Chương 46

Biểu cảm của Hạ Sơ Hơi quá chân thật, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu giả tạo nào.

Giang Tân Phong cũng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự đã oan uổng cô ta?

Nhưng Khương Tảo lại cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hạ Sơ Hơi.

Buổi tối, Khương Tảo vẫn ở bệnh viện chăm sóc Phó Nghiên Từ.

Khoảng hơn 7 giờ, Tiểu Trương mang bữa tối dến, do đầu bếp Phó gia chuẩn bị, tiện thể đem máy tính cho Khương Tảo.

“Thực ra không cần phải phiền phức như vậy, tôi tự mình gọi cơm hộp cũng được rồi.” Khương Tảo vốn không quá câu nệ, vừa nãy cô thậm chí còn định gọi một phần bún ốc.

Tiểu Trương cẩn thận bày đồ ăn lên bàn.

Bốn món ăn một canh, có thịt có rau, với Phó gia mà nói đã được xem là bữa cơm đơn giản.

“Lão phu nhân nói cơm hộp không lành mạnh, đồ ăn bệnh viện lại không hợp khẩu vị của cô, nên ăn đồ ăn nhà làm vẫn yên tâm hơn.” Tiểu Trương giải thích xong nhanh chóng rời đi.

Khương Tảo không khỏi phải thừa nhận rằng đây là sự quan tâm từ gia đình mà cô cảm thấy khá xa lạ.

Đây là cảm giác mà cô chưa bao giờ được trải qua.

Xem ra bún ốc chỉ có thể để lần sau có cơ hội mới ăn được.

Khương Tảo vừa ăn cơm vừa mở máy tính để xem bản thiết kế 3D của Phương Đường.

Hồn phách Phó Nghiên Từ bay lơ lửng bên cạnh, lúc anh nhìn thấy bản thiết kế này cũng không thể không thừa nhận rằng Khương Tảo thật sự rất có mắt nhìn người.

Phương Đường quả là một thiên tài thiết kế hiếm có.

"Bản vẽ rất tuyệt, nhưng tôi nghĩ một số chi tiết có thể cải tiến một chút. Tôi sẽ đánh dấu lại, cậu xem thử nhé." Khương Tảo gửi tin nhắn thoại cho Phương Đường.

Mười phút sau, Phương Đường mới phản hồi.

“Khương tổng, ý kiến của cô rất hay, đã giúp tôi rất nhiều. Tại sao trước đây tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Khương tổng, có phải cô cũng từng học qua thiết kế không?”

Khương Tảo đáp: “Ừ, hồi đại học tôi có giúp người khác học vài khóa.”

Đó chính là nguồn thu nhập chủ yếu của cô khi còn học đại học.

Phương Đường tiếp tục bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Khương Tảo, sau đó hai người tiếp tục thảo luận sôi nổi về bản thiết kế này.

Một giờ sau, cuộc nói chuyện kết thúc.

Món ăn trên bàn cũng đã nguội lạnh.

Tuy nhiên, Khương Tảo không để ý, cô vẫn ăn ngon lành.

Phó Nghiên Từ bên cạnh nhíu mày chặt.

Buổi tối mà ăn đồ ăn nguội như vậy, không tốt cho dạ dày chút nào!

Cô ấy sao lại không biết chăm sóc bản thân mình chứ?

Hay là khi còn ở Hạ gia cô ấy thường xuyên phải ăn cơm lạnh?

Nghĩ đến khả năng Khương Tảo từng bị ngược đãi tại Hạ gia, ánh mắt Phó Nghiên Từ trở nên lạnh lùng, sự oán giận đối với Hạ gia càng chất chồng.

“Đừng ăn nữa, gọi về nhà bảo Tiểu Trương mang đến phần khác.”

“Canh cũng đã nguội cả rồi.”

“Đã khuya rồi, cô nên nghỉ ngơi đi, công việc hôm nay không làm hết được.”

Phó Nghiên Từ chưa từng nghĩ mình cũng có ngày trở nên lắm lời như vậy.

Đáng tiếc, Khương Tảo hoàn toàn không nghe thấy tiếng của anh.

Anh chỉ có thể lo lắng mà không thể làm gì được.

Khương Tảo ôm máy tính làm việc đến tận nửa đêm, sau đó mới đi lại giường bệnh để xem xét anh rồi nằm trên ghế sofa ngủ.

Tư thế ngủ của cô không tốt lắm, chăn đắp trên người không lâu sau đã rơi xuống đất.

Phó Nghiên Từ cứ như vậy kiên nhẫn ở bên cạnh cả đêm giúp cô đắp chăn lại.

Đồng thời, anh lấy điện thoại của mình gửi một email cho Allen với nội dung:

“Giúp tôi kiểm tra xem tối nay có ai đáng ngờ xuất hiện tại buổi tiệc từ thiện ở khách sạn OSS không? Hồi âm cho tôi sau 9 giờ tối mai.”

Ban ngày nếu nhận được hồi âm, rất có thể tên ngốc đó sẽ cầm đi hỏi Khương Tảo hoặc xóa đi mất.

Sáng hôm sau, khi Khương Tảo tỉnh dậy, phát hiện Phó Nghiên Từ đang ngồi xổm trước mặt cô, chăm chú nhìn cô.

Đôi mắt sâu thẳm với ánh xanh nhạt, sáng trong như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người đối diện dễ dàng hạ bỏ sự phòng bị.

Phó Nghiên Từ dường như đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, nhìn thấy Khương Tảo mở mắt, vội vàng mỉm cười nói: “Bà xã, chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng.” Khương Tảo duỗi người, xoay cổ cho đỡ mỏi, cười hỏi: “Nhìn chằm chằm emi làm gì?”

Phó Nghiên Từ mỉm cười rạng rỡ, nói như điều hiển nhiên: “Bà xã quá xinh đẹp!”

Rồi lại nhấn mạnh: “Bà xã đặc biệt đẹp!”

Khương Tảo nhéo má anh vài cái rồi mới ngồi dậy: “Tiểu quỷ miệng ngọt này, học được lời ngon tiếng ngọt dỗ con gái từ ai vậy?”

Phó Nghiên Từ chân thành đáp: “Momo dạy.”

“Momo nói, con gái đều thích được khen đẹp, đặc biệt là vợ mình, phải thường xuyên khen, khen mỗi ngày, lúc nào cũng ghi nhớ điều tốt đẹp của vợ trong lòng.”

Khương Tảo nhìn Phó Nghiên Từ vẫn ngồi xổm trên đất, cô không khỏi thắc mắc liệu đây có phải là điều mà một đứa trẻ ba, bốn tuổi có thể suy nghĩ?

Hay là Phó Nghiên Từ vốn dĩ từ nhỏ đã sớm trưởng thành như vậy?

Hay anh đang dần dần hồi phục?

Khương Tảo mong rằng là vế sau.

Nếu Phó Nghiên Từ có thể hồi phục sớm, cô cũng có thể nhẹ nhõm hơn và cũng thuận tiện để bàn bạc với anh về tương lai của cuộc hôn nhân này.

Thật ra, giữ mối quan hệ hôn nhân hay ly hôn đều không quan trọng với cô, miễn là không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền và sự nghiệp của cô là được.

Nhưng bây giờ, nghĩ đến những chuyện đó có vẻ vẫn còn quá sớm.

“Được rồi, cậu bé miệng ngọt đáng yêu, đi rửa mặt trước, lát nữa em sẽ hỏi bác sĩ xem anh có thể xuất viện không nhé?”

“Ừ.”

Phó Nghiên Từ vui vẻ nhảy cẫng lên tại chỗ.

“Tôi là cậu bé miệng ngọt đáng yêu, bà xã khen tôi dễ thương…” Anh thậm chí còn hát một giai điệu nhỏ, mặc dù không nghe ra điệu nhạc gì, nhưng cũng đủ để thấy anh vui vẻ đến mức nào.

Chờ hai người rửa mặt xong, Tiểu Trương vừa kịp mang bữa sáng đến.

Có cả món ăn Trung và Tây, có thịt có rau, đầy đủ mọi thứ.

Thậm chí còn có cả cà phê mà Khương Tảo thích.

“Tam phu nhân, lão phu nhân nói hôm nay cô không cần vội đến công ty, có việc gấp gì bà ấy sẽ giải quyết trước.” Tiểu Trương thuật lại lời của Phó lão phu nhân.

Khương Tảo gật đầu, mời Tiểu Trương cùng ăn với họ.

Tiểu Trương vội vàng xua tay: “Tôi ăn rồi, cảm ơn tam phu nhân.”

Nói xong cậu rời khỏi phòng bệnh, đứng chờ bên ngoài.

“A Từ, hôm qua vì sao anh đột nhiên tự mình tới phía bên cầu thang chơi?” Nhân lúc ăn cơm, Khương Tảo muốn hiểu thêm về chuyện ngày hôm qua.

Hạ Sơ Hơi nói không đáng tin chút nào.

Phó Nghiên Từ đang ăn bánh bao nhân nước, cắn một miếng nước bắn ra, vừa ngon vừa thú vị.

“Bởi vì chỉ có bên đó rộng rãi, cũng không làm phiền người khác.” Anh lại gắp thêm một cái bánh bao.

Khương Tảo hỏi tiếp: “Trước đó anh có gặp Hạ Sơ Hơi không?”

Phó Nghiên Từ gật đầu: “Cháu dâu nói bà xã đang làm việc, nếu chán thì tự tìm chỗ chơi, rồi cô ấy đi luôn.”

Khương Tảo uống nốt ngụm cà phê cuối cùng.

Quả nhiên, chuyện này không thể không liên quan đến Hạ Sơ Hơi.

Dù Hạ Sơ Hơi không yêu cầu A Từ đi về phía cầu thang, nhưng trong lời nói cũng chứa đựng dấu hiệu dẫn dắt.

"A Từ, trước khi ngã xuống cầu thang, anh có thấy rõ ai đã đẩy anh không? Là đàn ông hay phụ nữ?" Khương Tảo hỏi thêm.

Do vấn đề về góc độ hình ảnh mà đĩa bay trí tuệ nhân tạo thu được, chỉ có thể thấy mờ mờ có người khác ở đó nhưng không thể xác định rõ là nam hay nữ.