Qua mấy tháng. Thu Vũ Nguyệt càng ngày càng quen thuộc với loại cảm giác về đến nhà sẽ có người làm xong cơm nước chờ cô về nhà này. Vân Húc làm cơm ăn ngon, lại ỷ lại cô. Thỉnh thoảng Vân Húc đi ra ngoài đi show, Thu Vũ Nguyệt thì cũng đi. Ngồi ở vị trí tốt nhất, nhìn người bạn nhỏ thuộc về mình ở trên đài biểu lộ ra mị lực
Vân Húc tiếng tăm càng lớn, hiện tại tiền kiếm được cũng nhiều. Thu Vũ Nguyệt biết được Vân Húc từ chối lời mời của mấy cái quốc tế, còn có chút không cao hứng, nói với nàng muốn đi thì đi
Vân Húc một tuần này chính là ra ngoài đi show tuần lễ thời trang. Thu Vũ Nguyệt tẻ nhạt chạy xe thể thao về nhà, khi đi ngang qua một giao lộ theo bản năng quay đầu
Trong xe thể thao mui trần giá trị xa hoa ngàn vạn, lái xe chính là nam tử âu phục, bên cạnh ghế phụ là nữ sinh trang phục yêu diễm. Hóa trang lộng lẫy và quần áo lộ liễu. Nàng thậm chí còn chơi lấy một cây súng tạo hình tinh xảo, mặt trên phun nước sơn không biết là thật hay giả
Tóc thắt bím đuôi ngựa màu xanh da trời và súng lục cầm trong tay cũng không phải nguyên nhân Thu Vũ Nguyệt lên cơn giận dữ. Cô tức giận là bởi vì nữ sinh kia là Vân Húc. Đối phương cùng dáng vẻ trong ấn tượng của cô tuyệt nhiên không giống. Trên khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo có chút lạnh nhạt, một dáng vẻ từ chối người ngàn dặm. Nhưng quay đầu nhìn ánh mắt tài xế lại là lãng mạn dịu dàng, thậm chí có chút chớp mắt ám muội
Vân Húc chơi đùa súng tay, như là không có chú ý tới Thu Vũ Nguyệt. Đợi đèn xanh đèn đỏ phía trước biểu thị biến thành màu xanh lục, chiếc xe thể thao kia thì vèo đến một tiếng chạy ra ngoài rồi. Thu Vũ Nguyệt làm mặt lạnh, tay cầm lấy bánh lái nhẹ nhàng run lên. Lý trí của Thu Vũ Nguyệt lần đầu tiên ở dưới đả kích để lại một tia vết rạn
Vân Húc nói gạt người, là cái này sao. Nàng cụ thể lừa bao nhiêu rồi? Cùng tiểu đáng thương của mình trong ấn tượng ỷ lại cô yêu cô dính người tuyệt nhiên bất đồng. Vân Húc vừa rồi, tự tin, mê người, mạnh mẽ, thậm chí kiêu ngạo đầy cõi lòng. Nếu như ở chỗ khác lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Thu Vũ Nguyệt sẽ đem nàng coi như đối thủ
Thu Vũ Nguyệt mặt không thay đổi đuổi tới. Mãi đến tận cuối cùng xe dừng ở một chỗ trước biệt thự. Tòa nhà của Tiết Hạo. Thu Vũ Nguyệt lúc trước bồi hắn chơi đùa, trong ấn tượng tiệc đứng không có Vân Húc. Thu Vũ Nguyệt cùng Tiết Hạo chào hỏi đi vào, lập tức đã bị người vây lấy hàn huyên. Thu Vũ Nguyệt lơ đãng trả lời, quay đầu lại nhìn kỹ lấy dáng vẻ của Vân Húc
Vân Húc rất rêu rao, như gái hồng lâu. Vẫy một cái trong nhà khúm núm chỉ thích nàng một người loại hình tượng cuồng dại kia, Vân Húc chỉ là tiến vào tiệc đứng tới nay thì chí ít cùng năm người tiến hành mặt dán mặt
Hai tóc thắt bím đuôi ngựa màu xanh da trời, hoá trang cô gái thỏ, và váy ngắn chỉ đủ che đủ bắp đùi. Có chút thân thể gầy yếu căn bản không sợ lạnh. Chân dài hơi gầy lộ ra cả người nàng đều càng thêm có mị lực, dù sao cũng là vóc người người mẫu, Vân Húc lại là tốt nhất
Nam tử kia cùng Vân Húc ở cùng nhau không biết đi nơi nào. Nhưng để Thu Vũ Nguyệt tức giận hiển nhiên còn không hết những thứ này. Vân Húc thay đổi hình tượng sủng vật của nàng, đã biến thành run rẩy
Thời điểm đối phương và Tiết Hạo ở bên đây tỷ thí vung roi Thu Vũ Nguyệt cơ hồ nhăn nheo lông mày. Vân Húc khóe miệng mỉm cười một bộ dáng vẻ hững hờ, lãnh khốc vô tình. Nô ɭệ quỳ gối trước mặt nàng không dám rêи ɾỉ, hiển nhiên dạy dỗ không tệ, thân thể vểnh lên thậm chí không dám nhẹ nhàng run lên. Thu Vũ Nguyệt không có đi quan sát vết thương phía sau của đối phương
Tiết Hạo hiển nhiên và Vân Húc quan hệ cá nhân không tệ. Ý thức được Thu Vũ Nguyệt đang nhìn, thời điểm Tiết Hạo ngẩng đầu lên thua rồi, cũng là đắc ý nháy mắt một cái. Thu Vũ Nguyệt nhún nhún vai, tay cầm chén rượu bồ đào cùng mỹ nhân bên cạnh đυ.ng ly
Vân Húc có rất nhiều bí mật. Thu Vũ Nguyệt vào đúng lúc này mới rõ ràng cảm nhận được điểm này. Mấy tháng trước, là cùng Tiết Hạo đặt cược, hay là chơi đùa?
Kinh ngạc nhất ngược lại không chỉ là những thứ này. Thu Vũ Nguyệt nhìn Vân Húc kéo một cái sủng vật lên lầu khác. Ngoài cửa truyền đến âm thanh đều đánh đến bốn chữ lớn người không phận sự chớ quấy rầy. Vân Húc dạy dỗ người khác
Thu Vũ Nguyệt tâm tình không tốt, uống mấy chén rượu chuẩn bị đi trở về. Tiết Hạo cản lại cô, khóe miệng cười đến không khép lại được. "Thu Vũ Nguyệt, ngươi thắng rồi"
"Thế nào?" Thu Vũ Nguyệt cũng không nhận ra chính mình có cái gì có thể tính là điểm thắng lợi. Cô triệt để thua rồi
"Hướng Nhật nàng cùng ta đánh cuộc, là ngươi có thể trước tiên vạch trần bộ mặt thật của nàng, hay là nàng có thể đắc ý ở trước mặt ngươi chủ động bại lộ thân phận. Xem ra là ngươi thắng. Nàng còn không biết ngươi phát hiện sự thực"
Thu Vũ Nguyệt nhẹ nhàng vung lên khóe miệng, "Ta sẽ để nàng triệt để hối hận vụ cá cược này" Trong giới Vân Húc tên là "Hướng Nhật"?
"Ngươi còn có chút chuyện căn bản không hiểu nàng. Ngươi xem, nàng tại sao có thể tự tại như thế qua lại ở tiệc đứng, lại tại sao có người kiêng kỵ nàng?"
Thu Vũ Nguyệt nhíu mày. Tay thon dài có chút không kiên nhẫn gõ bàn một cái, như là biểu diễn một lần âm phù Piano
"Nàng là" Tiết Hạo nở nụ cười một tiếng, "Ngươi vẫn là chính mình hỏi ra dẫu sao có ý nghĩa hơn. Kiến nghị ngươi bây giờ tốt nhất đi nhà xe, nàng chờ một lúc còn có những hành trình khác, nếu như ngươi muốn dùng những thủ đoạn kia trừng phạt những đầy tớ khác đến dằn vặt nàng, kết quả cuối cùng cũng thực sự khiến người ta cảm thấy hứng thú cực kỳ. Trong giới hai chủ lãnh khốc vô tình nhất, đến cùng ai sẽ quỳ gối ở dưới quần ai?"
Thu Vũ Nguyệt mặt lạnh đi tới nhà xe. Cô cho rằng Vân Húc muốn phản bội cô hẹn hò tình nhân, thậm chí cho rằng Vân Húc lén lút có người yêu càng có quyền có thế khác, càng nói không chắc chính là nam nhân lái xe vừa rồi
Nhưng Thu Vũ Nguyệt nhìn thấy, là Vân Húc cầm súng vô tình gϊếŧ chết một người khác. Thậm chí còn có chút đắc ý đem súng lục món đồ chơi kia như đạo cụ nhắm ngay sọ não của đối phương. Đã là người chết hiển nhiên sẽ không phản kháng
Vân Húc có chút đắc ý, thanh âm mở miệng để một chút ảo tưởng cuối cùng của Thu Vũ Nguyệt cũng đã biến mất. Đây đích thực chính là Vân Húc
"Đừng đối phó cùng anh ta a" Ầm!
Thu Vũ Nguyệt tâm trạng buông lỏng vài giây nghĩ Vân Húc không có quá trớn là tốt rồi, nhưng lập tức thì lại đau đầu lên. Vân Húc từ đầu tới đuôi thật là không có một câu nói thật. Hoàn cảnh gia đình, công việc, thậm chí ngay cả hình tượng trong giới
Thu Vũ Nguyệt lái xe về nhà, suy nghĩ hai chữ Hướng Nhật này, cuối cùng nhớ lại Vân Húc rốt cuộc là xuất ra từ cái gia đình gì. Vân gia cùng cô môn đăng hộ đối
Vân gia tiểu bối nhiều, huống chi trong ba huynh muội lão gia tử nhà bọn họ sủng, không có Vân Húc con người này. Lão gia Vân gia cưới ba phu nhân, độc lập yêu đại phu nhân lại anh niên tảo thệ. Ba huynh muội cũng là đại phu nhân sinh ra. Tên theo thứ tự là Vân Chiêu, Vân Thước, và Vân Nhạc
Mà Vân Húc, là hài tử còn sót lại của tam phu nhân. Xem ra chắc cũng không rất được sủng. Trong tên của tam phu nhân mang theo chữ Tinh, cũng có thể lý giải tại sao là Hướng Nhật
Thu Vũ Nguyệt ở trên sô pha ngồi một lúc, đã rạng sáng rồi. Vân Húc còn chưa về nhà. Cô nhớ lại âm thoại lưu lại lúc trước trong điện thoại di động Tiết Hạo cho Vân Húc, nghĩ thầm các ngươi cũng thật là lấy ta diễn trò hay
Thời điểm Vân Húc đẩy cửa ra vốn định lẻn vào trong chăn Thu Vũ Nguyệt làm nũng, kết quả không nghĩ tới Thu Vũ Nguyệt an vị ở trên sô pha, hiển nhiên còn tỉnh. Khóe miệng nàng giương lên, hận không thể một giây sau thì nhào vào trong l*иg ngực Thu Vũ Nguyệt. "Thu?"
Vân Húc đã thay đổi kiểu tóc, hai đuôi ngựa màu xanh da trời đã biến thành tấm khoác vai đơn giản. Nhưng màu sắc vẫn không thay đổi. Quần áo mặc trên người cũng đơn giản hơn nhiều, đã biến thành áo sơ mi cộc tay phối quần dài giản lược
"Em đã về rồi!" Vân Húc muốn đi qua làm nũng, phát hiện tâm tình Thu Vũ Nguyệt không tốt lắm. Biểu hiện luôn luôn dịu dàng có vẻ hơi mệt mỏi, Thu Vũ Nguyệt cau mày, ngay cả nhiệt độ vật trang trí trong cả căn phòng cũng là lạnh như thế
"Vân Húc. Tuồng vui này ngươi còn muốn diễn bao lâu" Thu Vũ Nguyệt mặt không hề cảm xúc ngồi đó, bên cạnh đặt một cái thắt lưng. Cô tuy không hề cau mày, Vân Húc lại có thể cảm thụ cô có chút khổ sở. Vân Húc vẻ mặt có chút khϊếp đảm, nàng cắn cắn môi, "Em không diễn kịch, em ta là thật sự" Ba chữ kia yêu thích ngươi làm sao cũng nói không ra lời
Thu Vũ Nguyệt không có gì tâm tình tiếp tục tán gẫu cùng nàng. "Ngươi đi đi"
Vân Húc tình nguyện cô đánh đập chính mình, đánh đến bản thân thương tích khắp người, cũng không muốn nghe thấy ba chữ này. Vân Húc thậm chí có chút không biết làm sao. Nàng nhìn Thu Vũ Nguyệt một mặt vô tội, cơ hồ là khẩn cầu nhìn đối phương. Vân Húc theo bản năng mà lắc lắc đầu, hi vọng đây không phải là thật. Thu không thể phát hiện, nàng rõ ràng che giấu rất tốt
"Ngươi phản bội ta dạy dỗ những đầy tớ khác. Ngươi cưỡng cầu ta đối với ngươi toàn tâm toàn ý, mà ngươi có thể chạm bất kỳ người nào khác. Vân Húc, ngươi là người, của Vân gia, không được sủng ái cũng không tới mức thiếu tiền. Gia cảnh xuất thân của ngươi, nghề nghiệp thân phận, thậm chí lý lịch, đều là lừa gạt" Thu Vũ Nguyệt từng cái liệt kê ra, càng nói càng thất vọng
"Ngươi tính toán ta, lừa gạt ta thu nhận ngươi. Thậm chí ngay cả lần gặp mặt ban đầu kia, cũng là ngươi tỉ mỉ an bài thiết kế. Thời điểm ngươi đem những người khác đặt ở dưới thân dạy dỗ. Thời điểm ngươi cùng Tiết Hạo đắc ý khoe khoang cá cược, có nghĩ tới hay không, Vân Húc, ta cũng sẽ đau" Thu Vũ Nguyệt không sao cả nhếch miệng. Cô xác thực bị thương, tim đau vô cùng
Vân Húc mím môi, nửa câu giải thích cũng nói không ra
Thu Vũ Nguyệt liếc nhìn nàng một chút, chậm rãi đứng lên. "Vân Húc, ngươi sau này có thể lừa gạt rất nhiều người, lừa gạt cảm tình của rất nhiều người. Ta nghĩ trong đó cũng khẳng định không thiếu người lợi hại hơn so với ta. Không có gì đáng giá đáng tiếc. Vụ cá cược này, thì tính ngươi thắng đi"
Vân Húc lòng xoắn đến đau, nàng nhìn Thu Vũ Nguyệt, cảm thấy đầu bắt đầu từng trận đau đớn. "Thu, em" Nàng không phải là bởi vì cá cược mới tìm Thu Vũ Nguyệt, nàng là thật sự rất thích cô. Nàng trong mười mấy năm quá khứ, mỗi một phút mỗi một giây nghĩ tới đều là ba chữ Thu Vũ Nguyệt này. Thu Vũ Nguyệt, chính là ánh sáng của nàng
"Ngươi biết, ta không thích thức đêm" Thu Vũ Nguyệt trầm mặc một hồi, "Còn về ngươi, đừng ở nhà ta đợi quá lâu"
Vân Húc lòng trực tiếp nát rồi. Đây đã từng là nhà của hai người các nàng. Thu Vũ Nguyệt đã nói thích nàng, đã nói sẽ không muốn người khác nữa. "Thu Vũ Nguyệt! Em không có nhà. Em..." Vân Húc theo bản năng mà muốn cho Thu Vũ Nguyệt hồi tâm chuyển ý. "Chúng ta chia tay rồi sao?"
Thu Vũ Nguyệt nhìn nàng, nhếch miệng lên, "Ừ. Hợp đồng sủng vật, khoản tiền bồi thường ta sau đó đưa đến nhà ngài. Sau này, không qua lại nữa"
Vân Húc mặt sợ đến trắng bệch, nàng đứng tại chỗ một cử động cũng không dám. Nàng đã cùng Thu Vũ Nguyệt giả vờ khổ nhục kế, cái khác, thì có tác dụng gì đây. Thu Vũ Nguyệt sẽ không đau lòng nữa. Nàng lùi lại mấy bước, từ từ quỳ xuống. "Thu... Chị đánh ta đi, cho dù là một lần cuối cùng"
Thu Vũ Nguyệt không có lưu tình, cô đứng dậy từ trong bình hoa của góc tường nắm lên gậy mây lúc trước mua, đi đến Vân Húc. Thân thể Vân Húc dùng sức run run một cái. Lúc trước mua sẽ không dùng qua, vẫn ngâm ở trong bình hoa, đánh người khẳng định đau cực kỳ
Quả nhiên. Gậy mây đánh ở phía sau Vân Húc, khơi dậy một đạo huyết hoa lớn. Vân Húc rên lên một tiếng, thật sự là đau, càng không khí lực gọi ra tiếng. Trong đáy lòng buồn đều là đau khổ. Nàng cắn răng một cái, quật cường ngẩng đầu lên. Nếu như chịu đựng qua một trận này, nói không chừng Thu Vũ Nguyệt cuối cùng mềm lòng, vẫn là sẽ bỏ qua cho nàng, Thu Vũ Nguyệt liên tục đánh năm cái ở cùng một vị trí, mãi đến tận Vân Húc đau nhịn không được, tội nghiệp vung lên cái mông, duỗi mu bàn tay đến phía sau, che lại vết thương kia. Tuy còn ăn mặc một lớp quần, nhưng máu đã từ từ ẩn ra, làm dơ lớp quần ngoài. Vân Húc từ từ bò dậy, đem quần từng chút một rút đi, qυầи ɭóŧ màu phấn nhạt phía sau vết máu tảng lớn nhìn cũng đáng sợ, Vân Húc nhẫn tâm, vẫn là cởi xuống
Vân Húc ngoan ngoãn quỳ tại trên đất, cúi đầu áp tai mà đem đầu gối ở trên cánh tay rảnh, cả người chỉ có cái mông là cao cao vểnh lên, hiện đến thấp kém thấp hèn. Thu Vũ Nguyệt nhìn nàng dáng dấp này, đáy lòng cũng có chút đau mỏi. Vân Húc chỉ có đáy lòng cực kỳ khó chịu mới có thể làm ra chút dáng vẻ khuất phục hèn mọn thuần phục. Như vậy kính cẩn phục tùng nghe theo, càng là cực kỳ giống dáng dấp của cẩu. Nàng lại không dám thừa nhận mình là người yêu của cô, chỉ cảm thấy mình là con chó sao? Vân Húc bây giờ phạm sai lầm, không dám giải thích, lại cũng không dám đòi hỏi cô một chút thương hại rồi.
Thu Vũ Nguyệt đánh đến vô cùng ác độc. Thời điểm thu tay lại Vân Húc thoi thóp, thân thể vô lực ngã xuống đất, trên mông tảng lớn vết máu và sắc tía. Quả mông màu đen đặc nhìn càng là đáng thương. Vân Húc thậm chí không có khí lực bò lên nữa. Thu Vũ Nguyệt tay phải chua xót, đau đến đòi mạng, lại vẫn là duỗi tay đem Vân Húc bế lên
Vân Húc nhìn cô, cho rằng chính mình nhịn đến cuối cùng rồi, cắn cắn môi, thảm hề hề hỏi cô, "Thu, đừng đuổi em" Nàng có chút mồm miệng không rõ, trong miệng bị chính mình cắn cũng tràn đầy múi máu, đầu lưỡi bị thương rồi
Thu Vũ Nguyệt đến trong tủ treo quần áo của chính mình lấy một cái áo khoác da lông xa đẹp đẽ hoa nhất xuống lầu, đem Vân Húc che phủ nghiêm nghiêm thật thật, lại cho nàng đổi lại áσ ɭóŧ mới tinh. Chung quy là Thu Vũ Nguyệt thiết huyết vô tình, cô chỉ vào cửa lớn, chỉ là có chút lạnh lùng. "Giao dịch kết thúc. Áo khoác ngươi muốn. Đem đi đi. Xem như là thanh toán xong rồi."
Vân Húc lộ ra nụ cười vô cùng khổ sở, nàng thậm chí có chút mắc cười nhìn Thu Vũ Nguyệt, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nàng cười vài tiếng, như là vô cùng vui vẻ, thân thể lại không ngừng được trầm xuống, mãi đến tận cả người ngã xuống đất. Nàng cứ như vậy, ngoan ngoãn dập đầu, "Thu Vũ Nguyệt, em thích chị 14 năm, sau này, không dám thích. Chị thì gϊếŧ chết em đi, đánh chết em đi" Nàng nói xong loạng choà loạng choạng mà đứng lên, cầm lấy gậy mây, dùng sức đánh ở nơi tim của chính mình
Thu Vũ Nguyệt trong nháy mắt đó đều đình chỉ hô hấp, cô nắm lấy Vân Húc lảo đà lảo đảo, thăm dò đến đối phương còn có hô hấp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đem người ôm lấy, ôm ra ngoài cửa. Cô gọi điện thoại cho Tiết Hạo, hỏi rõ phương thức liên lạc tài xế chuyên môn của Vân Húc, liền gọi đối phương tới đón Vân Húc đi
Thu Vũ Nguyệt đêm đó ngủ không yên ổn, uống thuốc ngủ, lúc này mới ngủ
Hết chương 10