Trình Tiêu vội vàng ra khỏi lớp học mô phỏng, bắt gặp ánh mắt mờ ám của Hạ Chí, cô liền ném thanh chocolate trong tay sang, cảnh cáo bằng ánh mắt: "Đừng nói gì hết!"
Hạ Chí cười như cành cây run rẩy trong gió.
Trình Tiêu gõ cửa, không ai trả lời.
Cô nhìn Hạ Chí. Hạ cô nương cao giọng nói: "Cứ vào đi, Cố tổng không có khách đâu."
Trình Tiêu giả vờ không thấy ánh mắt mờ ám của Hạ Chí. Cô đẩy cửa, đi vào trong.
Đây là lần đầu cô đến văn phòng của Cố Nam Đình từ sau khi làm việc ở Trung Nam. Rộng rãi sáng sủa, đơn giản phóng khoáng, chính là phong cách của anh. Trình Tiêu nhìn thấy bóng mình trên tấm màn gương trên tường, lại nghĩ đến dáng vẻ uy nghiêm, tập trung của anh trước bàn làm việc.
Âu phục thẳng thớm, trí tuệ, lạnh lùng, mỗi nơi đều toát ra vẻ cao ngạo, sáng suốt của người ở địa vị cao.
Chắc là nghe thấy tiếng gõ cửa, bỗng nhiên có người cất tiếng hỏi: "Trình Tiêu, là em hả?"
Trình Tiêu nghe tiếng liền nhìn sang bên trái, xác nhận giọng nói đó vẳng ra từ nhà vệ sinh trong phòng nghỉ, cô đáp: "Cố Nam Đình, là tôi." Trong lòng lại nghĩ: Anh đi vệ sinh, tôi có thúc giục đâu, cứ phải hỏi làm gì?
Nghe vị kia nói tiếp: "Lại đây."
Trình Tiêu đến trước bàn làm việc, ngồi xuống, "Tôi đợi anh ở ngoài này."
Yên lặng một lúc, giọng Cố Nam Đình lạnh lùng bảo: "Vào đây!"
Trình Tiêu muốn ném cho anh cuộn giấy vệ sinh, "Làm gì thế!", giọng cô rõ ràng không vui.
Cố Nam Đình không trả lời, chỉ có tiếng nước chảy ào ào.
Trình Tiêu đứng lên, vừa tiến lại gần vừa gọi: "Cố Nam Đình?" Đến gần mới phát hiện cửa nhà vệ sinh đang mở, Cố Nam Đình đứng trước bồn rửa tay, nước trong bồn toàn màu đỏ.
"Chảy máu mũi?" Trình Tiên đi nhanh lại, một tay bóp cằm Cố Nam Đình, tay kia khoát nước rửa sạch cho anh, sau đó bắt anh ngửa đầu ra sau, vừa rút khăn giấy ra đưa anh, vừa khoát nước lạnh vào trán và sau gáy.
Cố Nam Đình nhăn mặt: "Lạnh!" Tuy nói thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn giữ tư thế ngửa đầu ra sau.
Trình Tiêu bực bội: "Như thế mới cầm máu được."
Cố Nam Đình không nói gì, một tay chống lên bệ rửa tay, tay kia rất tự nhiên choàng qua eo cô.
Sự chú ý của Trình Tiêu đều tập trung vào mũi anh, hoàn toàn không hay biết gì: "Tự dưng vô duyên vô cớ lại chảy máu mũi, anh xem cái gì không nên xem phải không?"
Cố Nam Đình ậm ừ đáp: "Ban nãy lên mạng, thấy em đại chiến Diệp Ngữ Nặc."
Trình Tiêu nói theo: "Đó là do Diệp Ngữ Nặc kí©h thí©ɧ tới anh, hay là tôi?"
Cố Nam Đình cười, liếc nhìn cô: "Cô ta có thể kí©h thí©ɧ được tôi thì đã không bị loại."
Trình Tiêu trừng mắt: "Anh không được như ý hả?"
Cố Nam Đình co mấy ngón tay lại, nhéo vào eo cô: "Trong mắt em, tôi đói khát đến thế hả?"
Trình Tiêu ngước lên đập vào trán anh: "Nhân sinh như vở kịch, toàn dựa vào diễn xuất, không chừng anh cũng không phát hiện ra mình có tiềm năng làm Ảnh Đế đâu."
Cố Nam Đình cười thất thanh: "Tôi bị vẻ đẹp của em kí©h thí©ɧ, được chưa?"
Trình Tiêu nhướn mày, không phản bác: "Dập đầu quỳ lạy trước uy lực nhan sắc của tôi rồi hả?" Cảm giác đã ổn rồi, cô lấy khăn tay lau nước trên trán và sau gáy cho anh, "Cứ chặn khăn giấy đã." Trong lúc nói, cô rút ra tờ khăn giấy sạch cho anh.
Cố Nam Đình rút tay lại kịp thời, lấy khăn giấy nhét vào mũi rồi mới nghiêm túc trả lời một chữ: "Ừ."
Cũng không biết là trả lời câu nào của Trình Tiêu, càng không nói thêm câu nào về Diệp Ngữ Nặc.
Trình Tiêu phát hiện ra áo sơ mi của anh dính hai vết máu, "Có sơ mi sẵn không?"
Cố Nam Đình tiện tay chỉ vào phòng nghỉ: "Lấy giúp tôi một cái, cám ơn."
Trình Tiêu đi thẳng vào phòng nghỉ, mở tủ áo, nhìn thấy bên trong treo một dãy áo sơ mi trắng kiểu giống nhau, nhưng lại không giống nhau, "Quần áo khô khan quá." Cô nói xong tiện tay lấy một cái.
Trình Tiêu cầm áo sơ mi mới ra ngoài, thì Cố Nam Đình lúc đó đang cởi nút áo. Trình Tiêu tưởng anh sẽ tránh đi, hoặc là cô phải tránh? Kết quả là anh cởi luôn áo đang mặc trước mặt cô, rồi giơ tay nhận lấy áo cô đưa.
Một anh chàng đẹp trai, mà cơ thể lại đẹp đến không chịu nổi cởi trần trước mặt bạn, mà anh ta lại là sếp của bạn, cảnh tượng đẹp đến mức — Trình Tiêu cảm thấy không nhân cơ hội ngắm lâu hơn thì đúng là có lỗi với bản thân.
Cố Nam Đình mặc xong mới thấy có gì đó không ổn: "Em không nên tránh đi hả?"
Trình Tiêu chẳng thèm đỏ mặt: "Anh còn không quan tâm bị nhìn, thì tôi giả vờ cho ai?" Sau đó xuýt xoa khen ngợi: "Vóc dáng rất đẹp."
Trong mắt Cố Nam Đình thoáng nụ cười: "Mới nhìn nửa thân trên đã kết luận rồi?"
Trình Tiêu trừng nhìn anh: "Anh làm thế bị cấu thành tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© đó, Cố tổng à."
Cố Nam Đình cười không thành tiếng: "Em cũng có thể lý giải là tôi đang tỏ tình với em. Tôi không để tâm đâu."
Trình Tiêu cười giả tạo: "Tôi sẽ không vì thế mà cảm thấy vinh hạnh đâu."
Cố Nam Đình chỉ cười, quay lưng ra văn phòng.
Trình Tiêu liếc nhìn áo sơ mi dính máu trong bồn rửa tay mà anh cởi ra, cầm lên rồi ném vào thùng rác.
Trong văn phòng, Cố Nam Đình ung dung ngồi trên sofa, Trình Tiêu thì ngồi trên sofa đơn cách anh không xa.
Nói chuyện chính, Cố Nam Đình vào thẳng chủ đề: "Ba giai đoạn của cải trang, em đã hoàn thành lớp lý luận và lớp bay mô hình, tiếp theo sẽ là luyện tập 20 lần liên tục cất cánh hạ cánh. Do sân bay trong nước và không phận bị hạn chế, công ty và một công ty hàng không mới của Mỹ đã bắt tay hợp tác, sắp xếp mọi người qua đó tham gia huấn luyện bay tập trung, thời hạn là một tháng."
Không phận nước ngoài khá rộng, cơ hội lên máy bay để thực hành nhiều hơn, nếu sang đó thì sẽ có kinh nghiệm nhanh hơn. Còn đối với phi công tốt nghiệp trường hàng không trong nước mà nói thì cơ hội ra nước ngoài tập huấn cũng rất hiếm có.
Trình Tiêu đã nhận được thông báo, chuẩn bị ngày mai xuất phát bay đến doanh trại tập huấn. Còn Cố Nam Đình là phó tổng, vốn không cần nói riêng cho cô biết. Nên Trình Tiêu hỏi anh: "Cố tổng có lời nhắn nhủ gì đặc biệt?"
Đối với cô, Cố Nam Đình đúng là còn có lời dặn, "Trong tình huống bình thường, chắc em sẽ bay máy bay A320. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi em, em có muốn thử Boeing 737 không?"
Thường tthi2sau này bay máy bay loại nào thì lúc tập huấn sẽ bay loại đó, rất chuẩn xác. Máy bay khách A320 thao tác bằng điện truyền, giảm nhẹ đi rất nhiều gánh nặng thể lực khi thao tác máy bay của phi công. Còn Boeing 737 thì lại vận hành bằng hệ thống điều khiển cơ – thủy lực, lúc ngắt hệ thống trợ lực ra thì động tác trên máy vô cùng nặng nề. Đừng nói Trình Tiêu là phi công nữ, ngay cả phi công nam với vóc dáng cao to, khỏe mạnh lúc thao tác cũng sẽ thấy rất vất vả.
Cố Nam Đình lại hỏi cô có muốn thử Boeing 737 không.
Thử thách cô chăng? Trình Tiêu hỏi ngược lại: "Nếu tôi muốn cùng lúc cả hai loại, thì Cố tổng có cho tôi cơ hội không?"
Cố Nam Đình lại nói: "Là phi công nữ, sau này có cơ hội dẫn tổ bay hay không còn chưa chắc chắn, đừng yêu cầu cao như vậy."
Phi công là nghề có tương lai, thực sự là mơ ước của nhiều người. Mà Trung Quốc cũng là một trong những quốc gia có số lượng nữ phi công nhiều nhất. Có điều, hiện giờ phi công nữ đang bay lại không nhiều. Cho dù phụ nữ có sự tỉ mỉ, thận trọng, nhạy cảm... rất nhiều ưu thế, đặc biệt là việc sử dụng công cụ rất tinh tế, nhận biết được nhiều địa hình, khu vực, cũng có biểu hiện vượt qua cả đàn ông, nhưng những người từng bay đều biết rằng cường độ bay là một thử thách cực lớn cho thể lực và sự kiên trì của phụ nữ. Hơn nữa phụ nữ luôn luôn có tâm lý ỷ lại, không đủ quả quyết, nhiều cảm xúc, khả năng chịu đựng tâm lý khá yếu. Thế nên, trước mắt trong ngành vẫn chưa có cơ trưởng nữ nào có thể độc lập dẫn đội bay được.
Trình Tiêu không hề phủ nhận hiện trạng này, nhưng cô nói: "Nếu anh cũng như người khác, có suy nghĩ "bảo vệ" phi công nữ thì không nên tuyển tôi vào công ty."
Cố Nam Đình không nhìn thấy vẻ khıêυ khí©h hoặc đùa giỡn trên gương mặt cô, anh im lặng vài giây rồi đổi chủ đề: "Lần này đi tập huấn, không có tôi, em nên kiềm chế bớt."
"Kiềm chế? Ý gì?" Trình Tiêu không sở trường dò đoán, hỏi thẳng: "Đây là lời dặn chung với bảy học viên chúng tôi sao?"
Cố Nam Đình loáng thoáng nhớ lại bảy năm trước khi tiến hành tập huấn, cô đã định thử cả hai loại máy bay. Để tránh cho cô không quá kích động và bướng bỉnh, anh mới đặc biệt gọi cô tới. Nhưng lại chẳng thể nói thẳng ra.
Cố Nam Đình nhìn vào mắt Trình Tiêu, chỉ trả lời câu hỏi thứ hai: "Chỉ với em."
Trình Tiêu cũng nhìn anh, muốn nhìn ra thâm ý nào đó trong đôi mắt anh, sau đó cô trốn tránh vẻ chăm chú không hề che giấu trong đôi mắt anh, và thấp thoáng cả... tình ý, cười với vẻ thản nhiên: "Tôi đúng là người thích gây chuyện thị phi. Nhưng Cố tổng yên tâm, chỉ dựa vào tôi thì còn thiếu người thu dọn tàn cuộc sao?"
Ngoài việc nghiêm túc với nghề bay ra, còn có gì khiến cô lơ đãng nổi?
Cố Nam Đình nhìn cô chăm chú, mà cô cũng nhìn lại anh, không hề nhượng bộ.
Lát sau, anh đứng lên đi ra bàn làm việc, đồng thời lấy khăn giấy trên mũi xuống.
Trình Tiêu cũng đứng lên theo: "Cố tổng còn việc gì khác không?"
Cố Nam Đình ngồi xuống bàn, vẻ mặt cũng như giọng nói đã hoàn toàn lạnh hẳn: "Không, em ra ngoài đi."
Xem như chia tay không vui.
Cố Nam Đình do dự không biết có nên đi cùng Trình Tiêu không, thế nhưng căn cứ vào lịch làm việc tổng thể sau khi anh nhậm chức thì hành trình mà Lâm Tử Kế sắp xếp cho anh lại cùng thời gian đi Cổ Thành giám sát.
Mà lại là Cổ Thành! Ngay cả vận mệnh cũng thay anh quyết định, bắt anh đưa Tiêu Ngữ Hành đi Cổ Thành sao?
Thế nhưng, đến ngày hôm sau Trình Tiêu lên máy bay, Cố Nam Đình cũng không bảo Lâm Tử Kế hủy bỏ chỗ ngồi mà Lâm Tử Kế đã để dành sẵn cho anh.
Trước khi cất cánh, Lâm Tử Kế gọi cho Cố Nam Đình, nhưng không ai nghe máy. Bất đắc dĩ phải đóng cửa khoang, Lâm Tử Kế vẫn nghi hoặc: "Lẽ nào Cố tổng đã lên chuyến bay đi Cổ Thành rồi?"
Trình Tiêu ngồi ngay cạnh anh ta, nghe thế thì tắt máy, quay đầu nhìn bãi đáp máy bay bên ngoài cửa sổ.
Lúc đó, Cố Nam Đình đang ở sân bay. Nhưng anh chỉ ở trong đài chỉ huy, nghe nhân viên chỉ huy mặt đất đẩy máy bay quốc tế có Trình Tiêu trên đó bình an ra ngoài, đứng trước cửa sổ, không nói câu nào, bất động.
Buổi tối, Cố Nam Đình về biệt thự họ Cố, một mình ngồi ở bàn ăn, đợi điện thoại đợi tin nhắn. Tiếc là đến tận khuya mà Tiêu Ngữ Hành cũng không gọi điện, Trình Tiêu càng biệt vô âm tín.
Lâm Tử Kế rõ ràng hiểu chuyện hơn hai cô gái, đến nơi rồi, anh ta gọi điện báo bình an cho Cố Nam Đình: "Cố tổng, chúng tôi đã hạ cánh, mọi thứ thuận lợi."
Cố Nam Đình trả lời rất "thân dân": "Chăm sóc tốt mọi người, anh vất vả rồi."
Lâm Tử Kế vừa trả lời: "Việc phải làm, anh yên tâm", vừa đón lấy valy của Trình Tiêu: "Để tôi".
Cố Nam Đình sau đó mới gọi cho Tiêu Ngữ Hành.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy, lại còn hỏi anh trước: "Anh đến nơi rồi?"
Đến đâu? Cố Nam Đình không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em đang ở đâu?"
Tiêu Ngữ Hành rõ ràng khựng lại, "Muộn rồi, em còn ở đâu được?" Rõ ràng là chột dạ.
"Tiêu Ngữ Hành!" Cố Nam Đình nổi giận, "Ai cho em cái gan mà dám nói dối anh hả?"
Tiêu Ngữ Hành lập tức hoảng loạn: "Anh biết rồi sao? Không phải anh đi cùng phi hành đoàn ra nước ngoài học rồi hả?"
"Em nghe ai nói anh ra nước ngoài?"
"Lúc anh gọi cho trợ lý đã nói thế, em đã nghe rồi."
"Nên em nhân lúc anh không có mặt mà lén chạy đến Cổ Thành?"
"Không thì anh cũng vắng mặt, em còn ở nhà một mình làm gì?"
Cố Nam Đình không thể phản bác.
Vào lúc này của bảy năm trước, đúng là anh đã vì chuyện khai thác đường bay mới mà ra nước ngoài, thuận tiện xem tình hình phi công tập huấn bay ở nước ngoài, cho Tiêu Ngữ Hành cơ hội lén đi Cổ Thành. Giờ này ngày này, vấn đề đường bay mới đã được giải quyết xong sớm, còn anh vốn theo lịch trình đi đến Cổ Thành thì lại ở lại thành phố G.
Vì Trình Tiêu? Thế thì tại sao không lên máy bay đi cùng cô?
Sự việc vẫn xảy ra theo thứ tự: Nhận chức phó tổng, khai thác đường bay mới, Trình Tiêu vào làm việc, phi công ra nước ngoài học tập, và cả Tiêu Ngữ Hành đi Cổ Thành.
Chi tiết lại không giống. Chẳng hạn...
Trợ lý của anh vốn dĩ là Kiều Kỳ Nặc, bây giờ lại thành Hạ Chí.
Trình Tiêu đúng là vẫn là nữ phi công của Hàng không Trung Nam, nhưng lại vì anh lấy Nghê Tiêm ra để ép cô từ bỏ Hải Hàng, không mấy cam tâm mà đến đây.
Cố Nam Đình có một cơn manh động trong tích tắc, muốn xem thử anh không làm việc theo vận mệnh an bài thì sẽ thế nào?
Lúc này, bên kia đầu dây đã là người khác, "Nam Đình, nó đang ở chỗ tôi."
Là Tiêu Tập ở thành phố A, anh họ của Tiêu Ngữ Hành.
Cô không đi Cổ Thành? Cố Nam Đình nhíu mày, nói thẳng: "Bố tôi và dì Tiêu đi nghỉ mát rồi, tôi không trông nó được."
Tiêu Tập khẽ cười: "Con bé này rất ham chơi. Không sao, để nó ở chỗ tôi chơi vài ngày, tôi sẽ đưa nó về sau."
Chỉ sợ anh cũng không thể ngăn cản nó đi Cổ Thành. Cố Nam Đình day day trán, cố gắng nhớ lại động hướng của Tiêu Tập trong thời gian này: "Gần đây anh thế nào? Tiểu công chúa ở trường cảnh sát đều ổn cả chứ?"
"Ai?" Tiêu Tập cười, trả lời tránh né: "Tôi chỉ biết tiểu công chúa của anh oán than anh quá nhiều."
Đúng là cô bé từng là công chúa của tôi. Bây giờ cũng thế, nhưng, chỉ là tình anh em. Cố Nam Đình không muốn giải thích nhiều, nhớ lại đêm khai trương khách sạn Hoàng Đình dưới trướng của Tiêu Thị bảy năm sau, có người phụ nữ từng liều mạng vì Tiêu Tập, anh giả vờ không biết mà hỏi: "Có phải Hạ Hi có người bạn học tên... Hách Nhiêu?"
Tiêu Tập bất ngờ: "Sao anh biết?"
Xem ra họ đã quen nhau. Cố Nam Đình nói: "Cô ấy là... em gái một người bạn của tôi, nếu tiện thì anh cũng chăm sóc nhé."
Tiêu Tập trả lời sảng khoái: "Được, sẽ dốc hết lòng."
"Tiêu Tập", Cố Nam Đình rất muốn bảo anh ta hãy từ bỏ Hạ Hi đi, Hách Nhiêu mới là lương nhân trời định của anh. Thế nhưng, Tiêu Tập và anh lúc này làm sao biết những việc đó? Chỉ có thể dừng tại đây, "Hách Nhiêu là một cô gái rất tốt."
Tiêu Tập thông minh thế nào chứ, trong tích tắc đã hiểu ý, nhưng anh ta chỉ nói: "Tâm tư của tôi, anh biết mà."
Chính vì tôi biết nên mới định nhắc anh, Hạ Hi – người mà hiện giờ anh đang cố chấp theo đuổi, thậm chí nguyện đánh đổi bằng tính mạng – cuối cùng sẽ không thuộc về anh. Còn em gái họ của anh, em gái riêng Tiêu Ngữ Hành mà tôi bảo vệ mười năm, cũng sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình vào mùa hè này.
Tất cả đều là sự an bài tốt nhất chăng? Thế thì để tôi quay lại làm gì nữa?
Cố Nam Đình trằn trọc suốt đêm.
***
Nửa tháng sau đó sóng yên bể lặng, quốc thái dân an, Tiêu Ngữ Hành thi thoảng gọi điện, báo anh biết: "Em vẫn yên ổn."
Anh thì mỗi ngày gọi cho Trình Tiêu, không tắt máy thì cũng nằm ngoài vùng phủ sóng. Anh nhắn tin hỏi: "Đang làm gì thế?", hoặc "Tập huấn có suôn sẻ không?"... tất cả đều như đá chìm dưới biển, hoàn toàn bặt tin.
Trong tình huống này, nếu là Tiêu Ngữ Hành gọi tới, anh sẽ rất bực bội: "Đổi câu khác đi, đừng có lần nào cũng yên ổn."
Tiêu Ngữ Hành bị giận vô cớ lại sỉ nhục anh: "Đàn ông cũng "bị" hả anh?"
Anh lại hỏi: "Hôm nào thì về?"
Tiêu Ngữ Hành nói: "Đợi em chơi đủ vốn đã."
Cố Nam Đình kìm nén cơn giận: "Đừng làm phiền Tiêu Tập, anh ta không rảnh chăm sóc em."
Tiêu Ngữ Hành nghe thế cũng nổi điên: "Anh cũng không rảnh để chăm sóc em đó thôi!" Sau đó cô bé nói: "Em đã đến Cổ Thành rồi, báo anh biết một tiếng", rồi cúp máy.
Rốt cuộc cô bé vẫn đến Cổ Thành!
Cố Nam Đình lật lịch ra xem, phát hiện thời gian Tiêu Ngữ Hành đi Cổ Thành muộn hơn nửa tháng so với thời gian trong ký ức của anh.
Cũng may mỗi ngày đến công ty còn có Hạ Chí theo bên cạnh, Cố Nam Đình mới không thấy bị thế giới lạnh nhạt này chối bỏ, mới dám xác nhận rằng Trình Tiêu chỉ đi học, tạm thời rời xa nơi này, rồi sẽ quay về nhanh thôi. Vì thế khi đối diện với Hạ Chí, sắc mặt anh cũng dịu lại, thi thoảng còn mời cô nàng ăn trưa cùng: "Vẫn chưa ăn trưa? Cùng đến nhà ăn đi."
Hạ Chí nhắn tin mách Trình Tiêu: "Cố tổng nhà cậu lại mời tớ đến nhà ăn chung! Lẽ nào ví tiền anh ấy đã thuộc về cậu quản lý?" Tóm lại cô nàng đã đoan chắc Cố Nam Đình và Trình Tiêu dính dáng một tí, hoặc nhiều tí?
Trình Tiêu nhận được tin nhắn thần kỳ, chỉ rất muộn mới trả lời: "Anh ấy về công ty rồi?"
"Vốn là không đi mà." Hạ Chí chỉ nghĩ là do lệch múi giờ, tiếp tục kể lể: "Cậu không ở trong nước, anh ấy không ngày ngày ở công ty, bắt tớ chứng minh sự trong sạch của anh ấy thì làm sao mà được?"
Cố Nam Đình đúng lúc đó từ văn phòng đi ra, khi đi ngang Hạ Chí đã dặn: "Hỏi Lâm Tử Kế tình hình tập huấn bên đó thế nào."
Hạ Chí đứng lên vâng dạ, khi Cố Nam Đình sắp đi vào thang máy, cô nhanh nhẹn nói: "Trình Tiêu rất ổn. Những việc khác tôi sẽ hỏi sư phụ rồi báo anh biết."
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Cố Nam Đình nói: "Không cần nữa."
Trước khi đi ngủ, Cố Nam Đình lại gọi điện cho Trình Tiêu, gọi được, nhưng không ai nghe. Anh không muốn nhắn tin nữa, đang định gọi cho Lâm Tử Kế, bảo anh ta chuyển lời cho Trình Tiêu để cô gọi lại, thì điện thoại đổ chuông.
Là Trình Tiêu, hỏi anh: "Chuyện gì thế?"
Chuyện gì? Anh rất nghiêm túc suy nghĩ nên lấy chuyện gì ra để nói vài câu với cô, "Ban nãy sao không nghe điện thoại?"
Trình Tiêu đáp: "Đang tắm."
Đúng là cô có thói quen tắm sáng sớm. Cố Nam Đình nhìn giờ: "Sao, tập huấn có suôn sẻ không?"
"Anh đang nghi ngờ trí tuệ của tôi, hay là kỹ thuật bay của tôi?"
"Tôi đang quan tâm em."
Bên kia im lặng một lúc rồi: "Cảm ơn Cố tổng, mọi việc đều thuận lợi."
Giọng nói trong trẻo rõ ràng, mang một nụ cười khẽ, là dáng vẻ cô hiếm khi biểu lộ trước mặt anh.
Tâm trạng Cố Nam Đình từ nhiều mây chuyển sang trong xanh, anh nói: "Dự báo thời tiết nói hai hôm nay bên đó có bão, không có việc gì thì đừng chạy lung tung."
Tập huấn theo kiểu khép kín, cô chạy đi đâu được? Trình Tiêu lại nói như muốn kiếm chuyện: "Có người hẹn tôi thì làm thế nào đây? Cơ trưởng của Tân Duệ toàn là trai đẹp, lại còn là con lai, bỏ lỡ thì tiếc lắm."
Con lai thì không trong sạch! Cố Nam Đình bị chọc tức phì cười: "Trai đẹp nhiều thì em cũng hoa mắt, chi bằng từ chối hết, coi như ngang bằng nhau cả."
Trình Tiêu mỉm cười, nhưng vẫn cố tình nói: "Anh không làm được chuyện đó mà còn yêu cầu tôi?"
Im lặng hồi lâu, Cố Nam Đình mới nói: "Tôi vì em mới không làm được, em không thể vì tôi mà làm một lần ư?"