Chương 7: Bị chỉnh

Tôi từng nghe một câu hỏi: " Bị tiểu tam chỉnh thì phải làm sao? "

***

Thật ra cô không biết, đã có ai đó ra lệnh mang bàn thư kí vào trong phòng của tổng giám đốc. Người đó là ai, khỏi bàn cũng biết, chính là cái người hiện tại đang một dạng đắc ý ngồi ngay bàn tổng giám đốc kia - Hoắc Dư Viễn!

Từ Ngôn Hy ngồi làm việc được tầm hai ba tiếng, liền bị sai bảo đi pha cà phê, tất nhiên là cho cái tên tổng giám đốc cao quý kia!

Mới hai ba tiếng mà đã nào là

" Tôi chưa ăn sáng, rất đói ". Thế là cô xách thân đi mua đồ ăn sáng cho hắn

" Kí tên nhiều tay thật mỏi ". Cô cố tình ngồi im, cuối cùng cũng bị bắt massage tay cho hắn

" Thật nóng, cô mau mở máy lạnh ". Báo hại cô tìm cái điều khiển máy lạnh muốn đổ mồ hôi máu, cuối cùng thấy nó nằm ngay trong ngăn bàn làm việc của hắn, hắn lại không nhắc cô một tiếng, khoảng khắc cô nhìn thấy cái điều khiển, cô chỉ muốn bóp nát nó luôn..

Thật muốn.... đem hắn đá văng ra ngoài a!

Người nào đó sau khi hành hạ được người khác thì trong lòng vô cùng vui vẻ, cảm giác trêu chọc cô thật tốt!

***

Từ Ngôn Hy cầm cái ly trắng sứ đặt lên bàn, một tay xé cái bịch cà phê, bỏ vào trong ly. Sau đó đưa qua vòi nước nóng, cẩn thận rót nước vào, đem muỗng khuấy đều.

Cô quay người định rời đi thì bắt gặp một cô gái mặc một bộ công sở vô cùng vô cùng gợi cảm bước tới. Chiếc áo somi cổ V lộ ra bộ ngực đầy đặn ẩn hiện, chiếc váy bó sát đôi chân thon dài của cô ta. Tóc xoăn nước màu nâu đỏ thả dài hai bên ngực che che đậy đậy, lại vô tình làm nó gợi cảm hơn.

Bộ dáng này, Từ Ngôn Hy tặc lưỡi một cái, không làm người mẫu thì quá đáng tiếc rồi!

Tần Diệp Ly lắc lư đi tới trước mặt Từ Ngôn Hy, đem ánh mắt ganh ghét đặt trên người Từ Ngôn Hy.

Từ Ngôn Hy nhíu mày, cô làm gì a? Sao lại nhìn cô với cái ánh mắt đó a.

Đang nghĩ có nên chào hỏi một tiếng hay không, dù gì cũng là đồng nghiệp. Nhưng Từ Ngôn Hy lại tặc lưỡi, người ta đã ghét mình thì vạ gì dây vào, chỉ tổ thêm rắc rối mà thôi.

Cô cầm ly cà phê xoay người bước đi.

Trước đây công việc pha cà phê này chính là của Tần Diệp Ly. Bây giờ lại bị một tiểu nha đầu giành đi, sao cô còn có thể ngày ngày gặp được không mặt của tổng giám đốc đây. Càng nghĩ càng tức giận. Cô phải chỉnh nha đầu này thì mới hả dạ.

Tần Diệp Ly đung đưa chân dài, cố tình đưa chân phải ra. Từ Ngôn Hy bị vấp phải, không phòng bị ngã nhào về phía trước.

Chưa kịp định thần, một trận đau rát từ cánh tay truyền đến. Toàn bộ cà phê đổ lên người Từ Ngôn Hy, nước vừa mới sôi, làm vùng bị bỏng nổi rộp sưng đỏ lên.

" Ôi, cô không sao chứ? Sao lại đi đứng bất cẩn như vậy? "

Trên đỉnh đầu vang lên câu nói giễu cợt cùng đắc ý của Tần Diệp Ly

Từ Ngôn Hy nhíu chặt đôi lông mày mềm mại, đây là cố ý chỉnh cô sao? Cô mới làm việc được hai ba tiếng thôi a, xui xẻo sao lại đến nhanh như vậy chứ.

Cô cắn răng chịu đau, thầm tự nhủ " Không sao không sao, mày phải cố lên Từ Ngôn Hy, nếu một vết bỏng thế này mà mày còn không chịu được thì sau này sao có thể lăn lộn ở Song Y chứ! "

Cô nhíu chặt mày, gồng mình từ từ đứng dậy, trên miệng gượng cười yếu ớt

" Tôi không sao! "

Tần Diệp Lynhếch khóe miệng. Mạnh mẽ cái gì chứ, xem ta từ từ chỉnh ngươi để ngươi phải rời khỏi công ty này thì ta mới hả dạ.

Tần Diệp Lygiương cánh môi đỏ chót của cô ta, mở miệng ngon ngọt

" Người cô bẩn rồi, cô mau vào WC rửa đi. Cà phê của tổng giám đốc để tôi lo cho "

" Được! "

Từ Ngôn Hy quay lưng rời đi. Thì ra là vì muốn pha cà phê cho tổng giám đốc sao?

Muốn pha thì cũng có thể nói cô một tiếng, cô sẽ toàn tâm nguyện ý nhường nó cho Tần Diệp Ly, bởi vì, chính cô cũng không có muốn làm công việc đó a.

***

Tần Diệp Ly được pha cà phê cho Hoắc Dư Viễn thì khóe miệng kéo lên thật cao. Trước khi bước vào, còn cố ý chỉnh lại cổ áo sơ mi lệch ra, kéo chân váy lên làm nó ngắn củn cợt.

Cô ta nắm lấy tay vặn đẩy vào, trên miệng lộ ra nụ cười quyến rũ

" Tổng giám đốc, em đem cà phê cho anh ~ "

Tần Diệp Ly bỏ cà phê lên bàn, cố ý cúi thật sâu lộ ra cảnh xuân quang đẫy đà.

Hoắc Dư Viễn đang thắc mắc Từ Ngôn Hy tại sao lâu như vậy vẫn chưa trở về. Định đi xem thế nào thì Tần Diệp Ly bước vào, tay cầm ly cà phê.

Cà phê ở đây, thế thì cô ấy ở đâu?

Lại nói Tần Diệp Ly này, ba lần bảy lượt quyến rũ hắn, đã không ít lần bị hắn ném ra ngoài. Không những Tần Diệp Ly, còn nhiều nhân viên nữ cũng muốn leo lên cái ghế Hoắc Phu Nhân. Mặc dù đã vô số lần làm hắn phải đuổi việc, ném ra ngoài, sử dụng mọi biện pháp, thì hiện tượng đáng sợ này mới thuyên giảm. Nhưng danh vọng quá cao để người ta phải liều lĩnh mà leo lên.

Hoắc Dư Viễn nhíu mày nhìn Tần Diệp Ly, lạnh lùng hỏi

" Từ Ngôn Hy đâu? Sao cô lại bưng cà phê vào? "

Tần Diệp Ly ở trong lòng tức giận, tổng giám đốc sao lại quan tâm nha đầu kia chứ!

Cô ta đem nộ khí ẩn sâu trong người, lắc lư đi tới bên cạnh Hoắc Dư Viễn, cố ý đem cặp đùi thon dài trắng trẻo lộ ra, uyển chuyển trả lời

" Cô ấy nói bận chút chuyện nên xin phép ra về, người ta mới tốt bụng đem cà phê qua cho anh a "

Hoắc Dư Viễn thấy Tần Diệp Ly sắp sửa lộn xộn, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng, trầm giọng

" Ra ngoài! "

Tần Diệp Ly mặc dù muốn quyến rũ Hoắc Dư Viễn, nhưng thấy hắn như vậy thì liền thức thời trở ra ngoài.

Còn nhiều cơ hội, cô có tài năng, là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong công ty này. Một nha đầu sao có thể làm khó được cô cơ chứ! Chờ xem, tôi nhất định sẽ quyến rũ được anh!

Tần Diệp Ly ra ngoài rồi. Hoắc Dư Viễn dựa người vào ghế, đưa mắt nhìn qua chỗ của Từ Ngôn Hy. Giỏ xách, điện thoại, đồ đạc vẫn còn kia. Đi về sao lại không mang theo?

Là Tần Diệp Ly nói dối sao? Xem ra cô ta càng ngày lá gan càng lớn! Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi chứ? Rốt cuộc trốn đi đâu rồi không biết.

Hoắc Dư Viễn nhấn điện thoại trên bàn, giọng trầm trầm lạnh lùng

" Mau xem Từ Ngôn Hy hiện tại đang ở đâu! "