Hạ Sơ Hơi bình tĩnh lại, mặc đồ chỉnh tề lần nữa, rồi vào nhà vệ sinh rửa sạch mặt. Sau đó, cô gọi điện thoại.
“Là tôi.” Sự tức giận của cô cuối cùng cũng tìm được chỗ để xả: “Anh làm việc kiểu gì vậy? Tại sao Khương Tảo không bị làm sao cả? Tôi mặc kệ anh có bị bắt hay không, anh nhận tiền của tôi thì phải làm tốt chuyện này cho tôi!”
Cúp điện thoại, Hạ Sơ Hơi nhìn vào chính mình trong gương, đột nhiên cười lạnh.
Đều là sống lại, Khương Tảo có thể làm được, thì cô, cũng có thể.
Rất nhanh chóng, người hầu đến mang cho cô trà giải rượu. Cô uống xong, tiện thể bảo người hầu thu dọn mảnh vỡ của chai rượu trên sàn, sau đó thay một chiếc váy ngủ bảo thủ hơn một chút rồi đi tìm Giang Tân Phong.
Giang Tân Phong đang ở trong thư phòng, anh đang lập kế hoạch cho một game online với quy mô lớn.
“Tân Phong à.”
Hạ Sơ Hơi bước vào, “Thực sự xin lỗi, vừa nãy là do em uống nhiều quá, nói rất nhiều lời không nên nói, anh đừng trách em nha.”
Giang Tân Phong chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi tiếp tục cúi đầu xem máy tính: “Biết rồi, cô đi ngủ trước đi.”
Hạ Sơ Hơi làm như không nghe thấy, trực tiếp đi đến bên cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính của Giang Tân Phong.
“Tân Phong à, em có ý tưởng như thế này. Trước đây, Giang Thị luôn phát hành những game online nhỏ. Mặc dù lợi nhuận vẫn khả quan như cũ, nhưng lại không thể tạo tiếng vang lớn. Anh có từng nghĩ đến việc làm một game online cao cấp với quy mô lớn không?”
Những lời này quả nhiên đánh đúng vào tâm lý của Giang Tân Phong.
Anh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hạ Sơ Hơi.
“Cô không học về lĩnh vực này, Hạ Thị cũng chưa từng tiếp xúc với game online, sao đột nhiên cô lại có ý tưởng này?”
Hạ Sơ Hơi ngồi xuống bên cạnh, “Vì bây giờ em là vợ hợp pháp của anh, là người của Giang gia, đương nhiên em phải quan tâm đến Giang gia nhiều hơn rồi. Hơn nữa, thực ra em vẫn luôn hứng thú với game online. Em đã tưởng tượng nếu có một game online quy mô lớn với cốt truyện mới lạ độc đáo, phong phú, và nhiều nhiệm vụ sẽ làm cho người chơi cảm thấy như đang sống trong chính thế giới đó, chắc chắn nó sẽ rất được mọi người hoan nghênh.”
Đây là lần đầu tiên Giang Tân Phong cảm thấy có tiếng nói chung với Hạ Sơ Hơi trong lĩnh vực này. Anh nhìn cô với vẻ mặt ôn hòa, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười nhẹ.
“Còn gì nữa không? Cô có ý tưởng cụ thể nào không?” Giang Tân Phong hỏi.
Hạ Sơ Hơi nói rập khuôn theo hình thức của kiếp trước về game online của Giang Thị, nhưng vì cô không chơi game nên cũng chỉ biết đại khái mà thôi. Tuy vậy, điều này cũng đủ để khơi gợi cảm hứng cho Giang Tân Phong.
Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng đạt được sự đồng thuận ở một lĩnh vực nào đó, cùng nhau thảo luận đến tận khuya.
Những chuyện này không liên quan đến Khương Tảo. Phó Thị không chuyên về làm game online, nên từ đầu cô không nghĩ đến việc mang game online đó vào Phó Thị.
Còn về việc kiếp này thiếu cô, Giang Tân Phong có thể phát triển trò chơi thành cái dạng gì, đó đều là do năng lực của anh ta.
Vài ngày sau, Khương Tảo đã nâng cấp chip cho người máy trí tuệ nhân tạo.
Phó Nghiên Từ mang theo Momo đi dạo một vòng bên ngoài, sau khi trở về vẻ mặt rất phấn khởi.
“Bà xã, Momo thật sự có thể giúp anh trả tiền, còn có thể dẫn anh qua đường, hơn nữa khi có một người lạ đến nói chuyện, Momo đã giúp anh chặn lại.”
Anh thực sự rất thích robot nâng cấp sau này.
“Bà xã, hôm nay anh có thể mang Momo đến công ty không?” Phó Nghiên Từ đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong chứa đầy hình bóng của Khương Tảo.
Khương Tảo cười: “Đương nhiên là có thể rồi.”
Cứ như vậy, Phó Nghiên Từ mang theo người máy nâng cấp đến công ty, khiến cho cả công ty, đặc biệt là đội ngũ dự án nhận thức rõ hơn về ưu điểm và tiện lợi của người máy trí tuệ nhân tạo.
Thậm chí có một vài quản lý cấp cao đã ngo ngoe rục rịch muốn mua một cái cho con mình.
Đội ngũ dự án tăng ca thêm giờ để hoàn thiện kế hoạch, cũng tích cực liên hệ với viện nghiên cứu Mor.
Rất nhanh, hợp tác đã thành công.
Phó Thị chi 500 triệu để mua quyền đại lý độc quyền toàn cầu cho người máy trí tuệ nhân tạo.
Buổi lễ ký kết hợp đồng được tổ chức vào chiều thứ Bảy lúc 3 giờ, tại khách sạn của Phó Thị.
Khương Tảo làm đại diện cho Phó Thị để ký kết hợp đồng với Kha Tự Bạch, người phụ trách viện nghiên cứu Mor.
Để tạo nên tiếng vang lớn hơn, Phó lão phu nhân đã mời rất nhiều đài truyền thông đến và phát sóng trực tiếp lên toàn mạng.
Khi biết có phát sóng trực tiếp, Khương Tảo càng biểu diễn trực tiếp hết các chức năng của người máy trí tuệ nhân tạo.
Thậm chí bao gồm cả đấu võ.
“Như các bạn đã thấy, người máy trí tuệ nhân tạo Momo không chỉ có thể làm bạn chơi cùng với trẻ nhỏ, làm gia sư, quản gia, mà còn bảo vệ chúng. Khi trẻ nhỏ bị ai đó tấn công, người máy sẽ phát ra điện áp đủ để làm choáng một người nặng trên 200 cân, hơn nữa sẽ tự động kích hoạt hệ thống báo động, tự đồng bộ định vị và chia sẻ với cảnh sát cùng người liên hệ khẩn cấp.”
Khương Tảo giới thiệu khiến cho đại đa số người cảm thấy hứng thú, đặc biệt là những gia đình có điều kiện, họ lo sợ nhất là con cái thiếu người bầu bạn và gặp nguy hiểm.
Vì vậy, ngay sau khi buổi lễ ký kết kết thúc, lượng đặt trước robot trí tuệ nhân tạo Momo trên trang web chính thức của Phó Thị liền nhanh chóng vượt qua 10.000.
Mặc dù giá cả đắt đỏ, nhưng như cũ vẫn không thể ngăn cản những gia đình có nhu cầu mua sắm.
Phòng làm việc của Khương Tảo tại Phó Thị.
Mấy nhân viên của đội ngũ dự án đều có mặt ở đây, nhìn số lượng đặt trước trên trang web chính thức không ngừng tăng lên, mỗi người đều cảm thấy rất phấn khích.
“Khương phó tổng, tại sao lại giới hạn số lượng ạ?”
“Đúng vậy, mỗi thẻ căn cước công dân chỉ có thể mua một người máy, như vậy sẽ ảnh hưởng đến lượng giao dịch đó ạ.”
“Ôi, thật hy vọng tôi cũng có thể có một người máy như vậy, tôi thích màu trắng hồng, thật sự rất đáng yêu!”
Hiện tại, toàn bộ nhân viên bộ phận dự án đều rất ngưỡng mộ Khương Tảo, mới vừa lên chức không bao lâu đã nắm lấy được một dự án lớn như vậy, khiến cho Phó Thị trở thành đối tượng ngưỡng mộ trong toàn giới kinh doanh.
Khương Tảo không ngờ lần này lượng hàng đặt trước lại cao gấp đôi so với khi Giang Thị ra mắt người máy ở kiếp trước, và nó vẫn tiếp tục tăng.
Có lẽ là do đã nâng cấp.
Đương nhiên cũng có nguyên nhân là Phó Thị là một tập đoàn lớn, đáng tin cậy hơn.
“Đợt phát hành đầu tiên, chúng ta cần đảm bảo chất lượng. Nhà máy đang tăng ca sản xuất, số lượng người máy có thể sản xuất cũng hạn chế, nên cần thiết phải giới hạn số lượng, giữ vững được uy tín là điều quan trọng nhất.” Khương Tảo cười nói.
“Hơn nữa, vật hiếm là quý. Nếu có thể dễ dàng mua được thì không thể thể hiện được giá trị cao quý của Momo, cũng không thỏa mãn được lòng tự trọng của những người muốn dùng Momo để chứng tỏ thân phận và địa vị của mình.”
Nhân viên đội ngũ dự án cuối cùng cũng đã hiểu.
Họ đã bỏ qua tâm lý của người mua.
Khương Tảo lấy một chiếc thẻ tín dụng từ ví ra đưa cho giám đốc bộ phận dự án, Triệu Thác: “Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi, hôm nay bữa tối và bữa khuya tôi mời, các bạn tự sắp xếp, không cần tiết kiệm tiền cho tôi.”
Mọi người ngay lập tức hào hứng: “Cảm ơn Khương phó tổng.”
Sau khi họ rời đi, Phó Nghiên Từ, người đã tự chơi một lúc, cũng lại gần.
“Bà xã, anh cũng muốn đi ăn tối và ăn khuya.”
Anh nhìn Khương Tảo với ánh mắt đầy mong đợi, thậm chí còn đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của Khương Tảo.
“Bà xã, mang anh đi đi, anh hứa sẽ ngoan ngoãn.”
Khương Tảo vừa định nói chuyện, điện thoại của cô vang lên. Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ hơn, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Alo, thân yêu hả?”