Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mày Chọc Thiên Kim Giả Làm Gì? Cô Ấy Có Hào Môn Sủng Đấy!

Chương 31: Đây Có Phải Mẹ Ruột Không Vậy?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương Tảo đã quá quen với cách hành xử của Trịnh Tiêu, nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng nhiều người nói chuyện, liền biết rằng Trịnh Tiêu chắc chắn đang bận rộn.

Vì vậy, cô đi thẳng vào vấn đề chính.

“Tiểu Tiêu, mình nhớ cậu có một mảnh đất ở phía nam thành phố, đúng không?”

Trịnh Tiêu đáp: “Đúng, cậu cần dùng sao? Ngày mai mình sẽ bảo luật sư tới tìm cậu để làm thủ tục chuyển nhượng.”

Sự nhiệt tình không chút do dự này khiến người đứng sau Trịnh Tiêu không khỏi ngạc nhiên.

Dù mới chỉ làm việc với Trịnh Tiêu vài ngày, anh ấy đã nhận ra rằng, chỉ cần là người được Trịnh Tiêu coi là người nhà, cô ấy sẽ hết lòng đối đãi.

Chỉ là hiện tại, số người được Trịnh Tiêu đãi ngộ như vậy không nhiều.

Khương Tảo tự nhiên không có ý định lấy đất của Trịnh Tiêu một cách trắng trợn: “Chúng ta hợp tác thì sao? Đất sẽ được tính là cổ phần của cậu, chẳng phải cậu luôn muốn phát triển thêm một chút nghề phụ sao?”

Trịnh Tiêu thực sự từng có ý định này, nhưng đó là trước khi xảy ra sự kiện kia.

Hiện tại, cô ấy là người không quan tâm đến điều gì khác ngoài âm nhạc và Khương Tảo, dường như không có gì có thể khiến cô ấy nghiêm túc đối đãi.

“Được, cô quyết định là tốt rồi.”

Cô biết ngay là sẽ thế này.

Khương Tảo nhớ lại đời trước, Trịnh Tiêu cũng là như vậy, không sao cả mà lăn lộn cả đời, sống trong cô độc.

“Vậy khi nào cậu có thời gian, chúng ta gặp nhau để bàn bạc.”

Trịnh Tiêu nói: “OK.”

Bên kia có người gọi cô ấy: “Tiêu tỷ, đến lượt chị lên sân khấu.”

“Được rồi, cậu đi làm việc đi.”

Khương Tảo ngắt điện thoại, ngẩng đầu lên liền thấy Phó Nghiên Từ mang cà phê và khay trái cây đứng ở cửa.

Hai tay của cậu căng chặt, cố gắng giữ thăng bằng không để cà phê và trái cây rơi xuống đất.

Khương Tảo đứng dậy nhận lấy.

“Tại sao là anh mang lên? Tiểu Trần đâu?”

Phó Nghiên Từ kiên trì muốn tự mình mang lên: “Phải đối xử tốt với bà xã, muốn chiều chuộng bà xã, nên cà phê để A Từ mang lên.”

Cậu chậm rãi bước vào, đặt cà phê và khay trái cây lên bàn.

“Bà xã, anh muốn ở đây với em, anh hứa sẽ ngoan, không làm phiền đến em.” Cậu dùng tay che miệng mình lại, tỏ vẻ sẽ tuyệt đối im lặng.

Hiện tại còn sớm, bảo Phó Nghiên Từ đi ngủ cũng không hợp lý, Khương Tảo lại không yên tâm để cậu về phòng một mình.

“Được rồi, vậy anh tự tìm một quyển sách mà đọc.” Khương Tảo đóng cửa lại, thuận tay nhéo nhẹ mặt cậu.

Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng Khương Tảo quên mất hiện tại Phó Nghiên Từ không phải người có thể ngồi yên đọc sách.

Chẳng mấy chốc, tiếng ngáy khẽ vang lên.

Cậu cứ thế mà ngủ bên cửa sổ.

Khương Tảo không nhịn được cười.

Trẻ con vẫn là trẻ con, vừa mới nói sẽ ở bên cô mà giờ đã ngủ rồi.

“A Từ?” Khương Tảo đi đến, chọc chọc mặt Phó Nghiên Từ.

Phó Nghiên Từ nghiêng người nằm, hai chân co lại, một tay đặt dưới má, tay kia để ngón tay bên môi, miệng hơi hé, như thể lúc nào cũng có thể ngậm ngón tay như kẹo que.

“A Từ, dậy đi, không thể ngủ ở đây.”

“Hả?”

Phó Nghiên Từ miễn cưỡng mở mắt nhìn một chút, rồi lại nhắm lại.

“Bà xã... Ôm ôm.”

Phó Nghiên Từ mơ màng giơ tay đòi ôm.

Khương Tảo ôm cậu một chút.

“Được rồi, về phòng tắm rồi ngủ tiếp.”

Chờ Khương Tảo giúp Phó Nghiên Từ tắm rửa xong và dỗ cho cậu ngủ, đã là hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.

Cô lại về thư phòng, tiếp tục làm kế hoạch xây dựng khu du lịch.

Cà phê đã nguội, nhưng hiệu quả nâng cao tinh thần vẫn tốt.

Khương Tảo cứ thế mà làm việc đến nửa đêm, cũng không biết khi nào đã ngủ gục trên bàn.

Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô lại thấy mình nằm trên giường.

“Ưm?”

Khương Tảo ngồi dậy, vuốt tóc một chút, có chút ngơ ngác.

“Bà xã!”

Phó Nghiên Từ đã mặc quần áo xong, từ phòng vệ sinh chạy ra.

“Bà xã, chào buổi sáng.”

Cậu cười tươi, “Anh đã đánh răng, rửa mặt xong, bà xã thấy anh có ngoan không?”

“Ừ, rất ngoan.” Khương Tảo hỏi: “A Từ, em làm sao về phòng ngủ?”

Phó Nghiên Từbiểu tình ngơ ngác, lắc đầu: “Anh không biết, bà xã không phải tự mình về sao?”

Cô tự mình về?

Nhưng tại sao cô không có một chút ấn tượng nào?

Khương Tảo nghi hoặc, đi đến trước thư phòng, mở máy tính lên, phát hiện kế hoạch xây dựng khu du lịch đều đã hoàn thành.

Các điểm quan trọng đều được làm xong.

Đây đều là cô làm sao?

Khương Tảo giơ tay chạm trán.

Chẳng lẽ đây là di chứng của việc trọng sinh?

Sau khi xuống lầu, Khương Tảo ngăn lại một người hầu: “Tối qua có ai vào thư phòng của tôi không?”

Người hầu vội đáp: “Tam phu nhân, chúng tôi không dám tùy tiện vào thư phòng.”

Phó gia có nhiều quy tắc, thư phòng càng là trọng địa, chỉ có người hầu lâu năm tin cậy mới có thể vào, những người khác không được phép.

Khương Tảo không muốn làm người hầu sợ hãi: “Không có gì, cô đi làm việc đi.”

Sau khi ăn sáng, Khương Tảo vẫn mang theo Phó Nghiên Từ đến công ty.

Nhân viên Phó thị đã quen với việc tổng tài và vợ luôn đi cùng nhau.

“Chủ tịch, chào anh.”

“Khương phó tổng, chào cô.”

“Khương Tảo!”

Một tiếng gọi to tên cô khiến mọi người ngạc nhiên.

Khương Tảo quay đầu lại, thấy Lam Di đang chuẩn bị vào nhưng bị bảo vệ ngăn lại.

“Thưa cô, cô tìm ai? Cô có hẹn trước không?” Bảo vệ vẫn rất lịch sự.

Lam Di đối với bên ngoài vẫn luôn chú trọng hình tượng, tóc dài gợn sóng, mặc váy vừa không quá phô trương nhưng lại tôn lên dáng người, tay xách túi LV mới nhất, lưng thẳng, nói chuyện ôn nhu nhưng kiên định.

“Tôi là mẹ của Khương Tảo.”

Mẹ vợ của chủ tịch?

Bảo vệ nào dám ngăn?

Lam Di liền đi vào.

“Khương Tảo, mẹ tìm con hai ngày rồi, sao con lại như vậy, điện thoại và WeChat đều chặn mẹ, chúng ta là mẹ con, chẳng lẽ còn có thể thù hận nhau sao?”

Bà ta một phen khuyên nhủ, khiến Khương Tảo bị nói thành đứa con bất hiếu không quan tâm mẹ.

Ai cũng không ngờ sáng thứ hai vừa đi làm đã gặp phải cảnh tượng như vậy.

Mọi người không biết nên can thiệp hay không.

Nhân viên Phó thị trong lòng rối rắm, bước chân đến thang máy chậm lại rất nhiêù.

Khương Tảo bình tĩnh: “Không có gì, chỉ là không muốn vì chuyện Hạ Sơ Hơi hãm hại tôi mà phải đối đầu với mẹ. Mẹ tìm tôi chỉ để bảo tôi làm rõ chuyện này, nhưng rõ ràng người bị oan ức là tôi, người làm sai là cô ta. Mẹ, bao nhiêu năm rồi, mẹ không thể lúc nào cũng thiên vị, dù muốn đứng vững ở Hạ gia, cũng không thể luôn bắt tôi chịu thiệt thòi chứ?”

Video Hạ Sơ Hơi hãm hại Khương Tảo cuối tuần vừa rồi lan truyền trên mạng, nhân viên Phó thị gần như ai cũng biết.

Lúc này, nhân viên Phó thị đều nhìn Lam Di bằng ánh mắt khác thường.

Sao lại thế này?

Con gái ruột bị hãm hại không quan tâm, lại buộc người ta phải làm rõ cho người hãm hại mình?

Đây có phải mẹ ruột không vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »