Chương 13: Gặp mặt sòng bạc, vết thương đầy rẫy, bàn trà hình người

Thời điểm Thu Vũ Nguyệt đi sòng bạc, ngẫu nhiên đυ.ng phải Vân Húc. Vân Húc mang khẩu trang, rõ ràng mặt bị lòng bàn tay quạt sưng lên. Tuy đã là mùa xuân, Vân Húc lại vẫn là ăn mặc áo sơ mi dài tay và quần dài

Thu Vũ Nguyệt lơ đãng nhìn thấy phía dưới quần áo nàng vén lên, tràn đầy vết roi và đầy rẫy vết sẹo xanh xanh tím tím. Thu Vũ Nguyệt đau lòng, lại vẫn là không có gọi lại Vân Húc. cô không có quen chủ động tiếp xúc người phản bội, đặc biệt là đáng thương giống Vân Húc như vậy

Vân Húc thảm hề hề ngồi ở bên cạnh bàn đánh bạc Thu Vũ Nguyệt, tội nghiệp hỏi bản thân nàng có thể ngồi lại đây hay không

Thu Vũ Nguyệt đánh cược ba ván. Mỗi lần đều là cô chắc thắng. Vân Húc ở bên cạnh không biết đánh cược bao nhiêu, tất cả đều bại bởi cô

Thu Vũ Nguyệt theo bản năng mà nhớ tới Vân Húc không bao nhiêu tiền, muốn đem thẻ đánh bạc đều cho nàng. Vân Húc nở nụ cười một tiếng, "Thu, em có tiền"

Thu Vũ Nguyệt liếc nàng một chút, đứng dậy muốn đi. Vân Húc nhìn Thu Vũ Nguyệt vẫn là đẹp đẽ như vậy, đáy lòng nhớ nhung đều ức chế không được trào ra, nàng thậm chí muốn khóc rồi.

Thu Vũ Nguyệt đứng lên thay đổi thẻ đánh bạc, lúc trở lại nhìn thấy một nam nhân có chút cao to hung mãnh đứng bên cạnh Vân Húc. Bề ngoài là thật đẹp trai, nhưng bắp thịt cũng rất nhiều, đánh người khẳng định rất bạo lực

"Hướng Nhật, nàng là ai"

Vân Húc nhạt nhẽo đáp lại một câu là chủ nhân của ta. Nàng nhìn Thu Vũ Nguyệt, trong mắt cơ hồ đều là khẩn cầu

Thu Vũ Nguyệt nhìn nàng bị người đàn ông kia dắt đi. Người kia đối với Vân Húc không tốt. Đây rất rõ ràng. Người kia cũng sẽ vỗ về cảm xúc của Vân Húc, dỗ nàng không?

Thu Vũ Nguyệt xế chiều đi buổi đấu giá loại cỡ lớn dưới lòng đất của sòng bạc, quí khách lầu hai. Người đàn ông kia ngồi ở bên cạnh nàng. Thu Vũ Nguyệt cảm thấy rất trùng hợp, mãi đến tận người kia giống như thị uy đạp Vân Húc một cước, nói là hắn cố ý an bài

"Ta thu nàng, nhưng nàng tâm tâm niệm niệm vẫn là chỉ có ngươi" Người đàn ông kia rất bạo lực, Vân Húc giãy dụa một hồi lâu mới lặng lẽ bò dậy. Tóc mềm màu xanh lam rủ ở bên tai, bị mồ hôi và nước mắt làm cho vô cùng chật vật

Vân Húc không nên là logic Thu Vũ Nguyệt cảm thấy không phù hợp cô biết. Vân Húc là hậu bối Vân gia xinh đẹp ngăn nắp, là sát thủ, là ác nhất trong giới, làm sao có khả năng lưu lạc tới tình trạng này

Vân Húc bị ép quỳ ở trên đất, trên người trần trụi. Người kia đem nàng làm bàn trà, lấy cốc nóng bỏng đặt ở trên lưng nàng, thân thể của Vân Húc ra sức run run một cái, thận trọng không dám làm rơi cốc

Thu Vũ Nguyệt nhìn vết trói trên cổ Vân Húc, có chút đau lòng. Trên lưng vết roi loang lổ đánh đến cũng rất nặng, Thu Vũ Nguyệt nhìn ra được thủ pháp ngổn ngang, không phải người chuyên nghiệp làm

"Ngươi là ai?"

Nam nhân lộ ra hàm răng có chút trắng nõn, nở nụ cười "Vân Quyết"

Thu Vũ Nguyệt không nói gì, mà là suy tư vài giây. Vân Quyết là người lần trước Vân Chiêu nhắc tới kia. Sau khi cô trở về điều tra, là anh em cùng cha cùng mẹ của Vân Húc, càng là sinh đôi cùng trứng cùng tuổi với nàng. Nàng vốn là cho rắng tiểu thiếu gia kiêu căng tỳ khí, không ngờ tới là hình tượng như bây giờ

Vân Quyết đạp Vân Húc một cước, theo đó thì lại là một cước, mãi đến tận cuối cùng Vân Húc vô cùng chật vật té lăn trên đất, bị ấm nước phỏng cả người. Vân Húc không dám kêu ra tiếng, chỉ là đáng thương hít một tiếng, kêu một tiếng rất nhỏ giọng. Vân Húc chậm rãi bò dậy, tội nghiệp nhìn Thu Vũ Nguyệt một chút

"Nàng cầu xin với ta, mỗi sáng sớm đừng phạt nàng, chính là vì đưa bữa sáng cho ngươi" Nụ cười của Vân Quyết không chê vào đâu được, lại gặp người rất hận "Đều đưa vài tuần, ảnh hưởng ta dạy dỗ"

Thu Vũ Nguyệt nỗ lực bình tĩnh hạ nội tâm, đem tầm mắt phóng tới đài bán đấu giá nơi xa. Ánh mắt tội nghiệp Vân Húc cô làm thế nào cũng lơ là không được. Khẩu trang của Vân Húc bị lấy xuống, dấu tay trên mặt hiển nhiên là trước đó bị đánh sưng, phồng đến mức rất cao. Thu Vũ Nguyệt là muốn trả thù Vân Húc, nhưng mà lại đau lòng nàng bị người khác khi dễ

"Cởϊ qυầи áo" Vân Quyết hiển nhiên đối với nàng không tốt, chưa bao giờ quan tâm qua tâm tình của nàng. Vân Húc đáng thương thở dài, yên lặng đem quần kéo xuống. Phía sau lưng và nơi sau eo đều có rất nhiều vết thương màu máu, mơ hồ có thể nhìn thấy trên mông cũng là vết thương xanh tím loang lỗ. Vân Húc bị đánh không ít. Thu Vũ Nguyệt lần trước đánh đập, còn chưa tốt toàn bộ, dấu gậy mây, vẫn là đậm như vậy



Thu Vũ Nguyệt nhìn thấy sau eo của Vân Húc hiện ra tới vết máu, thực sự không chịu nổi. Nàng kêu người mình lại đây chế trụ Vân Quyết, thì đem Vân Húc kéo vào trong l*иg ngực. Thu Vũ Nguyệt phủ thêm áo khoác của mình cho Vân Húc, che kín lấy không cho Vân Quyết lại bắt nạt nàng bất kỳ một cái nhìn. Thu Vũ Nguyệt trong nháy mắt có chút lý giải tại sao Vân Chiêu nói phải cố gắng thu thập Vân Quyết

"Vân Quyết, muốn cùng ta đối nghịch cũng phải nhìn xem thân phận mình.Cho dù là Vân Chiêu ta cũng có sức đọ, huống chi đứa con thứ không được sủng ái như ngươi" Thu Vũ Nguyệt mặt không thay đổi nhìn Vân Quyết, ra hiệu thủ hạ trực tiếp đem Vân Quyết trói lại. "Đưa đi trại cải tạo. Không chấp nhận bảo lãnh để thả, Vân Húc lúc nào đồng ý ngươi ra ngoài rồi nói. Ta nhớ được, ngươi hình như từng đυ.ng độc phẩm"

Vân Húc cơ hồ là bị Thu Vũ Nguyệt ôm trở về trong xe. Vân Húc bắt đầu cao hứng lại đắc ý cười to, Thu Vũ Nguyệt giận không nhịn nổi, biết mình lại trúng "Khổ nhục kế?" của nàng Vân Húc ừ một tiếng, cắn cắn môi lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn lanh lợi. Nhưng Thu Vũ Nguyệt lại không có bị nàng mê hoặc chủ động hôn nàng

"Thu" Vân Húc cao hứng ôm Thu Vũ Nguyệt, chủ động ôm cổ đối phương, dùng sức hôn môi của Thu Vũ Nguyệt một cái. Đem đầu gối lên bả vai của Thu Vũ Nguyệt

"Giải thích" Thu Vũ Nguyệt lại mất hứng rồi

"Vân Chiêu và Vân Thước, là anh em. Vừa rồi tên Vân Quyết kia, hắn chỉ là cùng em quan hệ huyết thống mà thôi. Hắn từ nhỏ đã đối với em rất bạo lực vô tình" Vân Húc liếc mắt nhìn Thu Vũ Nguyệt, khổ sở tiếp tục bổ sung, "Phụ thân em đối với những hài tử khác như tụi làm như không thấy, mẫu thân em độc sủng một hài tử căn bản cùng nàng không có một chút nào liên hệ máu mủ nào! Còn là con gái, "Tỷ tỷ" em, tên Vân Nhạc"

Thu Vũ Nguyệt yên lặng ghi nhớ tên người. Lần trước nhìn thấy thiếu niên sáng rỡ đối với Vân Chiêu rất là ỷ lại chắc là Vân Thước. Vân Nhạc thì là em gái cùng cha cùng mẹ của họ. Vân lão thực sự là không hổ hư danh

"Em lưu luyến tình thân rất lâu. Em khát vọng dù cho mẫu thân một cái ánh mắt tán dương, phụ thân một ánh mắt mong chờ. Nhưng mà em không có gì cả. Em không có tư cách làm nũng. Trong nhà của tụi em thậm chí không bằng một đầu bếp phụ thân thích. Vân Quyết, là người thân duy nhất vào lúc ấy em có thể xưng tụng. Nhưng hắn, đối với em càng không tốt"

Thu Vũ Nguyệt cẩn thận vuốt cuốt tóc của Vân Húc, tìm thuốc mỡ, yên lặng mà thoa lên gò má cho Vân Húc. Vân Húc trù nghệ tốt như vậy, cũng cùng những cái này có quan hệ

"Em rất sớm đã tiếp xúc có lẽ quá thiếu tình yêu rồi, em khát vọng bị ngược, cũng khát vọng bị tra tấn. Em muốn bị tra tấn rất mãnh liệt, em thực sự muốn bị người dằn vặt, lại bị người phát ra từ nội tâm thích và yêu. Thu Vũ Nguyệt, em thật sớm lúc trước, thì không thể cứu chữa yêu chị rồi" Vân Húc vừa khóc vừa cười, nhìn Thu Vũ Nguyệt

"Em chỉ muốn bị chị dằn vặt. Cho nên em nhận lấy em muốn bị tra tấn, em đi dằn vặt người khác. Em từ từ trở thành tàn nhẫn nổi danh trong giới. Đó là thời khắc em nhận thức Tiết Hạo. Hắn là bạn bè duy nhất của em. Em thương tổn qua tình cảm của rất nhiều người, em cảm thấy những thứ kia đều không quá quan trọng"

Thu Vũ Nguyệt nhẹ nhàng ừ một tiếng, hôn tóc của Vân Húc, đem người lại vơ tới trong ngực của chính mình

"Bởi vì em không biết yêu là cái gì, em không hiểu, em cũng không biết làm sao biểu đạt. Em chỉ có chấp nhất, thực sự nghĩ được cái gì, muốn vĩnh viễn chiếm hữu cái gì"

"Anh em em chỉ có 2 người anh em thừa nhận. Vân Chiêu, và Vân Thước. Có lẽ là đồng bệnh tương liên, Vân Thước ca sau khi hắn hiểu được em như vậy, đã cứu em. Hắn nói cho em rất nhiều chuyện trong nhà, cũng nói câu chuyện của hắn đã từng giống như em. Chỉ có hai người bọn họ đối với em giống như tình thân. Vào lúc ấy, em lần đầu tiên cảm nhận được tình thân"

"Em duy nhất không hiểu chính là tình yêu. Em như một người chơi game rất thấp kém, em chỉ biết phá hư và gϊếŧ chóc"

"Vân Quyết hắn, hắn vẫn dằn vặt em. Hắn trước kia là quyền đấm cước đá, bây giờ là sau khi học xong muốn ở trên người em chơi trò gian. Hắn uy hϊếp nếu như không muốn để cho mẫu thân biết em là đồng tính luyến ái, em gϊếŧ người phóng hỏa, phải nghe theo hắn. Vết thương trên người trước đây của em, đều là hắn làm"

"Tỷ tỷ của em Vân Nhạc, là tiểu công chúa trong nhà được sủng ái nhất. Trong nhà của tụi em chỉ có hai nữ nhi, em luôn nghĩ, nếu như nếu như em là nàng

Chắc tốt bao nhiêu. Như vậy em và Vân Chiêu ca và Vân Thước ca chính là hài tử cùng một mẫu thân. Nhưng bây giờ như vậy, em lại được bọn họ yêu thích cũng tuyệt đối không thể vượt qua Vân Nhạc"

"Em vẫn vẫn luôn thật ghen tỵ nàng. Nàng có phụ thân yêu nàng nhất, nàng có kế mẫu yêu nàng nhất, cũng chính là mẹ của em, có mẹ đẻ xinh đẹp hoàn mỹ như vậy, có hai ca ca thương yêu nàng nhất. Nàng là hoàn mỹ nhất" Vân Húc cơ hồ là không khống chế được chính mình chảy nước mắt, khóc đến lại ủy khuất lại khổ sở. "Nàng tại sao có thể cái gì cũng có chứ"

"Ngoại trừ em có tiền điểm này lừa chị. Cái khác Thu, em so với câu chuyện kia của chính mình lừa gạt càng đáng thương, chị có thể tha thứ em hay không" Vân Húc cơ hồ là khóc đến rất khổ sở, vẻ mặt ủ rũ, nước mắt giọt lớn giọt lớn theo gò má phát sưng chảy xuống

Thu Vũ Nguyệt ôm sát nàng, cũng không tiếp tục nới lỏng tay



"Kỳ thực hôm nay xác thực là em tính toán chị. Thu, em tính kế chị tất cả chuyện. Bởi vì không tính toán, cuộc sống chúng ta vĩnh viễn sẽ không có gặp nhau. Chị là tiểu thư hoàn mỹ tinh xảo, em là bệnh tâm thần khiếm khuyết không được sủng ái không được yêu" Vân Húc nói xong từ cuối cùng kia, lại có chút nghĩ mà sợ, thận trọng nhìn Thu Vũ Nguyệt, chỉ lo cô bởi vì chính mình bị bệnh liền từ bỏ chính mình. "Em trên tinh thần không tốt lắm"

Thu Vũ Nguyệt ở trên bả vai nàng dỗ dỗ, "Không sao. Vân Húc, tôi đủ yêu em" Vân Húc lại theo bản năng mà chảy nước mắt, hậu tri hậu giác ý thức được Thu Vũ Nguyệt nói những gì

"Thu?" Vân Húc mềm nhũn mà đem đầu khoát lên trên bả vai Thu Vũ Nguyệt, nhắc mắt lên nhìn Thu Vũ Nguyệt

"Em có thể mang ám ảnh em che giấu nói ra" Thu Vũ Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, "Vân Húc, những thứ không vui kia đều qua rồi, ân" Thu Vũ Nguyệt động viên hôn gò má của Vân Húc một cái, sau đó là môi

"Chuyện của em tôi đều sẽ từ từ nhớ kỹ, sau đó yêu em" Thu Vũ Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng, dịu dàng vuốt lấy phía sau lưng của Vân Húc

Vân Húc nhìn cô, "Thu, em rõ ràng làm thật nhiều chuyện hỏng bét, chị tại sao đều tha thứ. Thu, chị có thể hay không, không cần tốt như vậy nữa?" Vân Húc nhìn Thu Vũ Nguyệt, le lưỡi để sát vào môi Thu Vũ Nguyệt hôn lên

"Em ngày ấy, ngồi xổm ở cửa nhà tôi giống tiểu cẩu cẩu mất đi chủ nhân, rất đáng yêu. Còn có, mỗi ngày chấp nhất muốn đưa bữa sáng qua, cũng rất đáng yêu" Thu Vũ Nguyệt theo môi của Vân Húc một đường hôn đến xương quai xanh, chỉ là nhẹ nhàng xoa xoa tóc màu xanh lam của Vân Húc. Vân Húc vẫn là không nhuộm trở về. "Em cầm súng lục mặt không thay đổi lúc gϊếŧ người, cũng rất đáng yêu. Nghĩ đến dáng vẻ đem tiểu tử cứng rắn như vậy dằn vặt thuận theo, tôi cũng rất chờ mong"

Vân Húc nhìn cô, cao hứng nheo mắt lại. Nhếch môi nở nụ cười. "Thu, bởi vì em phi thường yêu thích chị a. Em chấp nhất 14 năm, chỉ muốn cùng chị vượt qua quãng đời còn lại"

Thu Vũ Nguyệt cố gắng đáp phải, đem áo khoác chính mình khoác xong cho Vân Húc, lại nghiêm túc kéo lên dây kéo. "Trở lại, tắm rửa, bôi thuốc"

Vân Húc bé ngoan đáp phải. "Vậy, sủng vật" "Em là sủng vật của tôi, người yêu, và duy nhất. Thế nào, càng yêu thích xưng hô nào?" Thu Vũ Nguyệt nhìn nàng một chút, ôn nhu mở miệng. Vân Húc vừa muốn khóc, nhìn cô lòng tràn đầy vui mừng

"Em yêu chị, Thu. Em rất yêu chị" Vân Húc cúi đầu, "Em cuối cùng cảm thấy, em đã tiêu hao hết tất cả vận may của mười mấy năm qua, cũng chỉ vì gặp phải chị"

Thu Vũ Nguyệt xoa xoa đầu nàng, "Vậy vận tốt sau này, còn nhiều lắm. Cố gắng hưởng thụ đi."

"Ừm!" Vân Húc cao hứng gật đầu, nhào vào trong l*иg ngực Thu Vũ Nguyệt lại muốn an ủi. Nàng có chút không dám xác định hôm nay vào giờ phút này cảm nhận được hạnh phúc. Nhưng mà, cảm giác quá hạnh phúc, cũng quá chân thực rồi.

"Thu, có thể đừng hoàn mỹ như thế hay không. Tại sao em có thể có được chị hoàn mỹ như thế a" Vân Húc cao hứng nỉ non, ôm thật chặt Thu Vũ Nguyệt sợ đối phương đào tẩu. "Chị là toàn bộ thế giới của em"

Thu Vũ Nguyệt ngừng vài giây, đem Vân Húc thật chặt vò vào trong l*иg ngực, "Em cũng vậy.. Sau này, không cho gạt tôi" Vân Húc đau lòng mà cúi thấp đầu, hôn ngực của Thu Vũ Nguyệt, "Em không dám lừa"

Vân Húc chỉ có ở trước mặt Thu Vũ Nguyệt, là vĩnh viễn tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn. Nàng quá yêu Thu Vũ Nguyệt, đến mức nàng chưa bao giờ dám bại lộ chính mình bất cứ một chút xíu nào

Mà Thu Vũ Nguyệt làm cái gì đây? Thu Vũ Nguyệt chủ động tìm được bản thân nàng, lại hoàn toàn tiếp nhận tất cả của nàng. Cho nên Vân Húc nghĩ, khắp thiên hạ, thật sự cũng chỉ có Thu Vũ Nguyệt tốt nhất như thế. Ánh mặt trời của nàng tâm tâm niệm niệm không bao lâu, bây giờ cuối cùng hoàn toàn thuộc về nàng rồi

"Xin lỗi, có phải là tổn thương chị rất sâu?" Vân Húc hôn hít lấy ngực của Thu Vũ Nguyệt, "Em không nên ngoan ngoãn thì đi. Mấy tháng này em thật dự quá nhớ chị rồi"

Thu Vũ Nguyệt nhẹ nhàng chỉ chỉ ngực,"Nơi này trống một khối rất lớn, Vân Húc, em nên vui mừng, may mắn chuyện em yêu thích tôi, không phải làm bộ" Vân Húc đau lòng hôn lên, lại đi liếʍ liếʍ môi của Thu Vũ Nguyệt, "Xin lỗi, Thu, chúng ta làm đi, chị đem hết thảy thống khổ muốn phát tiết, thì đổ xuống trên người em đi"

Thu Vũ Nguyệt cười khẽ, "Dùng để sau này chính em đến đền, lại đây" Vân Húc thì nhẹ nhàng dựa sát ở trên người cô, Thu Vũ Nguyệt giơ tay nhẹ nhàng ở trên mông nàng đập mấy bạt tay, "Chờ một lúc, sẽ làm trong miệng em có thể kêu chỉ còn dư lại tên của tôi" Vân Húc đỏ mặt, "Có muốn hiện tại liền làm hay không".

"Hồ đồ"

Hết chương 13