Khi xe khởi động chạy lên đường,Hà Vu Yến yên tĩnh không lên tiếng, từ khi lên xe mặt cô luôn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cô yên tĩnh làm Uông Hạo nhíu mày, không bao lâu,khi xe lái vào nội thành, Uông Hạo mới đánh vỡ trầm mặc,"Thật sự chính là đau răng sao?" Anh chỉ đích thị mặt bên trái sưng của cô.
"Ừa."Hà Vu Yến gật gật đầu, không dám quay đầu nhìn anh, cũng không dám tiếp xúc ánh mắt của anh, sợ bị anh phát hiện chính mình nói dối.
"Vừa rồi Viện Viện nói muốn giúp em giới thiệu nam sinh, tôi sẽ giúp em khước từ."
"Vì sao?" Đó là ý tốt của Trác Viện.
Một câu vì sao của cô làm Uông Hạo nhíu mày, "Em muốn quen mấy người đàn ông đó?" Nghĩ đến Hà Vu Yến muốn đi làm quen những người bạn độc thân không có bạn gái của anh,cơn tức Uông Hạo không khỏi bốc lên.
"Chị Viện Viện nói quen biết nhiều nam sinh cũng không phải không tốt."
Uông Hạo mấp máy miệng, đối với bạn anh anh biết rõ, một đống không lương tâm, cùng anh đám đàn ông đó không hơn không kém, chơi đùa phụ nữ liền tính không thể nhiều hơn anh, nhưng cũng sẽ không thể ít được,"Một số trong đó còn hoa tâm, không phải thứ tốt gì, thua kém hơn không cần quen biết."
"Nhưng là chị Viện Viện nói bọn họ cũng không tồi."
"Không sai cũng có sai,tôi nói đàn ông không tốt chính là không tốt, em nghe không hiểu sao?" Uông Hạo đột nhiên rống to làm Hà Vu Yến rụt vai lại, vẻ mặt sợ hãi đem thân mình hướng cạnh cửa dời đi.
Thấy thân mình cô theo phản xạ di chuyển tới cửa, Uông Hạo nhịn cơn tức cả đêm cuối cùng bùng nổ, "Em trốn cái gì, sợ tôi ăn em sao?"
Hà Vu Yến không hiểu anh vì sao muốn tức giận với cô, nhưng cũng không dám nói nhiều, sợ chọc anh càng tức giận, chính là lần nữa lắc đầu.
Nhưng ngoan ngoãn cùng yên tĩnh của cô lại khiến Uông Hạo lại càng không thoả mãn, tùy tay chuyển tay lái xe, lái xe đến ven đường dừng lại, thừa dịp Hà Vu Yến ngu ngơ, anh chuyển chỗ ghế lái xe, bàn tay to đem người cô kéo hướng bản thân, bất quá trong nháy mắt,Hà Vu Yến đã bị anh kéo lên đùi anh, cả người giạng chân ở trên người anh, tư thế thật ái muội.
Bởi vì là buổi tối, ngoài xe không có nhìn thấy được cảnh dựa vào nhau thật ái muội trong xe, cứ việc nam cường thế mà nữ bị bắt buộc.
Tư thế thân mật lại gần gũi như vậy, gần đến nổi Hà Vu Yến có thể ngửi được mùi trên người Uông Hạo, một loại hơi thở duy nhất thuộc về đàn ông, cô bất an vặn vẹo, thậm chí là muốn rời xa anh.
Nhưng mà Uông Hạo ôm chặt cô, một tay bắt hai tay cô, một tay ôm thắt lưng mảnh khảnh cô, mà cái mông cô ngồi ở trên đùi cường tráng rắn chắc anh,Hà Vu Yến lần đầu tiên cùng người đàn ông khác thân mật như vậy, sớm bị dọa không biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể lần nữa uốn éo người, muốn anh buông cô ra.
"Đừng nhúc nhích!" Cô không hiểu nam nữ hoan ái, không hiểu một người phụ nữ ở trên người đàn ông vặn vẹo sẽ tạo thành cái hậu quả gì,mông đẹp của cô ngốc vặn vẹo lần nữa, mà váy ngắn bởi vì dạng hai chân thon dài, lúc này chính vừa xem chắc chắn rơi vào trong mắt Uông Hạo, cảnh xuân chọc người làm Uông Hạo thở hốc vì kinh ngạc rống to.
"Anh Uông,anh buông tôi ra, tôi không thích như vậy. . . . . ."
"Không thích? Tôi nhớ lần đầu tiên hôn em,em còn một mặt say mê ngọt ngào xuất thần trong ôm ấp của tôi, mới bốn năm qua đi em liền đã quên sao?"
Anh còn nhớ rõ khi đó bản thân hôn cô,bộ dáng mặt cô đỏ bừng, trúc trắc không hiểu hôn trả, đó là nụ hôn đầu tiên của cô, mà anh là người đàn ông cướp đi nụ hôn đầu của cô, lại đáng chết khi cô thổ lộ tình cảm với mình, vô tình xoay người chạy lấy người.
"Tôi không có." Nghĩ đến thầm mến ngu ngốc bốn năm trước của mình,Hà Vu Yến nhịn không được muốn phản bác.
"Đáng chết không có,em muốn tôi giúp em gợi lên cảm giác như thế nào không?" Uông Hạo từ buổi tối nghe thấy cô phủ nhận thích anh, trong lòng lửa giận không hiểu bắt đầu cuồng đốt, hiện tại lại nghe cô ngay cả nụ hôn của anh cũng không thích,bất mãn toàn bộ bùng nổ,hơn nữa anh cũng không hiểu cuối cùng là mình bất mãn cái gì nữa.
Đem hai tay của cô cố định ở sau thắt lưng, một tay còn lại kìm chế gáy của cô, muốn cô cùng bản thân đối diện, sau đó anh mạnh mẽ kề, khi cô hoàn toàn không có phòng bị, cường hãn lại bá đạo đem cánh môi của cô che lại.
Sau hôm ấy,chỉ cần Hà Vu Yến có thời gian rãnh liền điện cho Uông Hạo, cô cho rằng đây là số điện thoại riêng của Uông Hạo,nhưng người nghe điện thoại lại là thư kí anh,cô thư ký nói Uông Hạo tạm thời đi công tác vài ngày,bảo cô vài ngày sau hãy điện lại.
Đợi ba ngày, cô lại điện tới công ty, vẫn là cô thư ký tiếp điện thoại,cô nói Uông Hạo đi công tác còn chưa có trở lại,vào tuần sau mới có thể trở về Đài Loan.
Hà Vu Yến thất vọng đã đợi lại đợi, cuối cùng cũng đợi đến lúc Uông Hạo kết thúc công tác, cô lại gọi điện thoại, lúc này đây vẫn là cô thư ký tiếp điện thoại, mà kết quả là Uông Hạo phải họp cả ngày.
Khuyên tai còn chưa lấy được, cô không thể bỏ qua được, cô xác định là Uông Hạo cố ý tránh không gặp mặt,cô không hiểu vì sao anh lại làm vậy, nhưng bằng bất cứ giá nào cô cũng phải lấy lại.
Hôm nay thi xong cuối kỳ, Hà Vu Yến vừa đi ra cửa vừa điện cho Uông Hạo, "Xin hỏi vị nào?" Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khánh sáo lễ phép của cô thư kí.
"Xin chào cô thư ký, tôi là Hà Vu Yến,phiền cô nhắn giùm Uông Hạo, ngày mai tôi sẽ đến công ty tìm anh ấy."
"Hà tiểu thư, hôm qua tôi đã nói với cô rồi, tổng giám đốc gần đây bề bộn nhiều việc. . . . . ." Cô thư ký khó xử giải thích.
Hà Vu Yến không cho cô thư ký có cơ hội tìm lý do, trực tiếp ngắt lời cô, tự nhiên nói: "Tôi biết anh ấy bề bộn nhiều việc, tôi chỉ làm phiền anh ấy năm phút thôi,dù thế nào đi chăng nữa tôi phải gặp anh ấy, phiền cô nhắn giúp tôi ,cảm ơn cô." Hà Vu Yến cố đem tất cả những lời muốn nói nói ra một hơi,xong liền lập tức cúp điện thoại.
Buổi chiều hôm sau,cho dù ngay hôm qua ở trong điện thoại nói kiên quyết, mà khi cô thực sự đứng ở trước công ty của Uông Hạo,cô lại không có dũng khí đi vào.
Cô nói với bản thân, hôm nay cô đến chính là đơn thuần muốn lấy lại khuyên tai,cô không muốn khiến người ta chán ghét, biết rõ Uông Hạo đối với cô không có hảo cảm, còn lần nữa dây dưa với anh.
Trải qua bốn năm, cô đã không còn là một cô nữ sinh trung học ngốc nghếch thích anh năm đó nữa rồi.
Khi Hà Vu Yến đứng trước cửa tòa cao ốc công ty bồi hồi, thì ở trên tầng cao nhất của công ty, Uông Hạo đang đứng cạnh trước cửa sổ sát đất, trên cao nhìn xuống bóng dáng nho nhỏ quen thuộc kia, ở trước cửa công ty đi tới đi lui, mỗi khi thấy cô cầm lấy di động,Uông Hạo liên tò mò nghiá về di dộng đặt trên bàn làm việc.
Đáng tiếc anh đã đợi lại đợi,tài liệu trên tay điều đã xử lý chu đáo xong, Hà Vu Yến vẫn còn ngây ngốc đứng ở dưới lầu, một lần cũng không goị cho anh.
Nếu không phải anh hiểu rất rõ Hà Vu Yến, anh khẳng định sẽ cho rằng cô đang cùng mình chơi đùa thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, cũng bởi vì hiểu Hà Vu Yến không phải loại nữ sinh có tâm cơ này, mới khiến anh càng bực bội,không phải kiểu đối với phụ nữ thiếu khiên nhẫn buồn bực, mà là một loại vội vàng sốt ruột.
Sốt ruột?Anh làm sao lại đối với Hà Vu Yến cảm thấy vội vàng?
Rõ ràng là vì lạnh nhạt của cô, sợ cô vì lần trước ngoài ý muốn hôn mà quấn lấy bản thân, cố ý không tiếp điện thoại cô cũng cố ý không nhìn cô.
Nửa tháng đi qua, anh cho rằng đêm đó mình bị cô khơi mào du͙© vọиɠ cũng hòa tan đi chút,trên thực tế du͙© vọиɠ bị anh dùng lý trí áp chế, hơn nữa du͙© vọиɠ tiềm ẩn trong lòng không có nhạt đi.
Anh đối với Hà Vu Yến du͙© vọиɠ không đơn giản chỉ là đàn ông khát vọng thân thể phụ nữ phát tiết, hơn thế một ý nghĩ hung hăng muốn đem cô chiếm đi.