Chương 30

Hạ Sơ Hơi vốn dự định cuối tuần này sẽ cùng Giang Tân Phong hẹn hò để thăng tiến tình cảm.

Nhưng hiện tại tất cả kế hoạch đều đổ bể.

Cô vội vàng trở về Hạ gia.

"Ba, làm sao bây giờ? Hiện tại tất cả mọi người đều biết là con cố ý hãm hại Khương Tảo, đuổi cô ta ra khỏi Hạ thị. Ở công ty mọi người sẽ nghĩ con như thế nào chứ?"

Hạ Vân Thiên còn chưa kịp nói, Lam Di bên cạnh đã nổi lên chủ ý.

"Để mẹ gọi điện cho Khương Tảo, bảo nó quay video chứng minh rằng chuyện này không liên quan đến con, chỉ là nó mắc lỗi trong công việc mới phải rời khỏi Hạ thị. Như vậy có phải tốt hơn không?"

Nói rồi bà ta liền cầm điện thoại gọi cho Khương Tảo, nhưng phát hiện không thể liên lạc được.

Lại gửi tin nhắn WeChat chất vấn, nhưng ngay khi tin nhắn gửi đi, một dấu chấm than màu đỏ hiện lên.

Khương Tảo đã chặn Lam Di!

Hạ Sơ Hơi nhìn Lam Di, giọng điệu châm chọc: "Mẹ, nếu mẹ luyến tiếc Khương Tảo chịu ủy khuất, con và ba cũng có thể hiểu, dù sao cô ta mới là con gái ruột của mẹ."

Lam Di trước mặt hai cha con Hạ gia luôn là một người ôn nhu, bộ dạng thiện giải nhân ý.

"Sơ Hơi, trong lòng mẹ, con và Khương Tảo đều là con gái của mẹ. Khương Tảo tính tình kém, mẹ biết lần này con thực sự chịu không nổi mới phản kích. Kỳ thực đều là mâu thuẫn nhỏ giữa hai chị em, đều do truyền thông thêu dệt lên. Mẹ sẽ đi tìm Khương Tảo, bảo nó quay một video thanh minh."

Lam Di thay quần áo rồi ra ngoài tìm Khương Tảo.

Nhưng đương nhiên bà ta không thu hoạch được gì, vì lúc này Khương Tảo vẫn đang cùng Phó Nghiên Từ nghỉ dưỡng ở bên ngoài.

...

Buổi tối chủ nhật, Khương Tảo cùng Phó Nghiên Từ về đến nhà.

"Tam phu nhân, Hạ phu nhân ngày vào buổi chiều hôm qua và buổi sáng hôm nay đều tới tìm ngài." Người hầu vừa giúp họ thu dọn hành lý vừa báo cáo.

Kết hợp trong khoảng thời gian này, Khương Tảo không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân Lam Di tìm mình. Đơn giản là Hạ Sơ Hơi về nhà xin giúp đỡ, Lam Di bùng nổ tình thương của mẹ, muốn cô làm người chịu tội thay.

Loại sự việc này không phải lần đầu tiên, cô sớm đã quen.

"Về sau nếu bà ấy lại đến tìm tôi, nói tôi không ở nhà là được." Khương Tảo phân phó.

Người hầu cung kính đáp lại.

"Mẹ!" Phó Nghiên Từ tung tăng chạy về phía phòng khách, lôi kéo Phó lão phu nhân bắt đầu kể chuyện về hai ngày vừa qua.

Nói đến mức vui vẻ còn vung tay múa chân, mặt mày rạng rỡ.

"Tam gia, mời ngài uống chút trà hoa cúc." Người hầu bưng tới cho Phó Nghiên Từ hạ hỏa.

Phó Nghiên Từ uống một hơi, bĩu môi: "Không ngọt."

Rồi tiếp tục đề tài: "Mẹ ơi, con thực sự câu được một con cá rất đáng yêu. Bà xã còn đưa con đi ra bờ biển, thả cá về tự nhiên, cô ấy nói như vậy sẽ tích công đức, làm con nhanh lớn."

Phó lão phu nhân nguyên bản còn lo lắng con trai và Khương Tảo ra ngoài có thể không thích ứng, hiện tại xem ra con dâu đã chăm sóc con trai rất tốt.

"Ừm, chắc con mệt lắm rồi nhỉ. Để mẹ bảo người chuẩn bị nước tắm cho con, đi thư giãn một chút, lát nữa xuống ăn cơm nhé." Phó lão phu nhân nói.

"Vâng, mẹ." Khương Tảo thực sự có chút mệt, xoay cổ chuẩn bị lên lầu.

"Con cũng đi!" Phó Nghiên Từ muốn đi theo.

Phó lão phu nhân vội kéo cậu lại.

"Vợ con hai ngày này đã chăm sóc con rất vất vả, lại lái xe lâu như vậy, để nó nghỉ ngơi. Nghiên Từ, con là nam tử hán, phải biết thương vợ, hiểu không?"

Tuy bà biết con trai chưa chắc hiểu hết, nhưng Phó lão phu nhân thực sự không muốn mất đi con dâu tốt như Khương Tảo.

Phó Nghiên Từ tò mò hỏi: "Thương như thế nào?"

Phó lão phu nhân dạy: "Đối xử tốt với vợ, cưng chiều vợ, yêu vợ, mọi việc đều nghĩ đến vợ."

Nhưng bà không thể dạy quá cụ thể, mỗi đôi vợ chồng đều có cách sống riêng, bà can thiệp quá nhiều sẽ không tốt.

Phó Nghiên Từ lẩm bẩm: "Đối xử tốt với vợ, cưng chiều vợ, yêu vợ, mọi việc đều nghĩ đến vợ..."

Khi Khương Tảo tắm xong ra, ngạc nhiên thấy Phó Nghiên Từ ngồi ở mép giường chờ mình.

"Bà xã, bà xã mau lại đây." Phó Nghiên Từ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Khương Tảo kinh ngạc đi qua.

Phó Nghiên Từ lôi kéo cpp ngồi xuống, cầm khăn lông giúp cô lau tóc.

Động tác rất vụng về, thỉnh thoảng làm tóc Khương Tảo đau, nhưng cậu làm rất tận tâm.

Khương Tảo hơi nghiêng đầu, có thể thấy ánh mắt nghiêm túc kiên định của cậu.

Lau xong tóc, Phó Nghiên Từ lại nhớ Khương Tảo lúc lên lầu xoay cổ và vai, liền ra dáng mát xa cho cô.

Lực đạo lúc mạnh lúc nhẹ, có lẽ không thoải mái lắm, nhưng cũng giúp thư giãn một chút.

"Sao hôm nay anh ngoan thế?" Khương Tảo cười hỏi.

Phó Nghiên Từ nghiêm túc: "Phải đối xử tốt với vợ, cưng chiều vợ, yêu vợ, mọi việc đều nghĩ đến vợ."

Khương Tảo hơi giật mình.

Dù đời trước cô và Giang Tân Phong tôn trọng nhau như khách, cũng chưa từng mát xa cho đối phương, càng không nói đến những chi tiết như lau tóc.

"Anh còn nhỏ, biết cái gì là cưng chiều với yêu?" Khương Tảo nhẹ nhàng nhéo mặt cậu, không coi lời của Phó Nghiên Từ là thật.

"Đi thôi, xuống ăn cơm, đừng để mẹ chờ."

Lúc ăn cơm, Phó lão phu nhân nhắc đến hôm qua Phó Ngân Hà và Giang Tân Phong đến nhà ăn cơm.

"Tân Phong đã nhận sai với mẹ, nó nói là không nên để Hạ Sơ Hơi đơn độc tiếp xúc với viện nghiên cứu Mor. Nhưng nó cũng cảm thấy người máy trí tuệ nhân tạo là thách thức lớn với Giang thị, thật ra nó luôn muốn phát triển một game online với quy mô lớn, vừa lúc Hạ Sơ Hơi lại có ý tưởng độc đáo về lĩnh vực này, nên bọn nó quyết định tập trung vào dự án đó, còn bên viện nghiên cứu sẽ không tham gia vào."

Khương Tảo đối với chuyện này cũng không có gì là ngoài ý muốn.

Giang Tân Phong thành thạo về lĩnh vực máy tính, Giang thị cũng là làm lập nghiệp từ game online, rõ ràng game online cao cấp thích hợp với anh ấy hơn. Hơn nữa, Hạ Sơ Hơi trọng sinh đến, biết đời trước Giang thị dựa vào trò chơi đó thành công vang dội, trở thành hắc mã trong ngành, nổi tiếng toàn cầu.

Chỉ là Hạ Sơ Hơi không biết trò chơi đó phần lớn là do Khương Tảo viết mã.

Nhưng điều này không quan trọng, đời này cô không có ý định đè bẹp Giang thị.

Giang Tân Phong có thể thành công hay không, phải xem bản lĩnh của anh ấy.

Sau bữa cơm, Khương Tảo đi vào thư phòng.

Một bên xem xét tất cả các khu đất ở Lâm Thành gần đây, một bên xây dựng kế hoạch tạo một khu du lịch.

Trứng gà không thể đều đặt trong một cái rổ, càng không thể đặt tất cả hy vọng vào Phó thị.

Mở rộng sự nghiệp của chính mình mới là quan trọng nhất.

Lúc này, cô nhìn thấy tin tức về cuộc đấu giá khu đất phía nam thành phố.

Cô cầm điện thoại, gọi cho Trịnh Tiêu.

"Bảo bối, nhớ mình không?" Trịnh Tiêu mở miệng với giọng trương dương nhiệt tình, thân mật làm người khác không khỏi chú ý.