- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Mày Chọc Thiên Kim Giả Làm Gì? Cô Ấy Có Hào Môn Sủng Đấy!
- Chương 27
Mày Chọc Thiên Kim Giả Làm Gì? Cô Ấy Có Hào Môn Sủng Đấy!
Chương 27
Phó Nghiên Từ để lại một vòng sữa quanh miệng, Khương Tảo thấy thú vị liền lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh.
Trong đó, có một bức ảnh Phó Nghiên Từ trông ngốc nghếch được Khương Tảo cài làm màn hình khóa. Sau đó, cô mới dùng khăn giấy lau sạch vết sữa cho Phó Nghiên Từ.
Lúc này, từ phòng nghỉ cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào.
Có người đang kêu cứu.
“Có người bị ngất, có bác sĩ không?”
“Trong khu du lịch này hình như có bác sĩ, để tôi đi tìm.”
“Có khi không kịp mất, bà ấy trông không ổn lắm.”
Khương Tảo nhanh chóng mặc áo tắm dài rồi chạy qua.
Cô thấy trong phòng nghỉ kiểu tatami có mười mấy người đang vây quanh, từ khe hở nhìn thấy một phụ nữ tóc bạc đang nằm đó.
“Tôi biết sơ cứu.” Khương Tảo bước vào giữa đám đông, “Ai có thể đi lấy chút quần áo của bà ấy không? Có lẽ trong túi sẽ có thuốc thường dùng.”
“Tôi đi.” Một cô gái trẻ cởi xuống thẻ từ cổ tay của người ngất xỉu rồi vội vàng chạy về phía quầy thay đồ.
Khương Tảo đặt người phụ nữ nằm thẳng, ấn nhân trung, gõ nhẹ ngực, và làm hô hấp nhân tạo vài lần. Sau đó, cô gái trẻ mang thuốc trở lại.
Đó là thuốc trợ tim có hiệu quả nhanh.
Khương Tảo lấy vài viên, bẻ nhỏ và đặt vào đầu lưỡi của người phụ nữ ngất xỉu.
Một lát sau, người phụ nữ từ từ tỉnh lại. Là một người phụ nữ trông quý phái với gương mặt điềm tĩnh.
“Cảm ơn.” Giọng bà còn rất yếu, nhưng môi không còn xanh tím như lúc trước.
Lúc này, bác sĩ của khu du lịch cũng tới kịp, kiểm tra đơn giản rồi thở phào nhẹ nhõm.
“May mà có các bạn cứu giúp kịp thời, nếu không có thể đã không kịp.”
Sau đó ông nhìn người phụ nữ: “Xe cứu thương sẽ đến ngay bây giờ.”
Chuyện này chỉ là một tiểu nhạc đệm, người phụ nữ được cáng nâng đi, Khương Tảo quay lại phòng hồ nhỏ.
Phó Nghiên Từ vẫn còn ngâm mình trong nước, da thịt ửng hồng, lông mi và môi ướŧ áŧ, trông như một tinh linh.
Giây tiếp theo, tinh linh từ trong nước đứng lên, vóc dáng cao lớn phá hủy hết thảy mỹ cảm.
“Bà xã, anh muốn đi tiểu.”
Khương Tảo dẫn cậu vào nhà vệ sinh, đương nhiên cũng không quên giúp cậu mặc áo tắm dài.
Trong nhà vệ sinh, sau khi Phó Nghiên Từ xong việc và chuẩn bị rửa tay, một người đàn ông khác mặc áo tắm dài bước vào, nhìn dáng vẻ cũng vừa ngâm suối nước nóng xong.
“Phó Tam Gia, tôi là Trương Hạo, tổng giám đốc Công ty hữu hạn Vinh Quang Điện Tử, đây là danh thϊếp của tôi.”
Mang danh thϊếp vào suối nước nóng rõ ràng là có mục đích.
Nhưng lúc này Phó Nghiên Từ không nhận ra điều đó.
Cậu lễ phép nhận danh thϊếp và chào hỏi: “Chào anh.”
Này đối với Trương Hạo mà nói chính là ám chỉ thiện ý.
Đều nói Phó tam gia người sống chớ lại gần, hiện tại lại bày ra vẻ mặt ôn hoà như vậy, nhất định là đối với công ty của anh ta cảm thấy hứng thú!
“Phó Tam Gia, công ty chúng tôi rất quan tâm đến người máy trí tuệ nhân tạo, không biết liệu chúng tôi có thể xin làm nhà sản xuất khu vực không?”
Lúc này Phó Nghiên Từ cảm thấy bất lực.
Bà xã không ở đây
Làm sao bây giờ?
“Được thôi.” Phó Nghiên Từ đành phải đồng ý.
Trương Hạo không ngờ Phó Tam Gia dễ nói chuyện như vậy, một lần liền đáp ứng, vui mừng mà nắm tay Phó Nghiên Từ.
“Cảm ơn ngài, Phó Tam Gia, thứ hai tôi sẽ đến Phó thị gặp ngài.”
Trương Hạo cảm thấy như có cái bánh nhân từ trên trời rơi xuống, hưng phấn mà rời khỏi nhà vệ sinh.
Phó Nghiên Từ sau khi rời khỏi hồ, Khương Tảo lập tức chờ ở bên ngoài.
Thậm chí có người còn đến gần cô.
“Mỹ nữ, tôi thấy cô quen lắm, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?”
Phương thức tán tỉnh cũ kỹ.
Khương Tảo dựa vào cây cột, hai tay khoanh trước ngực, tóc dài rối tung, mang theo vài phần lười biếng.
“Ừ, có lẽ là ở hôn lễ Phó gia.”
Rồi cô gọi Phó Nghiên Từ: “Lại đây.”
Phó Nghiên Từ ngoan ngoãn đi tới, nắm tay Khương Tảo.
“Đây là chồng tôi.”
Phó Nghiên Từ cũng khách khí chào: “Chào anh, tôi là Phó Nghiên Từ.”
Ngữ khí có chút ngây ngô như trẻ con lại học nói chuyện như người lớn, nhưng vừa nghe là Phó Tam Gia, đối phương vội vã nói "quấy rầy rồi" xoay người bỏ đi.
“Sao anh đi lâu vậy?” Khương Tảo chú ý đến tấm danh thϊếp trong tay Phó Nghiên Từ, “Đây là cái gì?”
Phó Nghiên Từ kể lại chuyện trong nhà vệ sinh.
“Bà xã, anh có gây rắc rối cho em không?” Anh lo lắng.
Khương Tảo cất tấm danh thϊếp vào túi áo tắm dài, dắt tay Phó Nghiên Từ.
“Anh thật đúng là bảo bối của em.”
Phó Nghiên Từ: “?”
Có chút ngốc.
Khương Tảo mặc kệ cậu có hiểu hay không, giải thích: “Công ty này có tiềm lực không tồi, em kỳ thực vẫn muốn tìm công ty bọn họ hợp tác nhưng lại chưa có cơ hội, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Đời trước, Vinh Quang Điện Tử đã mở ra một thời đại mới cho smartphone, với tính năng và hiệu suất vượt trội, họ đã thành công tạo dựng được tên tuổi lớn trong ngành công nghiệp này.
Trương Hạo không chỉ là một nhân tài, mà còn là người rất biết nắm bắt cơ hội.
Phó Nghiên Từ cười: “Vậy là anh giúp được em rồi phải không?”
Khương Tảo cười nhéo mặt cậu.
Thâtj là mềm.
“Đúng vậy, anh giúp em nhiều lắm, A Từ giỏi quá!”
Phó Nghiên Từ ngơ ngác nhìn cô, “Vậy, có thể được hôn không?”
Đứa trẻ này còn nhớ chuyện đó sao?
Khương Tảo cầm tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.
Phó Nghiên Từ nghiêng mặt, đưa má tới gần, ngón tay kích động chỉ.
“Nơi này, còn nơi này.”
Còn biết lợi dụng tình thế nữa chứ.
Khương Tảo nhẹ nhàng chọc tay vào mặt cậu, cười hỏi: “Học được ở đâu thế?”
Phó Nghiên Từ chỉ về phía bể bơi.
Đúng là nhiều cặp đôi biểu diễn tình cảm quá.
Cũng may đều là cổ trở lên, không có quá phận.
Nhưng điều này đã dạy hư đứa trẻ này.
“Bà xã……” Phó Nghiên Từ kéo tay Khương Tảo, nhẹ nhàng đung đưa, mặt vẫn giữ tư thế vừa rồi, còn đang chờ.
Thôi, là trẻ con, hôn một cái thì có sao?
Khương Tảo nhanh chóng hôn lên má Phó Nghiên Từ.
“Vừa lòng chưa?”
“Ừm.”
Phó Nghiên Từ vui mừng đến mức muốn nhảy lên.
Môi của bà xã thật mềm quá đi.
Trời đã tối, hai người trở về phòng chuẩn bị ngủ.
Nhưng đêm đó Phó Nghiên Từ không biết có phải nhận giường hay không, hưng phấn không ngủ được, ở trên giường lăn qua lăn lại.
May mà giường đủ lớn.
Bằng không Khương Tảo đã bị đẩy xuống
“A Từ, không cần náo loạn, đã đến giờ ngủ rồi.” Khương Tảo đắp chăn lại cho cậu.
Nhưng thật nhanh chăn lại bị cậu lăn rối.
“Nhưng anh không ngủ được.”
Lúc này, từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng thịch thịch đập tường và tiếng động lạ của nam nữ phập phập phồng phồng quái dị cùng tiếng rên nhẹ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Mày Chọc Thiên Kim Giả Làm Gì? Cô Ấy Có Hào Môn Sủng Đấy!
- Chương 27