Chương 28

Khương Tảo: “......”

Làng du lịch này cách âm kém như vậy sao?

Phó Nghiên Từ với gương mặt ngây thơ tò mò hỏi: “Bà xã, có phải phòng bên cạnh đang đánh nhau không? Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”

Khương Tảo trong lòng thầm trách phòng bên cạnh vì đã làm hư đứa trẻ. Cô kéo Phó Nghiên Từ đang dán tai lên tường nghe ngóng trở lại: “Họ không phải đánh nhau đâu.”

Phó Nghiên Từ dò hỏi tới cùng: “Vậy bọn họ đang làm gì?”

Ngay lúc này, tiếng kêu của một phụ nữ vang lên, vừa đau đớn lại vừa sung sướиɠ.

Phó Nghiên Từ ngay lập tức nghĩ đến cảnh nữ chính bị hại trong TV.

Cậu lo lắng, nắm chặt tay Khương Tảo định xuống giường.

“Bà xã, có người xấu, chúng ta mau đi tìm chú cảnh sát, để chú cảnh sát cứu chị gái kia.”

Khương Tảo bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi, để em gọi điện thoại.”

Cô gọi điện đến lễ tân của khu du lịch, phàn nàn rằng tiếng ồn từ phòng bên cạnh quá lớn, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của họ.

Chẳng mấy chốc, tiếng ồn biến mất.

Vài phút sau, một người đàn ông để ngực trần, chỉ quấn khăn tắm quanh hạ thân, gõ cửa phòng Khương Tảo.

Anh ta đặt một tay lên khung cửa, nhìn Khương Tảo với ánh mắt nhanh chóng hiện lên sự kinh diễm.

“Xin lỗi, lần này bạn nữ của tôi hơi thiếu kiểm soát, cô gái trẻ mà, khá nhiệt tình, thể lực tôi lại tốt nữa, xin lỗi đã làm phiền các bạn.”

Khi anh ta nói, đôi mắt dạo khắp người Khương Tảo một cách da^ʍ tà.

Đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe môi, ánh mắt lóe lên sự hưng phấn như là thợ săn phát hiện ra con mồi mới, du͙© vọиɠ chinh phục mãnh liệt.

Khương Tảo trực tiếp cầm điện thoại gọi lại cho lễ tân: “Xin chào, có người đàn ông để ngực trần đến phòng tôi có ý đồ quấy rối tìиɧ ɖu͙©. Tôi nghi ngờ anh ta mắc chứng hoang tưởng nặng, các bạn có thể phái bảo vệ đến đây không? Hoặc là trực tiếp báo cảnh sát và thông báo cho bệnh viện tâm thần.”

Người đàn ông không ngờ Khương Tảo sẽ làm như vậy, "Cô..."

Đùng!

Khương Tảo trực tiếp đóng cửa phòng.

Phó Nghiên Từ dùng ngón tay làm dấu hai đường trên mặt: “Anh trai kia thật là vô duyên, không mặc quần áo mà chạy ra ngoài.”

“Ừ, A Từ đừng học theo anh ta.” Khương Tảo dẫn cậu trở lại giường.

Nhưng Phó Nghiên Từ vẫn không ngủ được, liên tục hỏi một đống câu:

“Bà xã, chị gái kia có an toàn không?”

“Người đánh chị kia chính là anh kia phải không?”

“Họ tại sao lại đánh nhau vậy?”

Khương Tảo ôm cậu vào lòng, dùng tay che mắt cậu lại, “Ngủ đi.”

“Ừm.”

Bà xã thơm quá.

Bà xã thật mềm mại.

Bà xã...

Phó Nghiên Từ cuối cùng cũng ngủ rồi.

Linh hồn của anh bay ra, nghĩ về những gì mình vừa làm, một tay che mặt úp vào góc tường.

Nếu có một này anh thức tỉnh: Anh không sai! Đều là do vụ tai nạn giao thông kia! Chỉ cần anh không thừa nhận thì không ai sẽ nhớ!

Nhanh chóng tự trấn an bản thân, Phó Nghiên Từ bay tới tủ đầu giường, lấy điện thoại và ra lệnh khai trừ giám đốc chi nhánh công ty vừa bị nói là có vấn đề.

Sau khi đặt điện thoại trở lại, anh nhìn thấy Khương Tảo đang ôm thân thể mình ngủ ngon lành.

Mà tay anh đặt trên người Khương Tảo...

Phó Nghiên Từ xoay người bay đi nhưng không thể rời khỏi phòng này, anh luôn không thể rời xa Khương Tảo quá xa

.

Trong đầu anh vẫn là hình ảnh vừa rồi, trong lòng ngưa ngáy, đầu ngón tay dường như cảm nhận rõ sự mềm mại.

Anh lại bay trở về, lấy tay mình từ người Khương Tảo ra.

Hành động này làm anh ngạc nhiên.

Anh đang làm gì vậy?

Nhưng đặt tay trở lại thì không phải phong cách của anh.

Phó Nghiên Từ bay trở lại góc tường, mặt hướng vách tường, chìm vào nỗi buồn bực sâu sắc.

Khương Tảo phát hiện Phó Nghiên Từ đứa trẻ này ngủ rất ngoan, tư thế lúc ngủ cũng không thay đổi.

Cô nhẹ nhàng nắm mũi cậu: “Mèo lười, dậy thôi.”

Phó Nghiên Từ mở mắt ra, đầy ắp hình ảnh của Khương Tảo.

Nụ cười từ nội tâm của cô khiến cậu cảm thấy vô cùng quý giá.

“Bà xã chào buổi sáng.”

Khương Tảo cũng cười: “A Từ chào buổi sáng.”

Phó Nghiên Từ ôm lấy Khương Tảo, uốn éo trong chăn: “Ổ chăn thoải mái quá, không muốn dậy.”

Khương Tảo: “Ồ, tiếc quá, hôm nay em định chơi hết các trò chơi còn lại ở khu du lịch, còn muốn đi câu cá, nghe nói còn có quán làm gốm có thể tự làm đồ nữa...”

Phó Nghiên Từ nhanh chóng ngồi dậy, tinh thần phấn chấn: “Anh muốn đi!”

Cậu bắt đầu tự mặc quần áo, Khương Tảo đứng bên giám sát, nhắc nhở khi cậu cài sai nút nhưng không giúp đỡ.

Sau đó, cô dạy Phó Nghiên Từ tự đánh răng rửa mặt.

Làm xong tất cả, Phó Nghiên Từ cười với Khương Tảo như để khoe: “Bà xã, anh giỏi không?”

“Ừ, giỏi lắm.” Khương Tảo nhéo má cậu.

Rửa mặt xong cảm giác mềm mại hơn bình thườngd.

Phó Nghiên Từ biết mình trông đáng yêu nhất khi nào, hai ngón trỏ chọc vào má, đôi mắt trông mong nhìn Khương Tảo: “A Từ giỏi, bà xã hôn hôn.”

Khương Tảo biết trẻ con thích được cổ vũ khi làm xong việc, cô ôm mặt Phó Nghiên Từ, hôn hai bên má cậu: “Ngoan.”

Cô lại cố gắng vuốt thẳng mớ tóc lỉa chỉa của cậu nhưng không được.

Cô cười thầm, cứ như vậy mà trông càng đáng yêu.

Hai người đi ăn sáng rồi bắt đầu hành trình.

Trạm đầu tiên là quán làm gốm trong khu du lịch.

Khương Tảo và Phó Nghiên Từ ngồi đối diện, cô tay cầm tay dạy anh nặn đất. Tay cô đặt lên tay Phó Nghiên Từ, giúp cậu kiểm soát lực.

Quán làm gốm rất đông người, phần lớn là các cặp đôi, một số ít là người lớn dẫn trẻ con.

Khương Tảo quan sát một vòng, có có hiểu biết đại khái về hình thức kinh doanh này, đây cũng là mục đích của cô khi đến đây.

“Bà xã! Nhìn kìa, thỏ con!” Phó Nghiên Từ reo lên.

Cậu không biết từ lúc nào đã nặn được hai cái tai dài, trông giống như con thỏ.

Hai người chơi ở đây hai giờ, sau đó mua mồi câu đi câu cá.

Cần câu là do khu du lịch cung cấp, phí đã bao gồm trong vé vào ao cá. Câu cá cần kiên nhẫn, nhưng Phó Nghiên Từ như trẻ con, không ngồi yên được.

“Bà xã, cá vì sao chưa cắn câu?”

“Bà xã, cá có phải đang ngủ không?”

“Bà xãa...”

Cần câu của Khương Tảo động, cô nhanh chóng kéo lên, một con cá chép to béo được ném vào thùng nước. Phó Nghiên Từ mở to mắt nhìn, hưng phấn và tò mò: “Cá béo quá!”

Cậu chọc tay vào cá, con cá quay cuồng nhảy lên trong thùng nước.

Phó Nghiên Từ mở to mắt hơn nữa: “Nó bướng bỉnh quá!”

Cậu ngồi xổm bên thùng chơi một lúc lâu rồi ngẩng đầu, mắt lấp lánh nhìn Khương Tảo: “Bà xã, em thật là lợi hại!”