"Khương phó tổng, chúng ta vừa phát hiện Tập đoàn Giang thị cũng đang tiếp xúc với viện nghiên cứu Mor, có vẻ như họ cũng đang nhắm vào người máy trí tuệ nhân tạo của viện này." Triệu Thác trở về báo cáo .
Ông rất lo lắng, đồng thời càng thêm tin chắc rằng dự án này đáng giá.
Nếu không đáng giá, làm sao có công ty khác tới tranh giành?
Đó chính là tâm lý của con người, luôn cảm thấy những gì bị tranh đoạt là đáng giá.
Khương Tảo không cảm thấy bất ngờ trước tin tức này.
Hạ Sơ Hơi cũng là người trọng sinh trở về, kiếp trước Giang gia đã quật khởi nhờ người máy trí tuệ nhân tạo, Hạ Sơ Hơi chú ý đến viện nghiên cứu Mor này cũng là điều dễ hiểu.
Không có gì khó hiểu khi cô ta nhanh chóng chớp lấy Giang gia, nguyên lai là cô ta đã lấy được dự án có tính khả thi cao.
Giang Tân Phong không phải là người ngu, anh ta tự nhiên có thể nhìn ra được tiềm năng của dự án này.
Khương Tảo nhìn về phía Triệu Thác: "Không sao, trước hết ông hãy tổ chức cho đội ngũ dự án này nghiên cứu sơ bộ về người máy, đưa ra kiến nghị cho mọi người. Nếu có điều gì không hiểu, có thể tìm A Từ để cùng nhau nghiên cứu."
Cách Khương Tảo quản lý con cái có một phong cách riêng, huống chi Phó Nghiên Từ cũng không phải là một đứa trẻ thực sự.
Có người báo cáo với Phó lão phu nhân: "Hiện tại toàn bộ đội ngũ dự án như một mớ hỗn loạn, vừa giống như nhà kho, lại vừa giống công viên trò chơi. Nếu có khách hàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ công ty chúng ta không có tính nghiêm túc. Lão phu nhân, ngài không thể bỏ qua chuyện này được."
Người đến cáo trạng là Linda, trước khi Khương Tảo nhậm chức, cô ấy là người có triển vọng nhất để được thăng chức phó tổng giám đốc.
Phó lão phu nhân tự mình đến đội ngũ dự án một chuyến. Đương nhiên, bcà không ó vào bên trong, chỉ nhìn thoáng qua từ bên ngoài trong chốc lát rồi rời đi.
Linda theo sát sau đó, "Lão phu nhân, ngài không ngăn cản lại sao? Hiện tại người trong bộ phận dự án này đều đang chơi, không có một ai nghiêm túc làm việc."
Phó lão phu nhân lại mỉm cười.
Bà nhìn thấy con trai mình đang hòa mình cùng với nhóm nhân viên.
Điều này làm bà cảm thấy có hy vọng trở lại, phảng phất như con trai bà có thể khôi phục trí óc bất kỳ lúc nào và có thể tiếp tục dẫn dắt Phó thị lêи đỉиɦ cao tiếp theo.
"Tôi cảm thấy như vậy khá tốt, bọn họ không phải đều bận rộn làm việc sao?"
Trở lại văn phòng, Phó lão phu nhân ngồi xuống vị trí của mình, gỡ mắt kính ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Linda.
Ngữ khí hơi nghiêm khắc: "Công việc của cô là làm việc trong phòng vụ, tại sao lại cả ngày lại nhìn chằm chằm vào đội ngũ dự án làm gì? Hãy làm tốt công việc của mình đi, thế mới có cơ hội thăng chức tăng lương, đạo lý này, không cần tôi, một bà lão, phải đi dạy cô chứ?"
Linda tỏ ra lúng túng xấu hổ, sắc mặt tái nhợt, cúi đầu thấp xuống trước ánh mắt sắc bén của Phó lão phu nhân.
"Tôi đã rõ, thưa lão phu nhân."
Phó lão phu nhân đeo kính trở lại, cầm lấy văn kiện trên bàn, không nhìn Linda: "Ra ngoài đi."
"Vâng."
Linda không cam lòng, vừa bước ra đã gặp Khương Tảo ở cửa thang máy.
Khương Tảo ra khỏi thang máy, đứng yên trước mặt Linda, bảng tên trước ngực nhắc nhở Linda về sự chênh lệch chức vị giữa hai người.
Linda cắn răng chào hỏi: "Khương phó tổng."
Khương Tảo chỉ “ừ” một tiếng, liếc mắt về phía văn phòng của Phó lão phu nhân, mỉm cười hỏi: "Đến cáo trạng?"
Khương Tảo đã sớm chú ý đến Linda, người luôn cố tình lảng vảng xung quanh đội ngũ dự án. Muốn nói rằng đó là sự trùng hợp thì cũng quá miễn cưỡng, vì đội ngũ nghiệp vụ và đội ngũ dự án không cùng một tầng lầu.
Linda:“……”.
Ngay cả khi trong lòng biết rõ ràng, nhưng mà có ai sẽ thẳng thắn nói ra điều này sao?
Khương Tảo không phải ỷ vào việc mình là vợ của Phó Nghiên Từ, cho nên mới không sợ hãi như vậy?
"Cô nghĩ rằng tôi ỷ vào việc là vợ của Phó Nghiên Từ, cho nên không có sợ hãi đúng không?" Khương Tảo cười hỏi, đôi mắt hạnh duyệt tẫn phong sương dường như đã nhìn thấu tâm can người đối diện.
Ở kiếp trước, khi cùng Giang Tân Phong hối hả ngược xuôi vất vả gầy dựng lên Giang thị như vậy, có loiạ người gì chưa thấy qua.
Linda loại ngưòi này làm cho người ta dễ dàng nhìn thấu.
Linda trợn tròn mắt, không thể tin tưởng rằng Khương Tảo đã đi guốc trong bụng mình.
Khương Tảo cười nhẹ, vỗ vai Linda, "Cô nói đúng, tôi chính là không có sợ hãi, hãy đi làm việc của mình đi."
Nói xong, Khương Tảo còn giúp Linda bấm thang máy, cũng đối với cô mỉm cười trước khi quay lưng vào văn phòng Phó lão phu nhân.
Khương Tảo kể với Phó lão phu nhân về việc Tập đoàn Giang thị cũng đang tiếp xúc với viện nghiên cứu Mor.
"Xem ra thứ tốt luôn hấp dẫn người, Giang thị cũng quan tâm đến người máy trí tuệ nhân tạo."
Bởi vì quan hệ giữa Giang gia và Phó gia,cho nên Khương Tảo cảm thấy cần thiết phải thông báo với Phó lão phu nhân mọt tiếng.
Phó lão phu nhân tỏ vẻ khó hiểu, "Giang thị vẫn luôn làm đại lý IT và game online, sao họ lại đột nhiên quan tâm đến người máy trí tuệ nhân tạo? Hơn nữa, Giang thị không đủ lớn để ăn trọn dự án này."
Khương Tảo cười, "Có lẽ họ muốn hợp tác với Hạ thị."
Cô hiểu rõ Hạ Sơ Hơi, chắc chắn cô ta đã kể cho Hạ Vân Thiên về dự án này.
Phó lão phu nhân nhiều năm vẫn luôn trợ giúp nhà chồng của con gái mình, bà suy nghĩ một lát, "Buổi tối gọi chị hai của con về ăn một bữa cơm, nói chuyện trước đã. Nếu Tân Phong thực sự quan tâm đến dự án này và muốn mở rộng quy mô công ty, chúng ta có thể hợp tác với Giang thị."
Ngưng một lát, bà nhìn về phía Khương Tảo, thử tính mà nói: "Bất quá Hạ thị không nằm trong phạm vi xem xét của mẹ."
Thứ nhất, Hạ thị không chuyên về lĩnh vực này.
Thứ hai, Phó lão phu nhân cũng không thích nhân phẩm của Hạ Vân Thiên.
Khương Tảo gật đầu hiểu, tỏ vẻ minh bạch, "Mẹ à, Hạ thị và con vốn không có quan hệ gì cả. Nếu mẹ con muốn rời khỏi Hạ gia, con sẽ theo nghĩa vụ của pháp luật phụng dưỡng bà đến già, nếu không, con và bà ấy là hai người đến từ hai gia đình khác nhau."
Lời nói này nói ra có vẻ tuyệt tình, nhưng Phó lão phu nhân lại hiểu rõ.
Lam Di quá ích kỷ, bà đã làm tổn thương con gái ruột của mình, nên Khương Tảo mới có thể như vậy.
Buổi tối, gia đình Phó Ngân Hà đến Phó gia ăn cơm.
Phó Nghiên Từ cuối cùng lại có cơ hội khoe khoang.
Cậu gọi lớn: "Momo, phục vụ trà cho khách nào."
"Vâng, tam gia." Người máy đột nhiên xuất hiện khiến Giang Tân Phong và những người khác giật mình.
Người máy này cao bằng người, dáng người đưọc mô phỏng bởi tỉ lệ hoàn hảo của con người, giọng nói không cứng nhắc mà rất mềm mại, lại còn thực sự bưng khay trà ngon tới.
"Tam gia, tam phu nhân, lão phu nhân, xin mời dùng trà."
"Các vị khách xin mời dùng trà."
Người máy đặt li trà lên bàn trà, rồi lùi lại đứng sau Phó Nghiên Từ, như một quản gia chuyên nghe lời.
Hạ Sơ Hơi không thể tin vào mắt mình.
Đây không phải là người máy mà Giang thị và viện nghiên cứu Mor đã cùng sản xuất ở kiếp trước sao?
Sao Phó gia lại có được nó?
Giang Tân Phong vốn là học qua chuyên ngành máy tính, nên anh rất hứng thú với loại sản phẩm này, cười hỏi: “Cậu, cái người máy này thật quá tiên tiến, cậu lấy từ đâu ra vậy?”
Phó Nghiên Từ rất kiêu ngạo: “Là bà xã của cậu tặng cho cậu đó!”
Giang Tân Phong và Hạ Sơ Hơi đồng thời nhìn về phía Khương Tảo, ánh mắt khác nhau.
Giang Tân Phong tò mò hỏi: “Mợ, cháu có thể xem cái người máy này được không?”
Khương Tảo gật đầu: “Có thể chứ.”
Giang Tân Phong tiến lại gần, không ngờ đến người máy này lại rất lịch sự mà bắt tay với anh: “Tân Phong thiếu gia, chào ngài, tôi tên là Momo, rất hân hạnh được phục vụ ngài.”
Trong khi đó, Hạ Sơ Hơi lại chờ Khương Tảo đi vệ sinh, sau đó đi theo qua, chặn cô ở ngoài cửa nhà vệ sinh.
Cô ta liếc mắt nhìn hướng phòng khách, rồi mới hạ giọng chất vấn: “Khương Tảo, chị cũng là trọng sinh trở về, đúng không?”