Chương 23

Bên kia điện thoại Trịnh Tiêu vừa kết thúc một buổi họp báo, cô đang tháo trang sức ra: “Chúc mừng cậu nhé, vừa mới nhậm chức đã tạo ra tiếng vang tốt đến vậy.”

Cô đang nói về chuyện người máy trí tuệ nhân tạo này.

“Mình cũng muốn mua một cái, nhưng vừa kết thúc họp báo thì phát hiện trên trang web chính thức của Phó thị đã hết hàng, không phải mình nói chứ một sản phẩm dự bán mà cậu còn hạn chế số lượng, chơi thật là cao cấp.”

Trịnh Tiêu ngồi dựa nghiêng trên ghế, chuyên viên trang điểm chỉ dám trang điểm trên mặt cô, còn tóc bạc của cô thì không ai dám động vào, ai cũng biết Trịnh Tiêu ghét nhất người khác động vào tóc của cô.

Khương Tảo vừa sắp xếp văn kiện trên bàn, vừa nói: “Chúng ta là quan hệ gì mà còn cần cậu tới mua? Yên tâm đi, mình đã chuẩn bị tốt người máy cho cậu rồi, có lẽ ngày mai sẽ giao hàng tới chung cư của cậu.”

Trịnh Tiêu liền hôn mạnh vào điện thoại: “Mình biết cậu yêu mình nhất mà!”

Ngay sau đó cô lại cười nói: “Tối nay mình không có bận việc gì, ra hai chúng ta ra ngoài tụ tập chút đi, mang theo chồng cậu, để mình nhìn xem ai đã cướp cậu từ tay mình.”

Khương Tảo bất đắc dĩ, cười gật đầu: “Được, tối gặp nhé.”

Cất điện thoại, Khương Tảo duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt Phó Nghiên Từ: “Như anh mong muốn, tối nay em sẽ mang anh ra ngoài ăn.”

Phó Nghiên Từ vui mừng nhảy dựng lên: “Anh đi nói cho mẹ biết.”

Khương Tảo cười lắc đầu, nhanh chóng làm xong công việc còn lại, cũng liên hệ với nhà xưởng bên kia để hỏi về tiến độ sản xuất.

...

6 giờ rưỡi, Tiểu Trương lái xe chở Khương Tảo cùng Phó Nghiên Từ đến câu lạc bộ Blue.

“Tiểu Trương, cậu không cần chờ ở đây, khi nào chúng tôi về sẽ gọi cho cậu.”

“Được ạ, thưa tam phu nhân.”

Tiểu Trương lái xe nhanh chóng rời đi.

Khương Tảo nắm tay Phó Nghiên Từ đi vào.

Giám đốc nhận ra Phó Nghiên Từ, vội vàng tự mình ra đón.

“Phó tam gia, hôm nay ngài là hẹn bạn bè hay sao?”

Phó Nghiên Từ nhìn về phía Khương Tảo với đôi mắt sáng trưng: “Bà xã?”

Cậu vẫn không hiểu lắm phải đối phó thế nào trong tình huống này.

Giám đốc cũng là người có con mắt tinh ý, cười nhìn về phía Khương Tảo: “Thì ra là Phó tam phu nhân, hoan nghênh hoan nghênh ngài đến chơi.”

Khương Tảo mỉm cười: “Tôi hẹn Trịnh Tiêu ở đây.”

“Trịnh đại tiểu thư ở lầu hai, phòng số 8.”

Giám đốc kinh ngạc, Trịnh gia đại tiểu thư và Phó gia tam phu nhân hóa ra là bạn bè?

Chẳng lẽ Phó gia và Trịnh gia sắp tới sẽ hợp tác?

Loại câu lạc bộ này ngoài là nơi để tiêu khiển, còn là nơi tập trung tin tức, mọi người kể cả nhân viên phục vụ đều phi thường nhạy bén với những tin tức này, sau đó tùy theo mối quan hệ với khách khứa mà tiết lộ một ít.

Khương Tảo dẫn Phó Nghiên Từ lên lầu hai, đẩy cửa phòng số 8, bên trong là Trịnh Tiêu với một đầu tóc bạc đang ngồi hai chân bắt chéo, ngón tay kẹp điếu thuốc, xem phim kinh dị trên TV.

Cách đó không xa trên ghế sô pha đơn còn có một người đàn ông.

Vai rộng eo hẹp, ngũ quan mang theo vài phần sắc sảo, nhưng trông rất đẹp, là loại người ném vào đám đông cũng có thể liếc mặt nhân ra là trai đẹp.

“Cậu lại đổi trợ lý à?” Khương Tảo bước vào.

Trịnh Tiêu hút nốt một ngụm thuốc, sau đó dập điếu thuốc xuống, dùng tay phẩy phẩy khói còn vương lại xung quanh.

“Truợ lí trước đây làm việc hấp tấp bộp chộp, hơn nữa đang kỳ nghỉ, nên đi học thêm.”

Lúc cô nói chuyện, đôi mắt phượng kia không ngừng nhìn về phía Phó Nghiên Từ mà đánh giá.

Thấy anh ấy dùng tay che mắt lại , lại còn nhịn không được từ khe ngón tay trộm xem hình ảnh trên TV, Trịnh Tiêu nhịn không được cười khẽ.

Khương Tảo nhìn thoáng qua, cầm điều khiển từ xa đổi phim kinh dị sang phim hoạt hình.

“Đừng dọa anh ấy.”

Theo sau kéo Phó Nghiên Từ ngồi lên sô pha, lại đặt mâm trái cây trước mặt anh, “Anh ăn cái này trước đi, lát nữa em sẽ gọi món ăn thêm.”

“Được” Phó Nghiên Từ ngoan ngoãn nghe theo lời cô dặn trước đó, vừa xem phim hoạt hình, vừa ăn trái cây, tuyệt nhiên không quấy rầy Khương Tảo và Trịnh Tiêu nói chuyện.

Trịnh Tiêu lười nhác dựa vào, một tay nâng đầu, cảm thấy buồn cười, cô nhìn Khương Tảo: “Bạn yêu à, mình không ngờ cậu còn có tiềm chất làm bảo mẫu.”

Khương Tảo cười phản bác: “Cái gì mà làm bảo mẫu? Anh ấy là chồng mình.”

Trịnh Tiêu mở miệng: “Cậu có chắc rằng anh ấy trong tình huống này có biết xúc động là cái gì không?”

Khương Tảo đã quen với bộ dáng không nghiêm túc của Trịnh Tiêu này, lập tức chuyển đề tài lại.

“Khi nào cậu mới trưởng thành hơn một chút chứ, trợ lý của cậu không một ai qua nổi một tháng, là sợ trên mạng nói cậu khắt khe với trợ lý chưa đủ nhiều hay sao?”

Trịnh Tiêu từ nhỏ đã thể hiện tài năng thiên bẩm với các loại nhạc cụ, mười mấy tuổi cô đã ra mắt, tự viết, tự đàn, tự hát, từng tổ chức dàn nhạc, sau đó lại solo.

Sau khi solo danh tiếng của cô càng lúc càng lớn, nhưng giới giải trí là như vậy, người càng nổi tiếng thì bị công kích càng nhiều.

Hơn nữa Trịnh Tiêu tính tình lúc nào cũng kiêu ngạo, khiến cô gần như thành hot search miễn phí của người dùng Weibo, cô có lượng fan trung thành và anti-fan gần như bằng nhau.

Mọi người đối với cô chia làm hai thái cực.

Hoặc là yêu điên cuồng.

Hoặc là ghét tuyệt đối.

Nhưng Trịnh Tiêu không bao giờ để bụng đến chuyện đó, buổi biểu diễn của cô luôn luôn chật ních, album kỹ thuật số có doanh số luôn phá kỷ lục, bài hát mới luôn đứng đầu các bảng xếp hạng, những điều này đã đủ chứng minh thực lực của cô.

“Đừng nói tôi giống như Chu Bái Bì được không? Là tự bản thân họ làm việc không đầu không đuôi, không biết kiên trì.”

Nói xong cằm cô hướng về phía ngưòi đàn ông ngồi trên ghế sô pha đơn, giới thiệu với Khương Tảo: “Lục Dực, trợ lý mới của mình, đêm đó người giúp Lâm Thiếu Phi thắng mình một chiếc xe thể thao chính là anh ta.”

Khương Tảo vừa đặt một cây khoai điều vào miệng, biểu cảm lại đột nhiên cứng lại.

Với hiểu biết của cô về Trịnh Tiêu, việc cô mang Lục Dực về bên cạnh, tuyệt đối không chỉ là đơn giản làm trợ lý.

“Cậu kiềm chế chút đi, đừng để xảy ra chuyện gì.” Khương Tảo nhắc nhở.

Trịnh Tiêu vẫn lười nhác, chỉ thay đổi tư thế, dựa vào Khương Tảo.

“Đã biết, yên tâm đi, lòng mình hiểu rõ.”

Nói rồi cô dùng chân nhẹ nhàng đạp chân Lục Dực: “Bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên đây.”

Lục Dực đứng dậy, không nhanh không chậm mà vỗ nhẹ chỗ bị đá, sau đó mới đi ra ngoài.

Khương Tảo nhìn người vẫn chuẩn: “Anh ta không giống người dễ dàng chịu đựng nghe lời.”

Trịnh Tiêu cười: “Mình trả anh ta năm vạn một tháng, anh ta dám không nghe lời thử xem.”

Khương Tảo: “……”

Mức lương này so với một lãnh đạo tâm trung của công ty cũng không lệch một tấc, đúng là trợ lý tiền lương cao.

Trịnh Tiêu gọi đồ ăn đều hợp khẩu vị Khương Tảo, Khương Tảo lại chọn thêm vài món mà Phó Nghiên Từ thích ăn, ba người cứ vậy vừa ăn vừa trò chuyện.

Lục Dực đứng ngoài chờ, chỉ nhắc nhở Trịnh Tiêu một câu: “Đừng uống quá nhiều, cô sáng mai còn có họp báo.”

“Đã biết, lão già lải nhải.” Trịnh Tiêu vẫy tay tiễn anh ta.

Bạn thân gặp mặt luôn là có nói không hết đề tài, Trịnh Tiêu không ngừng uống rượu, rượu vào làm nàng nói năng có phần không kiểm soát, không ngừng mắng Hạ Sơ Hơi.

Cô duỗi tay ôm lấy cổ Khương Tảo, cười nói: “Nếu mình là đàn ông thì đã sớm cưới cậu rồi, đâu cần để cho những kẻ nào đó tới khi dễ cậu.”

Lúc này, Phó Nghiên Từ đã ngủ say, linh hồn của anh đang bay lơ lửng trên không trung, nhíu mày nhìn Trịnh Tiêu dùng sức hôn lên mặt Khương Tảo một cái.