Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Câu "hẹn hò người khác" đương nhiên là do Trình Tiêu nói bừa mà thôi. Nhưng khi cô lên máy bay, nhìn thấy Tiêu Ngữ Hành ngồi cạnh ghế khoang đầu của cô mà Kiều Kỳ Nặc đặt trước, cô có dự cảm, Tiêu cô nương mới là người hẹn gặp người đàn ông khác.

Tiêu Ngữ Hành nhìn thấy Trình Tiêu thì ngẩn ra, hẳn nhiên ngoài bất ngờ thì phần nhiều là lo lắng, cô bé chào cô mà có phần không tình nguyện lắm: "Chị Trình."

Trình Tiêu hai tay khoanh trước ngực đứng bất động, "Thấy biểu hiện của em có lẽ là không thích cuộc gặp gỡ này cho lắm. Hay là chị đổi chỗ nhé? Là nhân viên của Trung Nam, chị có đặc quyền này."

Tiêu Ngữ Hành khoát tay lia lịa, "Không cần không cần, em chỉ là... chỉ là..."

Trình Tiêu vừa nghiêng người nhường đường cho tiếp viên hàng không vừa hỏi đúng trọng tâm: "Giấu gia đình đi phải không?" Thấy Tiêu Ngữ Hành hơi cúi đầu, không trả lời, cô xì một tiếng, đặt túi xách lên giá hành lý, "Em không may mắn lắm rồi, tám trăm năm chị cũng không vào khoang hành khách đấy."

Tiêu Ngữ Hành bị nhìn thấu tâm sự khẽ nói: "Anh Tấn Kiêu bị thương, em đến A thăm anh ấy."

Trình Tiêu còn nhớ cảnh gặp nhau ở sân bay lần trước, cô hỏi: "Chính là anh cảnh sát mà anh trai em nhìn thấy không thuận mắt, Phùng Tấn Kiêu?"

Tiêu Ngữ Hành bĩu môi, gật đầu, "Anh Tấn Kiêu rất tốt, không hiểu sao anh của em không thích anh ấy."

Đối với nghi vấn đó, Trình Tiêu không nói gì, cô chỉ nói: "Họ Phùng à, ý chị là anh Tấn Kiêu của em chẳng phải rất lợi hại sao? Làm sao lại bị thương?"

Tiêu Ngữ Hành trả lời: "Nghe nói là vì cứu con tin, cụ thể thế nào thì em không biết."

Trình Tiêu nói như tự lẩm bẩm: "Người bây giờ cũng ngu ngốc quá, ngoài bắt cóc con tin ra thì không còn chiêu nào hay hơn sao? Xã hội đã tiến bộ rồi mà họ lại chỉ dậm chân tại chỗ, đáng đời bị tóm."

Tiêu Ngữ Hành thoáng cảm thấy không ổn, cô bé hoàn toàn không tiếp lời được nên suy nghĩ rồi đổi chủ đề, "Chị Trình Tiêu, chị có đồng ý sự theo đuổi của anh em, làm bạn gái anh ấy không?"

Trình Tiêu nói như đùa: "Anh ấy đáng ghét như thế, ngay cả người tốt như anh Tấn Kiêu của em mà còn không ưa thì làm sao chị là bạn gái anh ấy được?"

"Hả? Ơ... đâu liên quan ạ..." Tiêu Ngữ Hành bắt đầu nói hộ Cố Nam Đình, "Anh trai em siêu lắm nhé. Từ nhỏ đã chơi thể thao số một, học hành thì bá đạo thôi rồi. Mười sáu tuổi đã vào học trường Hàng không, là học viên xuất sắc nhất khóa đó, từng đại diện cho Học viện quản lý Bay tham gia..."

Cố Nam Đình là người chủ lực của Hàng không Trung Nam, lai lịch đặc sắc thế nào đương nhiên là Trình Tiêu biết rõ. Nhưng thấy Tiêu Ngữ Hành mười tám tuổi kể những chuyện này với ánh mắt đầy ắp sự sùng bái, cô vẫn không nhịn được mỉm cười, nói như đang dỗ dành trẻ con: "Anh trai em cừ như thế, nếu ở cạnh anh ấy thì chẳng phải là chị trèo cao hay sao?"

"Không phải đâu." Tiêu Ngữ Hành nói ngay, "Cũng may anh ấy giỏi, nếu không làm sao có sức cạnh tranh để đánh bại những tình địch theo đuổi chị chứ."

Một cô bé thông minh đáng yêu, ai mà không thích được. Thế là thời gian bay hơn hai tiếng đã trở nên thú vị hơn nhiều, mà Trình Tiêu xưa nay thích yên tĩnh cũng không thấy Tiêu Ngữ Hay hay chuyện như vậy làm phiền tới mình. Khi máy bay bắt đầu hạ độ cao, cô hiếm khi ân cần hỏi một câu: "Có ai đón em chưa?"

Ánh mắt Tiêu Ngữ Hành lóe lên, định nói thì bị Trình Tiêu cắt ngang: "Phùng Tấn Kiêu cũng không biết em tới?"

Tiêu Ngữ Hành gãi gãi mặt, "Ngay cả chuyện bị thương mà anh ấy còn giấu em thì chắc chắn không đồng ý em tới đây rồi."

"Thế là cho anh ấy niềm vui bất ngờ hả?" Thấy Tiêu Ngữ Hành đỏ mặt im lặng, Trình Tiêu nhướng mày, "Bạn gái cảnh sát cũng là một nghề nguy hiểm. Không nhận ra em trẻ trung như thế mà lại dũng cảm quá đó."

Tiêu Ngữ Hành hỏi ngược lại vẻ không phục: "Chị lớn hơn em mấy tuổi chứ?"

Trình Tiêu hình như suy nghĩ rất nghiêm túc rồi mới nói: "Tuổi tác tâm hồn của chị lớn, chắc khoảng ba mươi mấy."

Tiêu Ngữ Hành thấy vẻ mặt cô nghiêm túc nên cũng tin, "Chẳng trách chị có thể chịu được sự cổ hủ và nghiêm túc của anh em."

Nói gì thế, kỳ quặc! Trình Tiêu quyết định rút lại câu khen ngợi cô bé thông minh đáng yêu.

Đến thành phố A rồi, Trình Tiêu ngồi xe tổ bay vào trung tâm. Còn về Tiêu Ngữ Hành, do cô bé bất cẩn nói sai nên Trình Tiêu chỉ tiện đường cho đi nhờ một đoạn, sau đó vứt cô bé lại ở chỗ cô bé chỉ định.

Trình Tiêu vừa đến khu vực đăng ký thì Tiêu Ngữ Hành ban nãy chủ động trao đổi số điện thoại đã nhắn tin cho cô, "Em đến rồi, chị Trình yên tâm. A đúng rồi, đừng nói cho anh em biết nhé."

Em mà cũng đòi đấu với Cố Nam Đình? Nhưng ai bảo người ta là em gái chứ, đấu thua thì cũng là kẻ thắng cuộc.

Trình Tiêu đáp, "Biết rồi."



Tối đó Cố Nam Đình gọi điện, Trình Tiêu không nhắc một chữ đến chuyện của Tiêu Ngữ Hành. Đến tận hôm sau Cố Nam Đình điều tra ra cô bé lại ngồi trên chuyến bay của Trung Nam tới A, anh hỏi Trình Tiêu: "Có gặp Hành Hành trên máy bay không?"

Trình Tiêu đang ăn trưa, cô trả lời thành thật: "Cô bé ngồi cạnh em, kể cho em nghe lịch sử trưởng thành của anh suốt đoạn đường."

Nếu không hiểu cá tính không thích nói nhiều của cô, Cố Nam Đình hẳn đã nổi giận, nhưng anh vẫn kiềm chế, hỏi một câu: "Sao tối qua không nói anh biết?"

"Anh có hỏi đâu?" Trình Tiêu đặt đũa xuống, "Hôm qua em còn gặp cơ trưởng Lâm, Thời Minh, tiếp viên trưởng Vương trên chuyến bay... phải báo cáo với anh hả? Hơn nữa Cố Nam Đình này, anh tưởng em là bảo mẫu nhà anh, phát hiện tiểu thư bỏ nhà đi thì phải cuống quýt tìm khắp nơi như anh chắc?"

Cố Nam Đình cảm nhận được cơn giận của cô nên dịu giọng, "Sao, tập huấn không thuận lợi à?"

"Cho đến bây giờ thì Trình Tiêu này chưa gặp phải vấn đề bay nào mà khó tới mức không giải quyết được."

Sau khi bị cúp máy, Cố Nam Đình không cần gọi nữa cũng biết, Trình Tiêu chắc chắn đã khóa máy rồi.

Sau khi kết thúc buổi tập huấn hôm đó, Trình Tiêu từ chối lời mời của một vị cơ trưởng cũng có vài phần "nhan sắc", một mình ra ngoài.

Cô không xa lạ gì với thành phố A, dù mỗi lần qua đêm ngoài sân bay cô đều không đi cùng các thành viên tổ bay, nếu thời tiết đẹp và hạ cánh sớm, cô còn vào khu trung tâm đi dạo, mục đích là tìm một quán bar không quá tạp nham để ngồi một lúc. Đương nhiên nếu hôm sau phải bay tiếp, cô sẽ không uống rượu, đặc biệt là khi chỉ có một mình.

Tối nay Trình Tiêu vốn cũng định tìm một nơi để gϊếŧ thời gian. Kết quả là khi taxi đi ngang phố Bắc Kinh, cô nhìn thấy một bóng người không quá xa lạ, đó là Vương lão tiên sinh, chồng của nữ hành khách bị bệnh tim và qua đời trên chuyến bay lần trước.

Vốn dĩ Cố Nam Đình nói sẽ đi cùng cô đến thăm ông lão, nhưng vì hai người đều bận mà trì hoãn đến hôm nay. Trình Tiêu không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng khi chiếc taxi sắp bỏ lại ông lão, không nhìn thấy đâu nữa thì cô lại dặn tài xế, "Anh ngừng xe một chút."

Vương lão tiên sinh già cỗi hơn trước rất nhiều, trên người còn vác một chiếc túi, mà nơi này lại cách ga tàu hỏa không xa lắm. Trình Tiêu đoán ông mới đi tàu từ thành phố G đến đây. Cô tự giới thiệu trước, "Cháu là nhân viên của Hàng không Trung Nam, lần trước chúng ta đã gặp nhau trên chuyến bay, bác còn nhớ không ạ?"

Trí nhớ của Vương lão tiên sinh vẫn rất tốt, ông nhìn kỹ Trình Tiêu mấy giây rồi cười, "Là cháu đó à, cháu không mặc đồng phục nên bác suýt không nhận ra."

Trình Tiêu tự giới thiệu: "Cháu tên Trình Tiêu."

Vương lão tiên sinh hỏi với vẻ quan tâm: "Chuyện thông báo lần trước, cháu không bị lãnh đạo phê bình chứ?"

Trình Tiêu lắc đầu: "Cám ơn bác đã thông cảm."

Vương lão tiên sinh gật gù, "Muộn thế này rồi, một mình cháu sao lại ở ngoài này? Đừng để bố mẹ lo, mau về nhà đi."

Trình Tiêu không giải thích gì nhiều, chỉ hỏi: "Bác cũng mới từ G tới đây ạ? Bác đi đâu, cháu đưa đi."

Vương lão tiên sinh trả lời, "Bác tới đây giải quyết căn nhà con trai để lại, có người muốn thuê. Bác có địa chỉ, không cần phiền cháu đâu."

Trình Tiêu đoán có thể là do ông vãn canh cánh trong lòng chuyện vợ phát bệnh tim đột ngột trên máy bay rồi qua đời, nên mới chọn ngồi tàu đến A. Cô nói: "Dù sao bây giờ cũng muộn rồi, chuyện nhà cửa ngày mai mới làm được, bác ở đâu, cháu đưa bác đi trước."

Vương lão tiên sinh lại bảo: "Không muộn không muộn, người kia nói ban ngày phải đi làm, bận lắm không có thời gian, chỉ có thể xem nhà vào buổi tối."

Xem nhà vào buổi tối? Trình Tiêu vô thức nhíu mày, "Nếu bác tin cháu thì hãy cho cháu xem qua địa chỉ với ạ."

Cô là người tốt, còn từng giúp đỡ ông trên máy bay, ông lão đương nhiên là tin tưởng, ông lấy ra một quyển sổ nhỏ, mở trang có ghi địa chỉ ra, "Chính là ở đây, bác từng đến đó một lần."

Trình Tiêu vốn không quen thuộc lắm nơi này, nhưng địa chỉ này là ở phía Nam thành phố, nằm ở khu vực huấn luyện, bên đó so với khu trung tâm này thì vắng vẻ hơn rất nhiều.

Nếu người đứng trước mặt cô hiện giờ không phải là một ông lão lương thiện đã từng có duyên gặp gỡ, thì Trình Tiêu nhất định sẽ nghi ngờ ý đồ của người đó. Nhưng cô vẫn quyết định đi cùng ông, nhưng trước đó, cô đã gọi điện cho Tiêu Ngữ Hành, bên kia nghe máy rồi cô hỏi: "Anh Tấn Kiêu của em có ở đó không?"

Thấy cô gọi điện, Tiêu Ngữ Hành hơi bất ngờ, "Chẳng phải chị nên tìm anh Nam Đình của em đó sao?"

Trình Tiêu thoáng nụ cười, "Ghen à? Yên chí, chị không có hứng thú với anh Tấn Kiêu của em đâu. Người chị tìm là cảnh sát Phùng."



Đầu dây bên kia đổi người, "Tôi là Phùng Tấn Kiêu."

Trình Tiêu đã tự giới thiệu thế này, "Tôi là con gái của Trình Hậu Thần."

Phùng Tấn Kiêu biết rõ mối giao hảo của hai nhà Phùng, Trình. Lại thêm trước đó nghe anh cả Phùng Tấn Đình từng nhắc chuyện có ý chiêu mộ con gái Trình gia về Hải Hàng làm việc, anh ta nghe xong nói bằng giọng trầm trầm mạnh mẽ: "Trình Tiêu?"

"Đúng." Anh ta biết mình, Trình Tiêu yên lòng hơn, cô nói: "Bây giờ tôi đang ở A, phải đi cùng một ông cụ đến Thành Nam xử lý chuyện nhà cửa cho thuê. Vì bây giờ hơi muộn, an toàn là đầu tiên nên tôi muốn đưa định vị của mình cho anh."

Sự nhạy cảm nghề nghiệp khiến Phùng Tấn Kiêu hơi nhíu mày, "Nếu cô cho rằng có nguy hiểm thì cứ đứng tại chỗ đợi tôi."

Trình Tiêu từ chối ý tốt của anh ta, "Tôi chỉ phòng ngừa thôi, anh không cần căng thẳng."

Phùng Tấn Kiêu im lặng vài giây, "Cô mở định vị ra đi."

Và như thế, Trình Tiêu báo định vị của mình cho Phùng Tấn Kiêu, rồi đi cùng ông lão đến Thành Nam.

Không khác mấy so với những gì Trình Tiêu tưởng tượng, đó là một tiểu khu quá cũ kỹ, hoàn toàn có thể bị tháo dỡ để xây mới lại, vì vị trí hẻo lánh nên dù cho thuê hay bán đi thì giá cả cũng khá thấp. Mà ông cụ sở dĩ đặc biệt từ G đến đây là vì người khách thuê rất có thành ý, cái giá đưa ra rất cao.

Trình Tiêu cũng nghi ngờ dụng ý của đối phương, đoán rằng anh ta có phải biết ông cụ chỉ có một mình nên có âm mưu gì không. Thế nhưng khi gặp nhau, đối phương đã rút ngay năm vạn tệ tiền mặt ra: "Tôi sẽ trả trước một năm tiền thuê nhà. Hợp đồng bác cứ mang đến ạ, chúng ta có thể ký ngay. Nếu không có vấn đề gì thì cháu muốn tối nay dọn đến."

Vì trước đó đã trao đổi với nhau qua điện thoại rồi, nên Vương lão tiên sinh lấy hợp đồng ra. Trình Tiêu nhận lấy xem thử, là một bản hợp đồng thuê nhà hết sức bình thường, không có bất cứ điểm gì khả nghi. Cô đặt hợp đồng lên bàn, nói với vẻ xin lỗi: "Chúng tôi còn định tìm người quét dọn rồi mới giao chìa khóa cho anh, dù sao căn nhà này cũng một thời gian rồi không có người ở, thực sự là có hơi..."

Người đàn ông tự xưng là Lý Chí kia đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, cười ôn hòa: "Vì công việc của tôi điều động đến đây, ở khách sạn quá sợ rồi nên muốn nhanh chóng tìm cảm giác về nhà, hơn nữa ngày mai vợ tôi cũng sẽ đến đây."

Lý do này nghe có vẻ khá là cảm động. Trình Tiêu gật gù như tỏ ý tán thành: "Lý tiên sinh làm công việc gì thế?"

Lý Chí lúc này lại đang ký tên vào hợp đồng, "Thế này được chưa?" Sau đó anh ta lấy chứng minh nhân dân ra, "Cháu bận nên quên photo lại, bác xem đi ạ, cháu đã trả tiền một năm cho bác rồi, chắc bác không còn gì lo lắng nữa chứ?"

Trên mặt anh ta là nụ cười thân thiện, cả vẻ khách sáo lịch thiệp biểu hiện ra bên ngoài, đều xứng đáng được cộng điểm. Thế nhưng Trình Tiêu cảm giác anh ta đang cố ý lảng tránh câu hỏi của cô. Cô đón lấy chứng minh nhân dân, vừa ra vẻ lơ đãng lật xem, vừa nhanh nhẹn dùng điện thoại chụp lại, sau đó nói: "Photo thì giữ cũng khó, lưu lại trong điện thoại thế này thì tốt hơn, đúng không bác Vương?"

Ông Vương không biết uẩn khúc gì, Trình Tiêu nói thế nên ông cũng không nói nhiều, "Cũng được."

Trình Tiêu lịch sự trả chứng minh lại, "Lý tiên sinh cất đi."

Lý Chí nhận lấy, vẻ mặt bình thản: "Vâng."

Trình Tiêu chú ý thấy vẻ bất mãn thoáng qua trong ánh mắt anh ta, nhưng cô vờ như không thấy, "Nếu đã không còn vấn đề gì thì chúng ta đi thôi ạ, đừng làm phiền Lý tiên sinh nghỉ ngơi."

Khi cánh cửa sau lưng đóng và khóa chốt lại, thần kinh vốn căng thẳng của Trình Tiêu đã hồi phục bình thường. Cô dìu ông cụ rời đi thật nhanh, mới ra đến cổng tiểu khu, hai chiếc xe lần lượt từ hai hướng phóng đến, dừng trước mặt cô, giây sau đó, Cố Nam Đình và Phùng Tấn Kiêu kẻ trước người sau bước xuống xe, chạy thẳng đến chỗ cô.

Cố Nam Đình chắc chắn cô vẫn không sao thì rõ ràng thở phào một hơi, nhưng giọng anh không kiềm chế được mà chất vấn cô: "Em có còn biết thân phận của mình là gì không? Lúc này em phải ở khu vực tập huấn chứ, tại sao lại xuất hiện ở đây? Trình Tiêu, em có muốn tiếp tục bay không?"

Là lãnh đạo của Hàng không Trung Nam, Cố Nam Đình ngoài giọng điệu hơi tệ ra thì anh nói không sai gì cả, nhưng thái độ của anh vẫn khiến Trình Tiêu không thể chấp nhận, cô phản bác: "Em có bay được nữa hay không đúng là chuyện chỉ cần anh nói một câu là xong. Nhưng này Cố Nam Đình, anh có thể nói vào ngày mai, đó là thời gian làm việc của em, không phải bây giờ."

Vương lão tiên sinh từng gặp Cố Nam Đình, thấy hai người đều xù lông nhím thì vội nói: "Là Cố tổng đúng không, tôi phải xin lỗi cậu trước, nếu không vì giúp tôi..."

Trình Tiêu lại cắt lời ông: "Không cần giải thích với anh ấy đâu ạ, chúng ta đi thôi."

Thấy cô đi thẳng đến xe Phùng Tấn Kiêu, Cố Nam Đình kìm nén cơn giận, gọi to: "Bên này!"

Trình Tiêu không màng tới, chỉ nói với Phùng Tấn Kiêu: "Có thể phiền cảnh sát Phùng đưa chúng tôi đi được không? Hoặc là tôi gọi xe?"

Dưới ánh mắt của Cố Nam Đình, Phùng Tấn Kiêu nhịn cười, mở cửa xe cho ông lão: "Rất vui được phục vụ."

Đợi hai người lên xe ngồi yên xong, Phùng Tấn Kiêu ném chìa khóa xe cho Cố Nam Đình trước khi anh nổi giận, "Dùng xong chạy về chỗ bệnh viện cho tôi là được."
« Chương TrướcChương Tiếp »