Chương 84: Vạn nhân mê bị từ hôn ( 15 )

Phương Dịch nhanh chóng giải thích:

"Kiêu, lúc đó không phải là cậu đã tẩn mình một trận sao? Sau đó, có lần mình nhìn thấy Thẩm Mênh Mông, nghe người ta nói là vị hôn thê của cậu. Mình chỉ trêu chọc cô ấy một lần, bảo rằng cô ấy xấu xí thôi, thật đấy, chỉ có một lần đó, ngoài ra mình không làm gì khác cả."

Khi nghe đến đoạn Phương Dịch nói xấu Mênh Mông, Bùi Kiêu lập tức giơ chân lên, tàn nhẫn đá Phương Dịch một cái.

Phương Dịch lảo đảo vài bước mới đứng vững lại được, dù đau đớn nhưng hắn vẫn cố gắng giữ nụ cười, tỏ vẻ mình đã biết sai rồi.

Người đàn ông dường như không rõ có tin lời Phương Dịch hay không, nhưng chỉ nhấp một ngụm rượu rồi trầm giọng nói: "Tốt nhất là cậu nói thật."

Phương Dịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù hắn cũng không hiểu tại sao Thẩm Mênh Mông không trực tiếp vạch trần hắn, nhưng việc cô không nói gì thêm khiến hắn thêm phần nhẹ nhõm hơn.

Bùi Kiêu không có ý định ở lại lâu. Sau khi uống xong một ly rượu, anh bèn đứng dậy muốn rời đi.

Phương Dịch chỉ níu giữ tượng trưng, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt vội vã của Giang Lâm từ đằng xa.

Chờ khi người đàn ông đóng cửa lại, Giang Lâm bước tới với vẻ mặt không hài lòng: "Phương Dịch, anh đùa tôi à? Bùi Kiêu hoàn toàn không đồng ý lời mời kết bạn Wechat của tôi.”

Phương Dịch vội vàng giải thích: "Đúng là lỗi của tôi khi suy nghĩ không chu toàn. Tôi vừa mới biết được vị hôn thê cũ của Kiêu đã xuất hiện. Hơn nữa, cậu ta vẫn luôn không quên người đó, chẳng có tâm trạng nào để gặp gỡ nữ nhân khác đâu."

Giang Lâm vừa nghe thấy Bùi Kiêu thực sự còn có một người phụ nữ đặc biệt trong lòng, hứng thú của cô giảm hẳn.

Giang Lâm có thể chủ động theo đuổi, nhưng với gia thế của cô, hoàn toàn không cần thiết phải tìm một người đàn ông đã có tình cảm với người khác, huống chi lại là vị hôn thê cũ.

Nghĩ vậy, cô cảm thấy ở lại đây chỉ là lãng phí thời gian. Giang Lâm trừng mắt nhìn Phương Dịch một cái, rồi cầm túi xách, dẫm đôi giày cao gót, và rời đi.

Nhìn bóng dáng của Giang Lâm xa dần, Phương Dịch cười lạnh.

Con ả này thật đúng coi mình là trung tâm của mọi thứ à.

Ban đầu, hắn thấy Giang Lâm lớn lên xinh đẹp, gia thế rõ ràng, lại không quá thông minh, dễ bị lời nói dẫn dắt nên mới nghĩ đến chuyện giới thiệu cô ta cho Bùi Kiêu.

Nhưng sau khi gặp lại Thẩm Mênh Mông, hắn đã hiểu rằng Giang Lâm chẳng có cơ hội nào cả.

Nhớ lại ánh mắt vừa dịu dàng vừa lạnh lùng của Thẩm Mênh Mông, ngay cả hắn cũng cảm thấy xao động, huống chi là Bùi Kiêu, người đã nhớ nhung cô bao lâu nay.

Chỉ là, Phương Dịch không quên rằng năm xưa chính bọn họ tám người đã khiến Thẩm Mênh Mông rơi vào tình cảnh khó khăn.

Liệu có gì liên quan đến chuyện này không? Nghĩ vậy, hắn lại lắc đầu, tự trấn an rằng có lẽ mọi chuyện không đến mức nghiêm trọng như thế.

Lúc đó, chuyện bọn họ định làm với Thẩm Mênh Mông chưa kịp thực hiện thì đã bị Bùi Cảnh Chi ngăn lại, nên không thể gọi là mối thù lớn.

Tuy nhiên, để phòng ngừa bất trắc, Phương Dịch vẫn muốn điều tra thêm một chút để đảm bảo an toàn. Nếu có vấn đề gì, phát hiện sớm sẽ giúp hắn nhanh chóng áp dụng biện pháp đối phó, loại bỏ bất kỳ trở ngại nào uy hϊếp đến việc "cải tà quy chính" của hắn.

Lúc này, Phương Dịch không còn là cậu em dễ bị bắt nạt trước mặt Bùi Kiêu nữa. Hắn rõ ràng là kẻ tâm cơ, có vẻ mặt hung ác và thâm trầm.

Trong khi đó, Kỳ Tuyển và Mênh Mông vừa rời đi cũng không nhận ra có một người ở tầng hai vẫn luôn dõi theo bóng dáng của họ qua cửa sổ.

Tống Khi Nghiên vốn cũng muốn có cơ hội đưa Mênh Mông về nhà. Nhưng sau hơn nửa năm ở bên cạnh cô, anh đã hiểu rõ tính cách của cô.

Cô gái này nhìn có vẻ nhu nhược, dễ khiến người khác muốn bảo vệ, nhưng thực chất rất quyết đoán, nói một là một.

Đôi khi, cô còn có chút vô tình.

Nghĩ vậy, khóe môi của anh cong lên, đôi mắt đa tình nhưng cũng tràn đầy sự bất đắc dĩ.

Anh chỉ hy vọng cô sẽ còn cần đến anh ở một khía cạnh nào đó. Chẳng hạn như việc làm cho Bùi Kiêu cảm thấy không thoải mái.

Lúc này, phía sau Tống Khi Nghiên có tiếng gọi vang lên.

Anh quay lại và nhận ra đó là Khương Hân.

"Lớp trưởng, Mênh Mông...có kết bạn WeChat với cậu không?"

Nghe Khương Hân hỏi, những người xung quanh cũng đều nhìn về phía Tống Khi Nghiên, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Hiển nhiên, ai cũng muốn thêm Mênh Mông làm bạn trên WeChat.

Tống Khi Nghiên nhìn xung quanh một lượt, môi mím chặt, trong mắt không chút dao động. Anh bình thản đáp:

"Không có, cô ấy chỉ liên lạc với mình qua điện thoại làm việc, không có WeChat."

Lời này khiến tất cả mọi người ngây người.

Khương Hân đặc biệt sững sờ, đồng tử hơi trợn to, cảm giác mất mát tràn ngập trong lòng.

Điều này có nghĩa là... sau này cô có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại Mênh Mông nữa.

Cô sẽ chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của Mênh Mông.

Giọng nói dịu dàng của Mênh Mông dường như vẫn còn vang vọng trong tai Khương Hân.

Cô thậm chí cảm thấy hối hận vì vừa rồi đã đi vệ sinh, để rồi bỏ lỡ cơ hội xin cách liên lạc với Mênh Mông.

…..

Ngày hôm sau, Phương Dịch đã tra được thông tin về Thẩm Mênh Mông trong 5 năm qua.

Sau khi thi đại học, cô xuất ngoại du học, rồi học tiếp cao học. Mọi thứ đều diễn ra rất bình thường, không có liên hệ gì với trong nước.

Hắn nhíu mày, tiếp tục xem kỹ hơn.

Nữ nhân này mãi đến nửa năm trước mới trở về nước. Chỉ trong một tháng, với lý lịch xuất chúng, cô được miễn kiểm tra và trực tiếp nhậm chức tại Viện Kiểm Sát thành phố.

Tháng trước ư?

Phương Dịch nheo mắt. Đám Ngũ Tử cũng vừa mới bị bắt vào tháng này. Ngay sau khi Thẩm Mênh Mông nhận chức không lâu, ba trong số họ liền bị bắt?

Có thể nào lại trùng hợp như vậy sao?

Nếu đúng là cô ta cố tình làm như vậy, thì động cơ của cô ta là gì?

Chẳng lẽ chỉ vì bọn họ đã từng trêu đùa và mắng cô ta nên giờ cô ta muốn trả thù? Nếu đúng vậy, thì thật quá nhỏ nhen.

Huống chi, nếu Thẩm Mênh Mông thực sự là dáng vẻ này, khi bị chê xấu, có lẽ trong lòng cô ta còn cười nhạo bọn họ ngớ ngẩn.

Phương Dịch bật cười. Nếu lúc đó hắn thấy cô ta đẹp như bây giờ, chắc hẳn hắn cũng giống như Bùi Kiêu, sớm đã bị cô ta thu hút.

Hắn cười cười rồi tạm thời gác chuyện về Thẩm Mênh Mông qua một bên.

Người phụ nữ khiến trái tim Phương Dịch phát ngứa giờ đây đang đứng trước cửa căn hộ nơi Bùi Cảnh Chi từng sắp xếp cho cô làm chỗ ở.

Cách đó chỉ một bức tường, một người đàn ông đang ngồi yên lặng trên chiếc sofa. Anh mặc áo trắng, quần đen, phong cách giản dị nhưng vẫn toát lên sự thanh lịch. Dáng ngồi của anh có vẻ tùy ý, nhưng nhờ khí chất xuất chúng và gương mặt hoàn hảo, anh lại càng thêm tự tin và lịch lãm.

Một giờ trước, anh nhận được tin nhắn từ một số lạ:

"Chú nhỏ, nếu tiện, gặp nhau ở chung cư."

Ngay khi thấy tin nhắn, anh lập tức trả lời, nhưng đối phương không nhắn lại.

Không muốn trì hoãn, anh bèn lái xe đến thẳng nơi này.

Anh nhìn đồng hồ, còn một phút nữa là đến giờ hẹn. Đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên báo hiệu mật mã cửa đã được nhập thành công.

Cửa mở ra, và sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển tiến lại gần.

Từng bước một, người đó cuối cùng cũng đứng trước mặt anh. Và giống như trong vô số lần anh tưởng tượng, cô gái nhỏ của 5 năm trước đã trưởng thành thành một người phụ nữ khiến trái tim anh rung động hơn bao giờ hết.

Không còn là cô gái trong bộ đồng phục lam trắng và chiếc váy đã bạc màu.

Thẩm Mênh Mông giờ đây đứng trước mặt anh với vẻ đẹp hoàn toàn khác. Mái tóc dài buông xõa đến eo, cô mặc một chiếc váy ngắn vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Chiếc váy ôm sát cơ thể, dài đến đầu gối, để lộ đôi chân thon dài, cân đối. Phần vai và thiết kế ôm sát làm nổi bật xương quai xanh tinh tế, làn da trắng mịn như ngọc làm người khác không thể rời mắt.

Cô hơi cúi đầu, mỉm cười nhìn anh.

"Chú nhỏ, sao không nói gì? Chẳng lẽ chú không nhận ra cháu nữa ư?”