Chương 80: Vạn nhân mê bị từ hôn ( 11 )

Phương Dịch cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo lúc đó anh đánh nhau thua.

Những năm sau này, anh đã sớm trở thành “đàn em" trong mắt Bùi Kiêu.

Kết quả khi quay người lại, anh liền bắt gặp ánh mắt xem thường từ Giang Lâm.

Phương Dịch vội vàng cười làm lành: "Này, tôi cũng đâu có cách nào khác, thưa đại tiểu thư. Kiêu không phải có việc gấp sao? Tôi thật sự có thành ý mà, WeChat của Kiêu, tôi sẽ gửi cho cô.”

Giang Lâm lúc này mới tha cho anh ta, hài lòng rời đi. Phương Dịch thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tận hưởng bữa tiệc, thì bất chợt điện thoại của anh vang lên.

Nhìn màn hình, Phương Dịch nhận ra số điện thoại quen thuộc. Ngón tay anh khựng lại, không muốn nhận cuộc gọi. Nhưng sau khi cuộc gọi đầu tiên dừng, chuông điện thoại lại vang lên lần thứ hai, không ngừng làm phiền.

Lần này, anh quyết định bấm nghe.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói vang lên với chút căng thẳng và hoảng loạn: "Anh Dịch, dạo này sao anh không nghe điện thoại của em?"

Phương Dịch có chút bực bội ngồi xuống, chậm rãi trả lời: "Mày còn gọi tao làm gì, đừng gây chuyện nữa, tao đã sớm cải tà quy chính rồi."

Người kia cố gắng giải thích: "Em cũng cải tà quy chính rồi, nhưng gần đây anh thực sự không để ý tới tình hình của bọn em. Trước đây, chúng ta có tám người, bao gồm cả anh và em, mà bây giờ đã có ba người bị bắt vào đồn cảnh sát."

Lúc này, Phương Dịch trở nên nghiêm túc hơn: "Sao lại thế? Bị bắt quả tang phạm tội à?"

Giọng nói ở đầu dây kia càng thêm lo lắng: "Không rõ lắm, ban đầu nói là do đánh nhau và gây rối. Trong ba người đó có cả Ngũ Tử, anh biết Ngũ Tử mà, anh Dịch. Nhà nó cũng có chút điều kiện, theo lý thì nó phải được thả ra nhanh chóng, nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì."

"Em cũng không dám liên lạc với nó hai ngày nay, nhà hai người là có thế lực lớn nhất, anh Dịch, anh nhanh chóng hỏi thăm thử xem," giọng nói bên kia tiếp tục, đầy lo lắng.

Phương Dịch nghe xong, nhíu mày chặt hơn: "Nếu tao tự mình đi hỏi thăm, chẳng phải là tự phơi bày bản thân à? Nhớ lại hồi trung học, khi tao bị chú nhỏ của Kiêu tọc đến chỗ ba tao ấy, suýt nữa thì bị đánh gãy chân."

"Chúng ta nên chờ thêm xem thế nào. Có khi ba thằng đấy tự gây chuyện gì đó gần đây, không liên quan đến chúng ta. Nếu sự việc không lớn, ông già nhà nó có thể tự giải quyết được. Nhưng nếu là chuyện lớn… thì không phải là thứ chúng ta có thể can thiệp."

Sau khi Phương Dịch nói xong, cả hai bên đều im lặng một lúc, rồi người bên kia cũng đồng ý với lời của anh: "Được rồi, anh Dịch, nghe theo anh, chờ xem tình hình thế nào.”

Sau khi cúp điện thoại, Phương Dịch càng cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ổn, nhưng anh cũng hiểu rằng không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Những sai lầm thời trẻ, anh quả thực đã mắc phải một số chuyện không hay, nhưng theo lý mà nói, mọi thứ sau đó đã được lo liệu kỹ càng, không đáng lo ngại.

Hơn nữa, với gia thế hiện tại, mọi chuyện lẽ ra phải dễ dàng xử lý.

Duy nhất có thể đe dọa anh là nhà họ Bùi, anh đã không dám động vào từ lâu, lại còn trở thành anh em tốt với Bùi Kiêu.

Nghĩ vậy, Phương Dịch lắc đầu, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Thật đúng là càng lớn tuổi, suy nghĩ càng nhiều.

Trong khi đó, Bùi Kiêu vừa lên xe, liền lấy điện thoại ra và mở những tin nhắn liên tục vang lên.

Đó là từ nhóm chat của các bạn thời học cấp ba. Nhóm này rất ít khi có người nói chuyện, vì thế Bùi Kiêu không cảm thấy cần thiết phải tắt thông báo.

Tin nhắn đầu tiên chính là nguyên nhân làm điện thoại rung lên liên tục. Tống Khi Nghiên đã nhắn: "Đã lâu không gặp, mọi người khi nào có thời gian thì tổ chức một buổi họp lớp đi."

Ngay sau đó, có người trả lời: "Được đấy lớp trưởng, hình như lớp chúng ta chưa bao giờ tổ chức họp lớp cả, phải không?"

“Quả thực lớp chúng ta chưa từng tổ chức họp lớp lần nào, mà sau kỳ thi đại học cũng không nghe thấy thông tin gì về lớp trưởng. Bây giờ cuối cùng cậu ấy mới xuất hiện.”

"Nhưng cảm giác là sẽ không có nhiều người đến nha, vì bình thường trong nhóm cũng chẳng có mấy ai nói chuyện."

Khương Hân nhắn tiếp: “Lớp trưởng, cậu có tin tức gì về Mênh Mông không?”

Không ai hiểu rõ hơn Khương Hân về việc Tống Khi Nghiên đã đối xử với Mênh Mông như thế nào trong học kỳ cuối cùng đó. Hầu như ở đâu có Mênh Mông, là ở đó có Tống Khi Nghiên.

Thậm chí, sau khi Mênh Mông khen rằng nốt ruồi lệ của anh nhìn rất đẹp, Tống Khi Nghiên đã không bao giờ đeo kính nữa.

Khương Hân nhiều lần bắt gặp ánh mắt của lớp trưởng và cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Đôi mắt của cậu ấy, thật sự như sách vở mô tả, tựa như trời sinh đã đa tình, quả thực có sức quyến rũ. Dù vậy, người cậu ấy muốn quyến rũ không phải là Khương Hân.

Mặc dù Khương Hân đã từng hỏi trực tiếp Tống Khi Nghiên về Mênh Mông, và cậu ấy đều khẳng định không còn liên lạc với Mênh Mông nữa, nhưng Khương Hân vẫn có trực giác rằng việc Tống Khi Nghiên bất ngờ xuất hiện và đề nghị tổ chức họp lớp có liên quan đến Mênh Mông.

Quả nhiên, ngay sau khi Khương Hân hỏi, Tống Khi Nghiên đã trả lời: “Mênh Mông cũng sẽ đến.”

Chỉ một câu nói đó thôi, đã khiến mọi người trong nhóm chat như bùng nổ.

“Mênh Mông cũng sẽ tới sao? Mấy năm nay cô ấy học ở trường đại học nào vậy?”

“Lớp trưởng, lớp trưởng, tôi có rảnh, khi nào họp lớp vậy?”

Tống Khi Nghiên trả lời: “Chúng ta gặp nhau vào tối Chủ nhật này đi, ai có khó khăn gì thì nói để mình điều chỉnh thời gian. Mình sẽ thống kê xem có bao nhiêu người sẽ đến.”

Sau đó, tất cả mọi người trong nhóm đều lần lượt xác nhận rằng họ sẽ tham gia. Cuối cùng, tất cả đều đồng ý đến buổi họp lớp.

Chỉ còn lại Bùi Kiêu là chưa lên tiếng.

Có người đã @Bùi Kiêu trong nhóm:

"Kiêu, cậu có đến buổi họp lớp không?"

Bùi Kiêu đọc xong tất cả các tin nhắn, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm hơn. Cuối cùng, anh chỉ gõ ra một chữ:

"Đến."

...

Trong khi đó, tại một ngôi nhà theo phong cách phương Tây, Mênh Mông đang ngồi trên ghế sofa mềm mại, thảnh thơi gõ bàn phím.

Mèo nhỏ Tiểu Phì Miêu nằm dài trên đùi cô, thở ra những tiếng ngáy nhỏ nhẹ.

Một ánh mắt luôn dõi theo cô từ phía sau, nhưng người đàn ông đứng đó lại chẳng hề nhận ra sự có mặt của Tiểu Phì Miêu. Anh ta chậm rãi tiến đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi mắt đen láy, sáng long lanh, và đầy dịu dàng. Anh chậm rãi cất tiếng:

"Chị, khi nào thì chị mới xong việc?"

Giọng nói của anh thấp và giả vờ ngoan ngoãn, còn thanh thoát hơn cả trước kia, khiến lòng người ngay lập tức mềm lại.

Mênh Mông dừng tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen xù xì của người người đàn ông trước mặt, giọng nói của cô mềm mại và đầy yêu thương: "A Tuyển, chị đang làm báo cáo y khoa, em ngoan nhé, tự mình làm việc đi."

Kỳ Tuyển nhìn cô gái trước mặt, người mà trong mắt anh chưa bao giờ chỉ đơn thuần là chị. Nhưng cái cách cô cưng chiều anh chả khác gì như một đứa em trai nhỏ.

Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn rất thích cảm giác được cô an ủi. Đối với anh, cô gái yêu kiều và dịu dàng như Mênh Mông, từ trước đến nay phải là người luôn được cưng chiều và sủng ái.

Kỳ Tuyển nhẹ nhàng lắc đầu: "Em thì có gì hay ho để tự chơi đâu." Dù vậy, anh biết rõ Mênh Mông đang bận rộn với điều gì.

"Chị, đám người đó em sẽ lo liệu, chị không cần phải bận tâm. Không ai trong số họ đáng để chị phải hao tổn bất kỳ tâm tư nào."

Mênh Mông mỉm cười, lắc đầu đầy bất đắc dĩ: "A Tuyển, chị không hiểu sao em lại biết được chị định làm gì. Chị đã hỏi em nhiều lần rồi mà em vẫn không nói."

"Hiện tại chị đồng ý cho em tham gia, nhưng không có nghĩa là chị sẽ giao phó mọi thứ cho em đâu, hiểu không? Chị muốn tự mình giải quyết."

Kỳ Tuyển nhìn vẻ nghiêm túc của Mênh Mông, lòng anh chợt mềm lại. Anh gần như chẳng nghe thấy cô nói gì, bởi vì cuộc đối thoại kiểu này đã diễn ra nhiều lần trước đó.

Ánh mắt anh sớm đã bị đôi mắt đào hoa của cô thu hút, khiến anh chìm đắm trong đó mà không thể dứt ra.

Mênh Mông thấy anh có vẻ đang thẫn thờ, bèn thu lại nụ cười, giả vờ giận dỗi và quay mặt đi. "Mặc kệ em."

Dù biết Mênh Mông sẽ không thật sự giận, nhưng Kỳ Tuyển đã quen với việc xin lỗi trước.

"Được rồi, được rồi, là lỗi của em. Chị, chị cứ bận đi, em sẽ làm món gì ngon cho chị."

Nói xong, anh đứng dậy rời khỏi phòng.

Mênh Mông nhìn theo bóng lưng anh, rồi quay lại với màn hình laptop trước mặt. Ánh mắt cô dần trở nên tĩnh lặng và sâu xa.

———

Mình yêu các bạn “reader” của mình! Dạo này mình sắp bận rộn lại rồi nên nếu không thể ra chương thường xuyên được thì các bạn thông cảm nhaz.