Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Công ty hoạt động bình thường, Trình Tiêu ở nước ngoài rất thuận lợi, Cố Nam Đình suy nghĩ từ đại cuộc rồi quyết định đi đến bốn khu vực để giám sát công việc. Dù sao anh cũng mới nhận chức phó tổng, nên lộ diện mới đúng. Nhớ đến Tiêu Ngữ Hành một mình đi Cổ Thành, lại vì quen biết với Phùng Tấn Kiêu mà rơi vào nguy hiểm, anh dặn Hạ Chí: "Thông báo bộ phận bay, tôi sẽ bay chuyến chiều đến Cổ Thành." Trong lòng đã tính toán sẵn, khi kiểm tra công việc ở Cổ Thành xong sẽ bay thẳng đi Mỹ, đón Trình Tiêu về.

Hành Trình của anh, trước khi đi Lâm Tử Kế đã giao lại cho Hạ Chí. Hạ Chí tuy miệng nói với Trình Tiêu là anh muốn chứng minh sự trong sạch, nhưng trong lòng lại buồn bực vì anh không làm việc theo kế hoạch, mà lại bế quan ở trong văn phòng, hại cô suốt ngày căng thẳng vô cùng. Bây giờ anh sắp đi công tác, Hạ Chí thấy rất tốt. Kết quả là cô mới cầm điện thoại lên, chưa kịp bấm số thì nghe Cố Nam Đình nói thêm một câu: "Cô cũng đi cùng tôi."

Được, Boss ngự giá thân chinh, trợ lý trở thành kẻ hầu.

Hạ Chí nghiến răng: "Tôi biết rồi."

Cố Nam Đình như không nhìn thấy hàng lông mày nhăn lại của cô: "Giờ nghỉ trưa cô về nhà thu xếp hành lý, buổi chiều ra thẳng sân bay."

Đợi anh về văn phòng rồi, Hạ Chí nhắn tin cho Trình Tiêu: "Tớ sắp đi công tác Cổ Thành, trung tâm của Cố tổng nhà cậu."

Bên Trình Tiêu đang là buổi tối, cô trả lời, "Lịch trình công việc của hai người không cần báo cáo tớ."

Hạ Chí cố ý nói: "Không được, tớ phải nói trước với cậu, nếu anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ với tớ thì tớ đồng ý ngay."

Câu trả lời của Trình Tiêu trông thì rất hờ hững: "Hai người tùy ý."

Không nghe thấy giọng nói nên không thể phán đoán ngữ điệu, nhưng Hạ Chí vẫn thoáng cảm thấy đằng sau chữ "tùy ý" có cảm xúc bất thường, cô nói: "Cố Nam Đình tuy hơi lạnh lùng, tính tình cũng hơi xấu xa, nhưng kẻ ngốc cũng nhận ra là anh ấy có ý với cậu, sao cậu cứ phải giả mù? Không phải là chưa buông bỏ được tên khốn Phỉ Diệu chứ?"

Trình Tiêu bảo: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Hạ Chí cũng thấy mình suy nghĩ nhiều, với tác phong khốn nạn của Phỉ Diệu thì Trình Tiêu không thể nào nhớ nhung hắn được. Mà khí chất nam thần của Cố Nam Đình nổi bật như vậy, lại có khuynh hướng chủ động tấn công, cô không thể nào hoàn toàn không cảm nhận được gì. Nếu đã thế, Hạ Chí cũng không ngại đi công tác nữa, cô quyết định sẽ mượn dịp này dò đoán tâm tư Cố Nam Đình. Nếu anh thật lòng, Hạ Chí thề nhất định sẽ gả Trình Tiêu cho anh, không đúng, là tác hợp cho họ.

Bạn đừng đoán mò tâm tư phụ nữ làm gì. Chỉ chưa đầy một buổi sáng mà tâm tư Hạ Chí đã diễn vô số vở kịch, có thể thấy là nội tâm cô vô cùng phong phú.

Phút trước còn tỏ vẻ thà chết chứ không chịu đi công tác, phút sau đã lập tức cười tươi như hoa, xin ý kiến anh: "Cố tổng, nếu anh không còn việc gì khác thì tôi xin về nhà thu dọn hành lý trước. Chúng ta gặp nhau ở sân bay?"

Cố Nam Đình đương nhiên là phê chuẩn. Hạ Chí là cô bạn thân sống chết có nhau với Trình Tiêu, anh phải đối xử tốt, để sau này không bị trở mặt.

Lúc Hạ Chí quay về chung cư, thấy Cà Phê gần đây bận đến tàng hình lại có mặt ở nhà.

Thấy anh nằm duỗi dài trên sofa, Hạ Chí đá anh một cái: "Làm sao mà khổ sở thế? Phụ nữ sao phải làm khổ phụ nữ?"

Cà Phê mở mắt nhìn giờ, "Giờ này sao em về? Bị đuổi việc hả?"

Hạ Chí đi qua anh, về phòng ngủ: "Lát nữa em phải đi công tác với sếp lớn, đi Cổ Thành, về thu dọn hành lý đây."

Cà Phê nhảy nhổm dậy, theo cô vào phòng: "Ngay cả em cũng định bỏ rơi anh hả? Hai đứa em thật là tàn nhẫn!"

Hạ Chí ném một chiếc gối đầu cho anh: "Bọn em có phải mẹ anh đâu!"

Cà Phê dựa vào khung cửa, thở dài thương cảm: "Nhưng anh luôn hiếu thuận với các em như mẹ anh mà."

Hạ Chí bị chọc cười: "Còn đùa được, chứng tỏ không bị shock nặng, không đến nỗi tự sát, em yên tâm rồi."

Cà Phê gãi đầu: "Anh bị người ta chà đạp, mất một đơn hàng."

Hạ Chí thu lại nụ cười: "Trợ lý kinh doanh kia của anh hả?" Thấy Cà Phê gật đầu, cô không nhịn được mắng anh: "Đã nói anh rồi, đừng tin hắn quá, người mới phải dạy dỗ, nhưng đối với loại người gió chiều nào theo chiều nấy như hắn thì phải chú ý đến, anh không nghe hả?"

Từ Phỉ Diệu đến trợ lý kinh doanh, Cà Phê rất hâm mộ mắt nhìn người của Hạ Chí: "Anh tưởng anh ta sẽ lén lút tìm cơ hội để làm ăn riêng, kết quả là anh ta giấu biến luôn kế hoạch của anh, không báo cáo, còn trộm mất bản kế hoạch của anh và tư liệu khách hàng, ký hợp đồng lớn, giành công đầu rồi."

Hạ Chí nói ngay: "Anh liều mạng như thế, đơn hàng này chứng tỏ được công lao lớn đến đâu, chẳng lẽ hắn không biết? Cơ hội tốt không phải lúc nào cũng có, đương nhiên hắn sẽ không khách sáo với anh rồi. Sư phụ sư phụ, không phụ anh thì phụ ai?"

Cà Phê có vẻ ủ rũ.

Hạ Chí không mắng anh nữa: "Tiêu biết chuyện chưa? Cậu ấy nói gì?"



Cà Phê đưa điện thoại cho cô xem, tin nhắn Trình Tiêu trả lời sáng sớm nay: "Từ chức, trước khi đi xử hắn, đừng nín nhịn."

"Không phải ai cũng có khí phách, còn Tiêu của chúng ta thì lúc nào cũng không thiếu." Hạ Chí giơ tay: "Trước khi nghỉ nhớ nghỉ phép năm cho hết."

Cà Phê trong tích tắc thấy nhiệt huyết sôi sục: "Em đang mời anh đi Cổ Thành chung hả?"

Không phải là ý tồi. Hạ Chí nhướn mày: "Lúc nào anh cũng có thể xuất phát, em không có vấn đề gì."

Thế là buổi chiều, khi Cố Nam Đình đến sân bay, Hạ Chí đã giới thiệu anh chàng đẹp trai đi theo cô thế này: "Bạn trai em, Cà Phê, cũng đúng lúc này đi Cổ Thành, cùng chuyến bay với chúng ta."

Cà Phê cao ráo chân dài, ăn mặc thoải mái, chìa tay với Cố Nam Đình: "Cố tổng, chào anh, tôi tên Kiều Kỳ Nặc."

Đương nhiên tôi biết anh tên là Kiều Kỳ Nặc. Ánh mắt Cố Nam Đình lướt qua gương mặt không hề xa lạ của Kiều tiên sinh, anh giơ tay ra, tự giới thiệu: "Cố Nam Đình."

Trong thời gian đợi lên máy bay, Cố Nam Đình gọi cho Trình Tiêu, vẫn hiển thị ngoài vùng phủ sóng.

Kiều Kỳ Nặc lại hỏi Hạ Chí: "Sao lại nói anh là bạn trai em? Không sợ bị nam thần của em hiểu lầm hả?"

Hạ Chí lườm anh: "Chúng ta có ngại bị hiểu lầm gì đâu? Tiết kiệm tiền khách sạn cho anh đó, đồ ngốc!"

Kiều Kỳ Nặc giơ ngón cái tán thưởng sự tính toán chi li của cô, nhưng, "Anh còn tưởng em yêu thầm Cố lão đại cơ đấy."

"Lão đại? Anh nói hay nhỉ!" Hạ Chí đạp anh một cái: "Em chỉ thích anh ấy và Tiêu của chúng ta, cảm thấy họ hợp ở cạnh nhau, hãm hại lẫn nhau."

Có nội hàm, có địa vị, có khí chất, Kiều Kỳ Nặc gần như sắp tán đồng phán đoán của Hạ Chí.

Lúc này, Cố Nam Đình nhìn sang, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp nhau, anh hỏi: "Kiều tiên sinh đang làm việc ở đâu?"

Kiều Kỳ Nặc thật thà: "Hiện tại đang làm trưởng bộ phận kinh doanh đồ lót phụ nữ "Linh Xúc Cảm"."

Linh Xúc Cảm – đồ lót phụ nữ? Cố Nam Đình thiếu sự quan tâm đến ngành này có vẻ bất ngờ, mà anh không hề che giấu sự bất ngờ này, thẳng thắn nói: "Rất khó liên hệ anh với đồ lót phụ nữ lại với nhau."

Kiều Kỳ Nặc rất thích sự thẳng thắn của anh, anh ta nói: "Ban đầu chính tôi cũng khó chấp nhận, nhưng thực tế là tìm việc không hề dễ, lúc đó cũng do áp lực cuộc sống áp bức. Về sau có thành tích tốt nên kiên trì làm đến hôm nay."

Trong ánh mắt Cố Nam Đình có vẻ tán thưởng, giọng anh chân thành: "Kiều tiên sinh có thể đạt được thành tựu trong một lãnh vực hoàn toàn xa lạ, ắt hẳn trong ngành khác cũng có thể làm được như vậy."

Cố Nam Đình còn trẻ mà đã có địa vị cao, thế lực gia đình là một mặt, đương nhiên năng lực cũng không thể nghi ngờ, có được sự khẳng định và khen ngợi của anh, đối với Kiều Kỳ Nặc mà nói chính là sự khích lệ to lớn vô cùng, nỗi buồn vì bị trợ lý hãm hại, lợi dụng đã được quét sạch, anh rất phấn chấn: "Cảm ơn Cố tổng, tôi sẽ nỗ lực gấp bội."

Cố Nam Đình gật đầu, dặn Hạ Chí: "Nâng cấp vé cho Kiều tiên sinh, khách sạn cũng đặt chung với chúng ta."

Kiều Kỳ Nặc mừng rỡ, rối rít chối từ: "Không cần đâu Cố tổng, tôi..."

Cố Nam Đình lại nói: "Phúc lợi mà Hàng không Trung Nam dành cho gia đình của nhân viên không nhiều, những việc này đều là một trong những điều đó."

... Hừm, sếp lớn đã nói thế rồi, Hạ Chí và Kiều tiên sinh – "gia đình giả" của cô – chỉ có thể nói: "Cảm ơn Cố tổng."

Cố Nam Đình nắm bắt được vẻ mừng rỡ và cảm kích trong ánh mắt họ, anh mỉm cười.

Chỉ đôi ba câu mà đã thu phục lòng người. Quả nhiên anh gánh vác nổi câu "cao minh" mà Kiều Kỳ Nặc khen ngợi.

Cố Nam Đình có lòng tin: Kiều Kỳ Nặc sẽ nhanh chóng quay về vị trí trợ lý. Không sai, với cơ trưởng Trình, tức Cố phu nhân tương lai, anh mãi mãi cũng tự tin đầy mình như thế. Nghĩ đến đó, Cố tổng lại không biết chán, gọi tiếp cho Trình Tiêu, không hề bất ngờ khi nghe báo cuộc gọi nằm ngoài vùng phủ sóng.

Bỏ đi, phụ nữ đều hơi giả tạo, huống hồ vẻ giả tạo thường thấy này của cô, anh cũng quen rồi. Cố Nam Đình thoáng thở dài, chỉ mong cô đừng rảnh rỗi gây họa là anh đã thấy cảm ơn đại đức lắm rồi.

Chuyến bay bình thường, lên máy bay đúng giờ, trong tích tắc nhìn thấy Cố Nam Đình, Kỳ Ngọc – một trong những thành viên phi hành đoàn – đã sáng mắt lên, cô ta đã kiểm tra lớp trang điểm vô số lần cười dịu dàng như nước, không thể chê vào đâu được: "Anh Nam Đình... Chào buổi chiều, Cố tổng."

Cố Nam Đình không tỏ vẻ gì đặc biệt, hơi gật đầu chào lại.



Hạ Chí đi sau anh lại rất ghét bộ dạng đó của cô ta, nhớ lại cảnh Kỳ tiểu thư này từng cùng Thương Ngữ tấn công Trình Tiêu, cô cố ý nói trước mặt Cố Nam Đình: "Tỏ ra thân quen không thích hợp xảy ra trong giờ làm việc. A, đúng rồi, chắc cô cũng thấy tôi cũng rất ổn, không cần hỏi thăm."

Họ là những người cuối cùng lên máy bay, sẽ không có hành khách khác nghe thấy. Nhưng Kiều Kỳ Nặc nghe thế vẫn ngăn cản: "Bớt nói đi." Sau đó gần như kẹp cổ cô, lôi vào trong.

Cố Nam Đình như không nghe thấy gì, đi thẳng vào khoang hạng nhất, ngồi xuống.

Hạ Chí ngồi yên ổn ở ghế bên kia lối đi, "Mọi đạo lý trên đời không phải cứ hiểu là làm được. Tôi có thể học theo Tiêu: Cô ta không phạm đến tôi, tôi sẽ không phạm đến cô ta. Nhưng với điều kiện là cô ta đừng có giả vờ giả vịt trước mặt tôi."

Cố Nam Đình ngước lên nhìn cô, "Cô còn khó xử lý hơn cô ta nhiều, làm sao cô ta làm gì được cô?"

Anh là phó tổng của Trung Nam, đối với việc công kích nhau của nhân viên, nói như thế tuyệt đối không phải khoan dung, mà là chấp nhận. Chỉ sợ Hạ Chí nói lỡ lời, Kiều Kỳ Nặc lên tiếng: "So về độ lượng thì Hạ Hạ còn lâu mới bằng Trình Tiêu." Một mặt, anh nháy mắt với Hạ Chí, cảnh cáo cô không được nói nữa.

Cố Nam Đình thu ánh mắt về, "Là cô ấy không quan tâm."

Chính xác, nếu cô quan tâm, lẽ nào để người ta ngủ yên nổi?

Sự hiểu biết chính xác này khiến Kiều Kỳ Nặc càng thêm thích thú và khâm phục anh.

Có lẽ Hạ Chí lại nói trúng gì chăng! Kiều Kỳ Nặc cũng có hứng thú, lặng lẽ chờ đợi "tập tiếp theo" của Cố Nam Đình và Trình Tiêu.

Có tập mới không? Anh ta tự hỏi, tự trả lời: Có!

Hạ Chí kiềm chế, rồi vẫn không nhịn được, cô hỏi: "Kỳ Ngọc và Cố tổng quen nhau ạ? Ý tôi là..."

Cố Nam Đình "ừ" một tiếng, "Bác gái Kỳ và mẹ tôi là bạn học."

Hóa ra là thế. Chẳng trách mà gọi là "anh Nam Đình". Hạ Chí len lén trừng mắt với Cố Nam Đình.

Khi hành khách lên máy bay xong xuôi, máy bay đóng cửa khoang, vào đường băng để chờ cất cánh.

Chuyến bay sắp cất cánh như đã định. Lúc này, Kỳ Ngọc vội vàng tiến lại.

Cố Nam Đình như có linh cảm, nhìn cô ta: "Sao?"

Sắc mặt Kỳ Ngọc căng thẳng: "Đài chỉ huy và cơ trưởng mới nghe điện thoại, công ty tìm anh."

Điện thoại của anh và trợ lý Hạ Chí đều tắt, nếu không phải chuyện rất cấp bách thì công ty nhất định sẽ không thông qua đài chỉ huy mà tìm anh. Trừ phi... Cố Nam Đình cởi dây an toàn, chạy đến buồng lái.

Hạ Chí không hiểu gì, "Sao vậy?"

Kỳ Ngọc trừng mắt, không muốn nói với cô.

Hạ Chí tức tối: "E là cô cũng chả biết gì."

"Cô!" Kỳ Ngọc nghẹn lời.

Kiều Kỳ Nặc ấn tay Hạ Chí, bắt cô đừng gây chuyện nữa.

Cố Nam Đình đến buồng lái, cơ trưởng lập tức liên hệ với đài chỉ huy: "Tôi là cơ trưởng 1369..."

Kiểm soát viên không lưu lập tức trả lời: "Cố tổng, trưởng phòng Lâm Tử Kế của hệ thống bay gọi điện thoại quốc tế báo rằng các phi công đi Tân Duệ tập huấn kỳ này có một vị bị thương, phải nằm viện."

Thần sắc Cố Nam Đình lạnh lùng, "Trình Tiêu?"

Kiểm soát viên: "Vâng."

Cố Nam Đình không hỏi nhiều, quay lưng ra ngoài: "Mở cửa khoang."
« Chương TrướcChương Tiếp »