn luôn thấp.

Lâm Kiều Kiều tuy rằng tính khí không tốt, tính tình nóng nảy, có khi nói chuyện cũng rất thẳng, bất quá cô biết Lâm Kiều Kiều là thật tâm coi cô như bạn bè.

Từ sau khi mẹ qua đời, Hà Vu Yến bị cha mang về nhà, bị dì Hà an bày đi học trường Quý tộc, bởi vì thành tích không tốt, không phải bị xa lánh chính là bị người khác nhạo báng, luôn luôn không có bạn bè để tâm sự, hoàn hảo lên đại học, cô cùng Lâm Kiều Kiều làm bạn học chung,trong cuộc đời cô mới có được một người bạn tốt đầu tiên.

Cô biết trong nhà Lâm Kiều Kiều là đại tiểu thư, nhưng trên người cô không có một tia yếu ớt, ngược lại hơn một cỗ hiệp nữ khí thế, thích gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.

Nhìn xem đồng hồ báo thức trên đầu giường, cách 8 giờ rưỡi còn có một tiếng, sợ đến trễ bị Lâm Kiều Kiều biết, cô xuống giường đi vào phòng tắm, dùng kẹp tóc đem mái tóc kẹp lên,sau khi đắp đá xong, trong gương, bên trái gò má cô còn có chút sưng,trên mặt còn có một miếng dán màu trắng.

Khi Hà Vu Yến xuống lầu, vừa khéo gặp phải Hà An Khởi ở chỗ rẽ thang lầu, bởi vì bỏ lỡ tiết học đầu tiên, Hà An Khởi chuẩn bị ăn bữa sáng sau lại đi trường học.

"Chào."

Hà Vu Yến nhàn nhạt nói một tiếng chào, đối với hai chị em Hà gia này, cô kỳ thực coi như thích, lại bởi vì sợ dì Hà, luôn luôn không dám cùng các cô thân thiết.

Hà An Khởi đi xuống thang lầu,thấy Hà Vu Yến không đi vào nhà ăn, cô thuận miệng hỏi: "Cô không ăn bữa sáng sao?"

"Tôi muốn đuổi kịp xe bus."

"Hôm nay cô có tiết à?" Hà An Khởi lại hỏi.

Hà Vu Yến lắc đầu, "Không có tiết, bất quá hôm nay tôi hẹn bạn cùng nhau đọc sách."

"Vậy thì ăn bữa sáng đi rồi đi, sắc mặt cô không tốt lắm." Hà An Khởi làm sao mà không biết buổi sáng xảy ra chuyện gì, biết Hà Vu Yến cả đêm ngủ không ngon,đôi mắt phiếm hồng hồng tơ máu, sắc mặt xanh trắng, sợ cô không cẩn thận liền té xỉu ở trên đường không biết tên, cho nên cô tốt bụng nói.

Hà Vu Yến nghe cô nói vậy, sờ sờ mặt trái bản thân, có chút thẹn thùng, đành phải cùng đi theo vào phòng ăn cùng ngồi xuống.

Ngồi vào chỗ của mình, Hà An Khởi lấy bánh mì chét bơ trên bàn,kêu người hầu lấy cho hai người một ly sữa nóng.

Bởi vì vội vã ăn xong bữa sáng rời nhà đuổi kẹp xe bus,Hà Vu Yến không phát hiện đối diện cô Hà An Khởi luôn luôn đăm chiêu nhìn miếng dán trên gò má cô.

Thấy Hà Vu Yến một bộ dường như không có việc gì, Hà An Khởi nghĩ rằng đổi thành là cô bị cha vung một cái tát như vậy, khẳng định là sẽ ầm ĩ muốn sống muốn chết, nhưng Hà Vu Yến không có khóc, cô biết cha bởi vì điểu kiện của mẹ, đối với Hà Vu Yến luôn luôn cũng không tính thân thiện, so với bản thân cùng Hà An Nhân, trong quá trình Hà Vu Yến trưởng thành luôn luôn đều bị cha lạnh nhạt.

"Khuyên tai của mẹ tôi cô tìm được chưa?" Buổi sáng Hà An Khởi lén lúc hỏi qua người hầu, biết khuyên tai còn chưa có tìm được.

"Hôm nay tôi sẽ vào vườn hoa tìm lại."Hà Vu Yến nhỏ giọng nói qua.

"Đã đánh mất liền đánh mất, cùng lắm thì mua lại một đôi khác." Đều bị đánh một cái tát,hơn nữa cô thật sự không muốn thấy Hà Vu Yến chật vật quỳ rạp trên mặt đất,chỉ vì tìm một chiếc khuyên tai.

"Là tôi đánh mất,tôi nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được." Khuyên tai đắt tiền như vậy, tuy rằng ngoài miệng dì Hà không nói cái gì, nhưng cô biết dì Hà kỳ thực là để ý.

Hà An Khởi hừ nhẹ: "Nếu tìm không thấy đâu? Chẳng lẽ cô muốn mua cái mới đền cho mẹ tôi sao?"

Mặt cỏ trong nhà lớn như vậy, tìm cả buổi tối tìm không thấy,chắc chắn sớm đã đánh mất, có lẽ là bị người tới tham gia tiệc sinh nhật nhặt đi rồi cũng nói không chừng.

Bất quá chỉ là một đôi khuyên tai, nhà cô có rất nhiều tiền, căn bản không thèm để ý đến món tiền nhỏ ấy, nhưng là mẹ cô lại vì món tiền nhỏ đó so đo, cô cảm thấy có lẽ mẹ cô đang khi dễ Hà Vu Yến, sẽ làm bản thân đã từng khó chịu vì là người thứ ba đỡ hơn một chút, lại không nghĩ rằng cô cùng em gái bị kẹp ở giữa, căn bản không biết ở chung với người chị cùng cha khác mẹ này như thế nào.

Hà Vu Yến cũng không hư hỏng cũng không đáng ghét, năm mười tuổi, vừa vào trong nhà cô, trong tươi cười mang chút ngốc ngếch, luôn im lặng không ầm ĩ không nháo, cho cái gì cũng đều nói tốt, không cho cô cô cũng không xin.

Trong ấn tượng của cô,Hà Vu Yến học luôn không giỏi, mời gia sư đến nhà cũng không hiệu quả bao nhiêu, này cũng là một điểm bất mãn của cha, cha thích đứa trẻ thông minh, mà cô cùng Hà An Nhân học luôn luôn đều rất xuất sắc, so sánh Hà Vu Yến thật là không thông minh, nói trắng ra là chính cô không phải đọc sách cũng biết.

Nhưng là Vu Yến thật thiện lương,nếu trước kia các cô quậy quá, phá hỏng đồ trong nhà hoặc là đồ cha yêu quý,Hà Vu Yến đều sẽ ôn nhu an ủi các cô xong, chạy tới cùng cha nhận sai, một người ngây ngốc đưa lưng chịu oan ức vì người khác.

Còn nhỏ bị chửi và bị đánh, phạt đứng phạt quỳ, không cho ăn cơm,những xử phạt này Hà Vu Yến đều có chịu qua, có lẽ là vì xử phạt đó cũng không lớn, cô cùng em gái luôn luôn không để ở trong lòng.

Thẳng đến có một lần, cô cùng em gái vào trong thư phòng cha phá loạn, không cẩn thận đánh vỡ bình hoa quý báo, bởi vì thói quen để Hà Vu Yến thay các cô chịu tiếng xấu, cũng cho rằng cha sẽ giống như các lần trước phạt cô không ăn cơm hoặc là phạt đứng, cho nên Hà Vu Yến lại lần nữa gánh vác.

Khi đó tuổi các cô còn nhỏ không hiểu chuyện,bình hoa quý trọng như vậy bị đánh vỡ,cha nào dễ dàng bỏ qua cho Hà Vu Yến.

Cô cùng em gái trốn ở ngoài cửa, chột dạ nhìn cha tức giận mắng to, tiếp theo là cha tát một mạnh vào gò má của Hà Vu Yến, nhìn Hà Vu Yến đau hốc mắt đỏ lại không dám khóc thành tiếng, cô cùng em gái sợ tới mức ngốc đứng ở tại chỗ.

Mười năm sau đó, người một nhà bình thường như trước duy trì mặt ngoài hòa thuận, qua một thời gian dài như thế, thay đổi duy nhất, mẹ đối với Hà Vu Yến soi mói cùng bất mãn chỉ có gia tăng chứ không có giảm bớt, ba đối với Hà Vu Yến ngẫu nhiên quan tâm, cuối cùng cũng từ từ biến thành chẳng quan tâm, mà cô cùng Hà An Nhân cũng dần dần không cùng Hà Vu Yến thân thiết, thẳng đến Hà Vu Yến thi lên đại học chuyển ra ngoài.

Hà Vu Yến không có nói tiếp, chỉ là yên lặng ăn xong bữa sáng, đứng dậy cầm túi xách mình tính toán rời nhà.

Thêm Bình Luận