Thời điểm khi gậy bóng chày được giơ lên, sắp sửa đánh tới, Khương Tảo vừa vặn từ cửa kính nhìn thấy hành động của bọn họ.
Cô theo bản năng mà nghiêng người tránh thoát, sau đó nhanh chóng kéo Phó Nghiên Từ bỏ chạy.
Phó Nghiên Từ còn tưởng rằng đây là một trò chơi: “Bà xã, chúng ta đang thi chạy bộ sao?”
Phía sau, nhóm thanh niên trên ván trượt vẫn đang đuổi theo.
Khương Tảo lo sợ rằng Phó Nghiên Từ sẽ sợ hãi, trong khi chạy cô cố ý đẩy Phó Nghiên Từ về phía trước, đồng thời trấn an cậu.
“Đúng rồi, chúng ta đang thi chạy bộ, xem ai chạy nhanh hơn. Nếu A Từ thắng, về nhà em sẽ tự tay làm món ngon cho anh ăn.”
Phó Nghiên Từ tin tưởng: “Được.”
Cậu nỗ lực chạy về phía trước, dường như thật sự muốn thắng.
Con đường đi bộ này có nhiều ngõ nhỏ, đi vào sẽ hẹp hơn, thỉnh thoảng có một số cửa hàng cổ xưa hoặc quán ăn vặt, bốn phương thông suốt, dễ dàng để trốn tránh.
Khương Tảo vừa chạy vừa quan sát xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một vị trí thích hợp.
Cô kéo Phó Nghiên Từ vào một ngõ cụt phía sau đống rác.
“A Từ, ngồi xổm xuống.”
Khương Tảo kéo cậu xuống, “Chúng ta hiện tại không chơi thi chạy nữa, mà chơi một trò chơi khác được không?”
Phó Nghiên Từ rất thích chơi trò chơi với Khương Tảo: “Được, vậy chúng ta chơi trò gì?”
Khương Tảo lấy ra tai nghe Bluetooth và đeo vào tai Phó Nghiên Từ: “A Từ phải ngoan ngoãn ở đây nghe nhạc, nhất định phải nghe cho cẩn thận. Sau khi về nhà, chúng ta sẽ chơi trò đoán tên bài hát, nếu anh thắng thì sẽ có hai phần món ngon, được không nào?”
“Được!”
Khương Tảo lấy điện thoại ra, mở phần mềm phát nhạc, chỉnh âm lượng lớn nhất có thể, sau đó xoay người Phó Nghiên Từ lại, làm anh quay mặt vào tường. Cô đứng dậy và di chuyển thùng rác để chắn ngang vị trí của Phó Nghiên Từ.
Khi tất cả đã xong, nhóm thanh niên đi ván trượt cũng vừa kịp đuổi tới nơi này.
Khương Tảo không có chút nào là hoang mang, cô cởi giày cao gót, sắp xếp chúng gọn gàng ở một bên.
Sau đó, cô cởϊ áσ gió và thắt lưng, cầm thắt lưng trong tay, chậm rãi đi về phía nhóm thanh niên kia.
Nhóm thanh niên đi ván trượt thổi sáo về phía cô.
“Dáng người và khuôn mặt đẹp quá, ha ha, mỹ nữ, nếu cô chịu chơi một lần với chúng ta, chúng ta sẽ cho cô biết ai đã sai khiến chúng ta đến đây tìm cô gây phiền toái.”
Khương Tảo mỉm cười: “Chẳng ra gì.”
Cô bước lên một bước, đá chân về phía người đó.
Người bên cạnh giơ gậy bóng chày lên.
Khương Tảo nhanh chóng dùng eo chắn lại, xoay một vòng khéo léo làm gậy bóng chày rơi ra khỏi tay người đó.
Sau đó, cô dùng gót chân đá gậy bóng chày về phía trước, tiếp được bằng tay.
Ngay sau đó là một trận âm thanh đánh nhau bang bang ầm ĩ.
Quả thực đã Khương Tảo một mình đối phó với bọn họ, đè bẹp hết tất cả.
Chỉ trong năm phút đồng hồ, tất cả nhóm thanh niên đi ván trượt đã nằm ngả trên mặt đất, kêu la đủ kiểu.
Sau đó, Khương Tảo ung dung đi về phía giày cao gót, mặc lại áo gió và thắt lưng, quay lại đống rác phía sau và ngồi xổm xuống nhéo nhéo mặt Phó Nghiên Từ.
“Thật ngoan.”
Sau đó, cô một tay nắm lấy tay Phó Nghiên Từ, tay còn lại che mắt cậu, và như vậy đi ngang qua trước mặt nhóm thanh niên đang nằm la liệt.
Khi đến một con đường nhỏ khác, Khương Tảo mới buông tay khỏi mắt Phó Nghiên Từ và tháo tai nghe ra.
Phó Nghiên Từ hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra cả, cậu đang vẫn nghĩ rằng thật sự chỉ là trò chơi đoán tên bài hát.
“Bà xã, anh vẫn chưa nghe xong đâu, nhưng mà anh đã nhớ hai bài hát rồi.” Cậu giơ hai đầu ngón tay lên, chờ đợi được khen.
Khương Tảo cười nói: “Tốt lắm, A Từ của chúng ta thật giỏi!”
Cô không biết liệu nhóm thanh niên đó có còn viện trợ không, vì vậy chỉ có thể nhanh chóng đưa theo Phó Nghiên Từ rời đi.
Cô gọi điện thoại cho Tiểu Trương, Tiểu Trương nhanh chóng lái xe đến đón bên ngoài con đường đi bộ, Khương Tảo mở cửa xe phía sau trước để đưa Phó Nghiên Từ lên xe, lúc này cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, dù có kính râm nhưng cô chắc chắn rằng người đó đang quan sát mình.
Khương Tảo nhanh chóng quay đầu lại, vừa vặn khi đèn giao thông chuyển sang xanh, bóng dáng của người đàn ông kia cũng đã biến mất.
Trên xe, Khương Tảo vẫn chú ý ra ngoài cửa sổ, cô đặc biệt lưu ý người đi đường, nhưng trước sau đều không thấy bóng dáng của người đàn ông đó nữa.
Cô chắc chắn mình sẽ không nhầm lẫn.
Người đàn ông đó trông giống hệt như phạm nhân gϊếŧ người mà cảnh sát đã bắt giữ trong đời trước.
Nhưng điều đó có vẻ là chuyện sẽ xảy ra vài năm sau.
Chẳng lẽ hắn đã xuất hiện ở Lâm Thành từ bây giờ?
Chiều, sau khi tan tầm, cảnh sát đi vào Phó thị và tìm Khương Tảo.
Khương Tảo biết lý do họ đến là vì cái gì, cô liền nhanh chóng đuổi Phó Nghiên Từ đang chơi máy tính ra ngoài.
“Anh trước tiên đi tìm mẹ một chút, hỏi khi nào bà ấy tan tầm, có thể chúng ta sẽ đi cùng nhau đó. Buổi tối em còn muốn làm món ngon cho anh ăn đấy, anh còn nhớ không?”
“Nhớ rõ!” Phó Nghiên Từ thành công bị lừa đi ra ngoài.
Khương Tảo lịch sự mà mời hai viên cảnh sát ngồi xuống.
“Khương nữ sĩ, chiều nay ở con đường đi bộ phía nam thành phố đã xảy ra một vụ đánh nhau, theo dõi camera giám sát cho thấy rằng cô cùng lúc ở gần đó trong một khoảng thời gian.”
Một cảnh sát từ điện thoại dtrình chiếu video giám sát đưa cho Khương Tảo xem.
Sau đó còn có những bức ảnh chụp nhóm thanh niên bị đánh nằm trên mặt đất thảm không nỡ nhìn.
Khương Tảo thừa nhận một cách sảng khoái: “Đúng vậy, những người đó là do tôi đánh. Bọn họ theo dõi tôi và chồng của tôi, còn dùng gậy bóng chày có ý đồ cố gắng gây thương tổn cho chúng tôi, tôi đây xuất phát từ hành động tự vệ chính đáng mà thôi.”
Bởi vì cái ngõ cụt đó vừa khéo là góc chết của camera giám sát, nên cảnh sát không biết cụ thể chính xác lúc đó đã xảy ra chuyện gì .
Một viên cảnh sát nghi ngờ hỏi: “Cô một mình đánh hết tất cả bọn họ?”
Khương Tảo gật đầu: “Tôi từng là quán quân TaeKwonDo toàn quốc cho thanh thiếu niên ở hai hạng mục, còn một lần khác là á quân. Những thành tích này chắc hẳn là có hồ sơ, nếu không tin hai vị cảnh sát có thể đi điều tra xem.”
Đúng lúc đó, cửa văn phòng bị gõ vang, Phó lão phu nhân đẩy cửa bước vào.
Sắc mặt bà có vẻ nghiêm trọng, bà tiến đến bàn làm việc, “Xin hỏi hai vị cảnh sát, có chuyện gì mà hai vị đến tìm con dâu của tôi?”
Phó lão phu nhân ở Lâm Thành không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Bà nhiều lần nhận được huy hiệu công dân danh dự, là một trong mười doanh nhân xuất sắc nhất, và Phó gia cũng làm từ thiện hàng năm, vì vậy hình ảnh bên ngoài của họ luôn rất tốt, khiến cho hai vị cảnh sát cũng không dám trì hoãn.
Bọn họ đứng dậy.
“Phó lão phu nhân, là như thế này, Khương nữ sĩ hôm nay……”
Phó lão phu nhân không chút khách khí mà ngắt lời: “Thật xin lỗi, xin hãy gọi cô ấy là Phó tam phu nhân.”
Dù chỉ là một cách xưng hô, nhưng điều đó có thể thể hiện rõ ràng về thân phận của Khương Tảo, về việc cô là người của Phó gia, được sự che chở của cả Phó gia.
Cảnh sát đành phải sửa lại cách xưng hô và kể lại toàn bộ sự việc.
Phó lão phu nhân cũng không phải là người không biết lý lẽ, hỏi: “Có thể trì hoãn một chút để con dâu của tôi làm ghi chép không? Chúng tôi lát nữa còn có một cuộc họp phải mở.”
Cảnh sát không thể cưỡng ép, nhất là khi đối mặt với người của Phó gia.
“Đương nhiên là có thể rồi, chúng tôi sẽ chờ Phó tam phu nhân tại cục cảnh sát.”
Khương Tảo kêu thư ký đưa hai viên cảnh sát ra ngoài.
Sau đó, cô giải thích với Phó lão phu nhân: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, A Từ không thấy bất cứ chuyện gì cả, anh cái gì cũng đều không biết.”