Chương 34: Điều Kiện Của Trịnh Tiêu

Khương Tảo lấy bản kế hoạch đưa cho Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu chỉ liếc nhìn tiêu đề, sau đó liền ném nó lên bàn.

“Cậu biết rõ mình không có kiên nhẫn xem mấy thứ này, cậu cứ nói thẳng muốn làm gì đi, mình sẽ ủng hộ hết sức.” Cô khoanh chân, thân mình mềm mại ngả lưng ra sau, ngón tay đã hút hết điếu thuốc, lại châm thêm một điếu nữa.

Khương Tảo bất đắc dĩ, cô biết rõ Trịnh Tiêu sẽ như vậy.

“Mình muốn làm một khu nghỉ dưỡng, mỗi tuần sẽ thay đổi chủ đề, kết hợp ăn uống, vui chơi giải trí với trải nghiệm trí tuệ nhân tạo cao cấp. Đây là mà các khu nghỉ dưỡng khác không có.”

Đều là xuất thân từ gia đình quyền quý, Trịnh Tiêu thật ra rất nhạy cảm với những vấn đề kinh doanh, chỉ là bình thường cô lười suy nghĩ và quản lý mà thôi.

“Bảo bối à, cậu định mang mấy thứ từ viện nghiên cứu kia vào khu nghỉ dưỡng để làm trải nghiệm miễn phí cho mọi người đúng không?”

Khương Tảo gật đầu: “Mình còn muốn hợp tác với một số nhà văn trên mạng, chuyên viết kịch bản sát nhân hay kịch bản thoát hiểm, mỗi tuần đều có nội dung mới, không bao giờ lặp lại.”

Trịnh Tiêu rất hứng thú, thổi một vòng khói, rồi nói: “Nhưng miếng đất của tôi rất lớn, chỉ với mấy thứ này không thể nào dùng hết diện tích đó được, đúng không?”

Khương Tảo tiếp tục nói về phần không có trong bản kế hoạch: “Mình dự định xây một quảng trường nhỏ, dựng sân khấu và mời các ngôi sao biểu diễn hàng tuần.”

Trịnh Tiêu cười lớn và huýt sáo: “Không cần nói, mình chắc chắn sẽ có tên trong danh sách được mời của cậu đúng không?”

Khương Tảo cũng cười: “Cậu là cổ đông, làm sao có thể dễ dàng xuất hiện? Nhưng mình dự định công khai danh tính của cậu, để cậu làm đại diện thương hiệu cho khu nghỉ dưỡng. Hiệu ứng từ người hâm mộ của cậu không thể đo lường được, tiếp thị miễn phí không lấy thì uổng lắm.”

Trịnh Tiêu đem nửa thân mình tựa vào người Khương Tảo, tay nâng mặt cô: “Cậu nói xem, đầu óc của cậu làm sao mà giỏi như vậy? Cậu đúng là sinh ra để làm kinh doanh, thật là phí phạm mắt nhìn của đám người nhà họ Hạ. Mình chờ cậu phát đạt, sau đó đánh vào mặt họ thật đau.”

Phó Nghiên Từ dường như học được điều gì đó, cũng tựa vào người Khương Tảo: “Ừm, bà xã là nhất luôn!”

Khương Tảo đẩy cả hai người ra, cười ghét bỏ: “Nặng quá rồi.”

Trịnh Tiêu lại rót thêm một ly rượu, trong giới giải trí ai cũng biết cô không rời thuốc và rượu, là một nữ minh tinh tệ nạn.

Đây cũng là lý do khiến lượng người hâm mộ của cô và anti-fan luôn giữ tỉ lệ 1:1.

“Tôi có thể góp vốn bằng đất, nhưng cậu phải nói rõ với những người bên Phó thị rằng tôi là hợp tác với cậu, không phải với Phó thị. Phó thị nhiều nhất chỉ có thể chiếm 10% cổ phần, cậu 60%, tôi 30%, nếu không thì không bàn nữa.”

Uống hết ly rượu trong một hơi, Trịnh Tiêu nhìn Khương Tảo, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc: “Cậu phải nghĩ nhiều cho bản thân mình lên, Phó gia cũng không hoàn toàn đáng tin cậy. Thời buổi này tiền và quyền lực vẫn nên nắm giữ trong tay mình thì hơn. Miếng đất của mình tọa lạc ở vị trí tuyệt vời, kế hoạch của cậu cũng hoàn hảo thì Phó thị chắc chắn sẽ đồng ý với điều kiện này. Nếu cậu không có đủ tiền, mình có thể giúp nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn phải nằm trong tay cậu, không thể để Phó thị kiểm soát được.”

.....

Điều kiện của Trịnh Tiêu đã tạo ra không ít xôn xao trong cuộc họp buổi chiều của Phó thị.

“Phó thị chỉ chiếm 10%? Vậy thì dự án này còn có lợi ích gì?”

“Khương tổng, cô không phải là bạn tốt của Trịnh Tiêu sao? Không thể thương lượng thêm sao? Phó thị chúng ta không thiếu tiền mà.”

“Đúng vậy, cô nói bản thân sẽ giữ 60% cổ phần, liệu cô có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy không? Cuối cùng cũng là Phó gia bỏ tiền ra thôi.”

“Khương tổng, có phải cô đã thỏa thuận trước với Trịnh Tiêu để gạt Phó thị ra ngoài không? Tôi thấy dự án này chẳng có lợi gì cả.”

Mọi người đều có ý kiến, gần như chỉ còn thiếu việc nói thẳng Khương Tảo là kẻ phản bội.

Trong khi đó, Phó lão phu nhân vẫn luôn im lặng, thái độ này càng khiến mọi người khó đoán được bà đang nghĩ gì.

Khương Tảo thực sự đã dự đoán trước phản ứng của mọi người. Cô không hề hoảng hốt, mở máy chiếu lên hiển thị bản đồ, nhưng lần này cô khoanh tròn các vị trí xung quanh miếng đất của Trịnh Tiêu.

Phó lão phu nhân dường như đã nghĩ ra điều gì, bà đeo kính lên, nhìn kỹ các vị trí trên bản đồ và chờ Khương Tảo tiếp tục.

Khương Tảo đứng dậy đi đến trước màn hình, ngón tay chỉ vào những khu vực được khoanh tròn trên bản đồ.

“Những khu đất này hiện tại vị trí không tốt lắm, Phó thị có thể mua vào với giá rẻ, âm thầm khởi công. Chờ đến khi khu nghỉ dưỡng đi vào hoạt động, nó sẽ kéo theo sự phát triển kinh tế xung quanh. Dựa vào hiệu ứng từ người hâm mộ của Trịnh Tiêu, nếu ở đó có bất động sản, giá trị nhà đất chắc chắn sẽ tăng lên. Tất nhiên, không chỉ làm bất động sản, chúng ta còn cần có siêu thị, bệnh viện, thậm chí là trường học. Cố gắng tạo ra một hệ sinh thái khép kín với đủ mọi tiện nghi. Khi đó, giá cổ phiếu của Phó thị chắc chắn sẽ tăng vọt, và đây mới là lợi ích thực sự.”

Phó lão phu nhân giơ tay vỗ tay, ánh mắt bà nhìn Khương Tảo đầy sự tán thưởng và vui mừng.

Bà quay sang nhìn những người khác: “Có vẻ đây mới là bản kế hoạch hoàn chỉnh của Khương tổng. Còn ai có ý kiến phản đối nữa không?”

Không ai nói gì thêm.

Việc nâng giá cổ phiếu của Phó thị là một cám dỗ rất lớn.

Khương Tảo đã chơi một ván cờ lớn, từ một khu nghỉ dưỡng nhỏ cô đã nghĩ ra cách để nâng cao giá trị cổ phiếu của Phó thị. Cái nhìn xa trông rộng này không giống với một cô gái trẻ như cô.

Nhưng đó chính là lời cô đã nói ra.

Hạ thị hẳn là phải thiếu đầu óc lắm mới có thể đuổi một người tài giỏi như cô ra khỏi công ty.

Dự án khu nghỉ dưỡng được thông qua với sự nhất trí tuyệt đối, mặc dù Phó thị chỉ chiếm 10% cổ phần, nhưng những lợi ích trong tương lai lại rất lớn. Mọi người đột nhiên trở nên nhiệt tình hơn, điều này có nghĩa là họ sẽ có nhiều việc để làm trong vài năm tới.

Trong khi Khương Tảo đang gây sóng gió tại Phó thị, mọi việc đều thuận lợi, thì bên kia, Hạ Sơ Hơi lại đang chìm trong nỗi lo sợ không biết điều gì sẽ xảy ra.

Những tin tức bị lộ trên mạng giống như từng lớp vỏ hào nhoáng trên người cô ta bị lột bỏ, để lộ ra tất cả những thứ xấu xí bên trong.

Hiện tại cô thậm chí không dám trở về Giang gia.

Cô sợ phải nghe những lời quở trách từ mẹ chồng, không muốn đối mặt với ánh mắt lạnh lùng, thậm chí là khinh thường của Giang Tân Phong.

“Ba, ba hãy giúp con tìm lại vài người bạn học cũ, cho họ ít tiền, để họ ra mặt chứng thực rằng con chưa bao giờ bắt nạt ai cả. Và cũng hãy đăng thành tích học tập của con lên mạng.” Đây là cách mà Hạ Sơ Hơi nghĩ là hiệu quả nhất để bịt miệng những người kia.

Hạ Vân Thiên cũng đã thấy những lời bình luận trên mạng, thậm chí nhiều người còn lao vào trang chính thức của Hạ thị để mắng chửi, thật sự không có chút gì gọi là văn hóa.

“Hơi Hơi, ba hỏi con, có phải là con đã làm những việc đó không?”

Trong lòng Hạ Vân Thiên, Hạ Sơ Hơi luôn là cô con gái ngoan ngoãn, thông minh và hiểu chuyện. Con gái ông luôn là người bị bắt nạt, làm sao có thể đi bắt nạt người khác?

Hạ Sơ Hơi: “Đương nhiên là không rồi, ba, chẳng lẽ ngay cả ba cũng không tin con sao?”

Cô ủy khuất đến mức nước mắt sắp trào ra, Hạ Vân Thiên vừa đau lòng lại vừa tự trách.

Làm sao ông có thể nghi ngờ con gái mình được?

“Được rồi, chuyện này để ba lo liệu.” Hạ Vân Thiên lại vỗ vỗ tay con gái, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Hơi Hơi, nhưng con cũng không thể cứ ở nhà mãi như vậy. Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm, con nên về giải thích rõ ràng với mẹ chồng và đặc biệt là với Tân Phong. Vợ chồng mà có khoảng cách thì không tốt. Hai con mới cưới, sao có thể cứ xa cách mãi như vậy được?”

Hạ Vân Thiên còn chưa biết con gái bảo bối của ông từ khi kết hôn đến giờ vẫn chưa hề có quan hệ gì với con rể.

“Vâng ạ.” Hạ Sơ Hơi đã nghĩ ra cách để giải thích với người nhà Giang.

Cùng lắm thì đổ hết tội lên đầu Khương Tảo.

Dù sao từ nhỏ đến lớn cô và Khương Tảo đều học cùng một trường, đi chung một lối.

Nhưng, vừa mới chuẩn bị ra khỏi nhà, điện thoại của cô "ting" một tiếng, báo có email mới.

Trong lòng cô dâng lên một dự cảm không tốt, khi mở email lên, mắt cô lập tức mở to.