Chương 77: Vạn nhân mê bị từ hôn ( 8 )

Từ ngày hôm đó trở đi, người dân trong ngõ nhỏ đều quen với việc thấy hình bóng của cô gái vào cùng một thời điểm mỗi ngày.

Đối với họ, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều của cô, tâm trạng dường như trở nên vui vẻ hơn.

Bà lão dẫn Mênh Mông đến gặp Kỳ Tuyển ngày hôm đó, rất vui mừng khi thấy Kỳ Tuyển dần dần ổn định lại cuộc sống của mình, mọi thứ như thể đã trở lại quỹ đạo.

Kỳ Tuyển đã quen với việc chờ đợi Mênh Mông mỗi ngày, anh hy vọng thời gian có thể trôi chậm đi một chút.

Anh thích cuộc sống có cảm giác chờ mong.

Nhưng hôm nay Mênh Mông mãi vẫn chưa tới, căn phòng vốn u ám càng khiến anh thêm phần khó chịu hơn.

Cũng chính vào lúc ấy, anh nhận ra rằng họ chưa trao đổi thông tin liên lạc.

Kỳ Tuyển đứng lên.

Bây giờ chỉ có thể đi tìm chú Lưu để hỏi.

Lại không nghĩ rằng mới đi đến đầu hẻm, anh đã thấy được bóng hình quen thuộc.

Cô gái đưa lưng về phía anh, dáng người yểu điệu thướt tha, tóc đen như thác nước, buông xoã và bay nhè nhẹ theo gió.

Nhưng mà, nhìn bóng dáng xinh đẹp như vậy, đôi môi no đủ của anh lại dần nhấp lên.

Cô gái ở đối diện đang đứng cùng một người đàn ông có thân hình cao lớn, người đó rũ đầu nói chuyện với cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng và cưng chiều.

Người đàn ông dường như nhận thấy điều gì, ngẩng đầu lên và nhìn về phía thiếu niên.

Chỉ liếc mắt qua, Bùi Cảnh Chi đã nhận ra đây là học sinh mà Mênh Mông dạy kèm, a Tuyển trong lời nói của cô.

Nhưng, ánh mắt thiếu niên nhìn anh rõ ràng không mấy thiện cảm.

Mênh Mông chú ý đến sự thay đổi của Bùi Cảnh Chi, bèn xoay người, cô bỗng nhiên cười, rồi vui vẻ vẫy tay.

“A Tuyển, sao lại ra đây? Đến đây, chị giới thiệu với em.”

Bùi Cảnh Chi thấy biểu cảm của thiếu niên ngay lập tức trở nên mềm mại và vô hại hơn khi Mênh Mông xoay người lại.

Thấy Mênh Mông vỗ tay, anh bèn đi tới.

Hành động không chút do dự, Kỳ Tuyển tỏ ra còn nghe lời hơn cả một con chó con.

Bùi Cảnh Chi khẽ mỉm cười, khoé môi cong cong, nghĩ rằng người này chả khác gì một con chó săn biết thay đổi sắc mặt.

Lúc Kỳ Tuyển đến gần, cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng "Chị". Mênh Mông lập tức giới thiệu họ với nhau.

Khi nghe Mênh Mông gọi người đàn ông là "Chú nhỏ", Kỳ Tuyển nhìn người đàn ông với ánh mắt rõ ràng và nói: "Thì ra là chú ạ, cháu chào chú.”

Bùi Cảnh Chi chỉ mỉm cười gật đầu: "Xin chào."

Mênh Mông dường như không nhận ra không khí kỳ lạ giữa hai người, cô ngẩng đầu lên nói với Bùi Cảnh Chi: "Chú nhỏ, cảm ơn chú đã đưa cháu đến đây."

"Cháu đã bảo a Tuyển rất ngoan mà, nơi này cũng rất an toàn, chú yên tâm đi nhanh đi."

Cô gái nói với giọng điệu ngọt ngào, khiến người khác không thể phản bác.

Bùi Cảnh Chi gật đầu, liếc nhìn Kỳ Tuyển, người vẫn cúi đầu nhìn Mênh Mông, rồi quay người lên xe.

Gần đây, anh thường xuyên nghĩ đến cô gái nhỏ, đặc biệt là khi nhìn thấy những thứ liên quan đến hoa.

Điều này dẫn đến việc hôm nay, trong vô thức, anh đã lái xe đến dưới căn hộ của cô.

Làm sao một người đàn ông lại không nhận ra bản thân đã có những suy nghĩ không nên có về một cô gái nhỏ?

Anh hạ cửa sổ xe xuống, lấy ra một hộp thuốc lá, lắc nhẹ để lấy một điếu, rồi từ tốn bật lửa.

Tâm trí anh lúc này đang đầy rẫy những suy nghĩ.

Ngay sau đó, trong làn khói nhẹ lượn lờ, anh thấy bóng dáng của cô gái dần hiện rõ.

Có vẻ như chỉ cần một cái liếc mắt, cô đã nhận ra chiếc xe quen thuộc này, vui mừng mà tiến lại gần, cúi đầu nhìn anh.

Bùi Cảnh Chi nhìn thấy đôi môi khẽ mở, phảng phất như mang sắc đỏ tự nhiên của cô gái.

"Chú nhỏ."

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng rơi vào tai anh.

Anh dừng lại việc hút thuốc, cảm nhận rõ ràng trái tim mình đã mềm nhũn ra, cuối cùng không thể kháng cự được nữa.

Thật ra, khi nhìn vào đôi mắt của cô gái, anh đã có thể hình dung ra khuôn mặt thật sự của cô. Ít nhất, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, người ta đã có thể cảm nhận được sự mê đắm trầm luân.

Và giờ đây, khi không có sự chuẩn bị, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không còn bị mái tóc che khuất, hiện ra rõ ràng trước mắt anh.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là gì?

Đúng vậy, cô bé này quả nhiên còn đáng yêu hơn cả giọng nói của cô.

Anh dập tắt điếu thuốc, gọi cô lên xe, nhưng không hỏi vì sao trước đây cô lại để kiểu tóc che mặt như vậy, chỉ hỏi: "Mênh Mông, muốn đi học phải không?"

Mênh Mông tò mò hỏi: "Đúng vậy, nhưng sao chú nhỏ đến dưới tầng mà không nói với cháu?"

Bùi Cảnh Chi dừng một chút, rồi mới trả lời: "Chú đang định nói với cháu thì cháu đã ra rồi. Lâu rồi không gặp, chú đến để xem thế nào thôi."

"Được thôi, nhưng bây giờ cháu phải đi dạy thêm, chú nhỏ định đưa cháu đi à?"

Giọng nói của cô gái pha chút bông đùa.

Bùi Cảnh Chi không kìm được mà nhếch môi, tiếng cười trầm khẽ phát ra từ l*иg ngực.

"Đúng vậy, làm tài xế riêng cho Mênh Mông.”

Cũng tiện thể đi xem nơi cô dạy.

Sự thật chứng minh rằng anh đã có một khám phá bất ngờ.

Khi đó, người đàn ông không coi trọng một thiếu niên chưa trưởng thành, và cũng không nghĩ rằng vài năm sau, đối phương sẽ trở thành một đối thủ ngang tài ngang sức.

Bên kia, Mênh Mông cùng Kỳ Tuyển trở về phòng. Mênh Mông đang chuẩn bị giảng bài thì nhận thấy Kỳ Tuyển cúi đầu xuống, trông rất buồn bã.

"A Tuyển, sao vậy? Có phải vì hôm nay chị đến muộn nên em không vui?"

Kỳ Tuyển lắc đầu, lông mi khẽ động, ánh mắt thành kính nhìn cô gái trước mặt với sự dịu dàng vô cùng tận, như thể muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.

Nhưng ngoài miệng anh lại nói: "Chị, chỉ cần chị ở đây, dù em phải chờ bao lâu cũng không sao. Chỉ là, kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, rồi lại chỉ có mình em.”

Nói xong, anh cúi đầu xuống bàn, trông như một con chó lớn sợ bị bỏ rơi.

Mái tóc ngắn đen tuyền của thiếu niên vừa lúc chạm vào tay Mênh Mông.

Có lẽ đã quen với việc an ủi Tiểu Phì Miêu, Mênh Mông theo bản năng xoa đầu cậu.

"A Tuyển, em không hề cô đơn. Khi nào kỳ học bắt đầu, mỗi khi chị có thời gian rảnh, chị sẽ đến thăm em, được không?"

Kỳ Tuyển không ngờ lại nghe được tin tốt như vậy. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt tinh xảo tràn đầy sự vui mừng.

"Được."

"Vậy bây giờ chúng ta có thể an tâm học được chưa?"

"Ừm."

….

Sau khi Mênh Mông rời đi, Kỳ Tuyển nhìn theo bóng dáng cô hoàn toàn biến mất, rồi mới chậm rãi lấy điện thoại ra và bấm một cuộc gọi.

Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói đầy kích động của một người đàn ông trung niên.

"Kỳ Tuyển, lâu như vậy không liên lạc với chúng tôi, rốt cuộc cậu đã suy nghĩ thông suốt chưa?"

Trái ngược hoàn toàn với sự mong đợi của đối phương, giọng nói của thiếu niên lạnh lùng và đầy chắc chắn.

"Tôi có thể gia nhập, nhưng ngoài những điều ở trên, các người hoặc là để tôi toàn quyền quản lý, hoặc là đừng động vào tôi.”

Người đàn ông trung niên, bị mọi ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, có chút do dự.

Dù Kỳ Tuyển có thiên phú đến đâu, thì tuổi tác vẫn còn nhỏ, và yêu cầu này rõ ràng không hợp lệ.

Tuy nhiên, những người khác hầu như không quan tâm và ra hiệu cho ông nhanh chóng đồng ý. Ông lại nhớ đến lời của bác sĩ trước đây.

"Kỳ Tuyển khi còn nhỏ đã bị bắt cóc và tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ làm cảnh sát bị hành hạ đến chết ngay trước mặt. Đây là một tổn thương sâu sắc cả về thể chất lẫn tâm lý."

"Dựa trên các cuộc thí nghiệm tâm lý, chúng tôi nghi ngờ rằng cậu ta có đặc điểm của người mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Nhưng rõ ràng là Kỳ Tuyển rất giỏi ngụy trang, ít nhất, hành vi của cậu ta trước mặt chúng ta và trước mặt bà nội cậu ta hoàn toàn là hai người khác nhau."

"Tất cả những gì tôi nói chỉ là suy đoán, nhưng nếu cậu ta có thiên phú như vậy, việc dẫn dắt cậu ta đi đúng đường là điều cần thiết. Nếu không, với trí thông minh cao như vậy, hậu quả sẽ khó lường."

Nghĩ vậy, người đàn ông trung niên cắn răng nói: "Chúng tôi đồng ý. Ngoài những nhiệm vụ bắt buộc, cậu sẽ có toàn quyền tự do làm mọi việc, và chúng tôi sẽ cung cấp mọi tài nguyên cần thiết."