Chương 5: Vạn nhân mê trong chương trình hẹn hò phát sóng trực tiếp

Cuối cùng, kết quả rút thăm như sau: Ôn Sơ Lễ- Thẩm Mênh Mông, Cố Từ - Lục Chỉ An, Tống Du Bạch - Diệp Lăng, và Phó Yến Trạch - Hứa Hơi Hơi. Phân tổ này giống với cốt truyện gốc, chỉ khác ở chỗ trong cốt truyện gốc không có đoạn Thẩm Mênh Mông nói về việc không biết nấu ăn.

Sau khi việc phân nhóm kết thúc, các khách mời bắt đầu lên tầng để chọn phòng, tất cả đều là phòng đơn. Các nam khách mời tỏ ra khá tùy ý, lần lượt chọn phòng của mình.

Các nữ khách mời sau khi xem qua một số phòng, phát hiện chỉ có một phòng duy nhất có ban công riêng có một khu vườn trên cao.

Lục Chỉ An vừa định nói chuyện thì Hứa Hơi Hơi đã lên tiếng: “Tôi muốn phòng này, các người không có ý kiến gì chứ?” Từ nhỏ, Hứa Hơi Hơi đã quen dùng những thứ tốt nhất.

Thẩm Mênh Mông không nói gì, Diệp Lăng thì nhún vai và chọn một phòng khác bên cạnh. Cô quay sang Thẩm Mênh Mông: “Mênh Mông, cô ngủ bên trong cùng đi, làm hàng xóm với tôi.” Thẩm Mênh Mông thoạt nhìn hơi hiền, nên Diệp Lăng quyết định chăm sóc cô.

Thẩm Mênh Mông nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Lục Chỉ An có vẻ không hài lòng, khuôn mặt thể hiện chút tủi thân nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng chọn phòng còn lại.

Kênh chat tự nhiên bắt đầu có ý kiến khác nhau:

“Hứa Hơi Hơi cậy nhà mình giàu nên không có phép tắc gì hết, Chỉ An còn chưa nói xong mà đã bị ngắt lời.”

“Có thể Hứa Hơi Hơi không nghe thấy Chỉ An nói.”

“Hứa Hơi Hơi có vẻ bá đạo quá.”

“Thiên kim đại tiểu thư như Hứa Hơi Hơi dùng đồ tốt nhất là chuyện bình thường, đâu phải đến để chịu khổ.”

“Các nữ khách mời khác cũng chưa nói muốn phòng đó mà.”

“Không ai thấy Diệp Lăng và Mênh Mông cũng rất hợp à? Diệp Lăng chăm sóc Mênh Mông thật tốt.”

Trong phòng, Tiểu Phì Miêu đã chuyển tiếp các bình luận trực tiếp cho Thẩm Mênh Mông xem. Thẩm Mênh Mông quơ quơ đôi chân trắng nõn, cuốn cuốn đuôi tóc đen nhánh trong tay.

"Vẫn giống như cũ, Lục Chỉ An mới là nữ phụ đối lập thực sự với nữ chính, dù là là bản thân cô ta hay fan của cô ta. Thẩm Mênh Mông vốn chỉ là bia ngắm của Lục Chỉ An mà thôi."

Đã đến 10 giờ tối, là lúc gửi tin nhắn.

Thẩm Mênh Mông vuốt ve cái đầu tròn vo của Tiểu Phì Miêu, rồi cầm điện thoại soạn tin nhắn. Lúc sau, cô nhếch khóe miệng, mỉm cười nhẹ nhàng.

Nụ cười này rất nhẹ, rất nhạt, nhưng lại ẩn hiện sự quyến rũ mười phần.

Lúc này camera quay đến, khiến người xem bị ngạc nhiên.

“Haiz, từ khi Mênh Mông xuất hiện, thì tôi cứ liếʍ màn hình liên tục.”

“Nữ số ba thực sự quá đẹp, tôi không còn tâm trí đu CP nữa, tôi chỉ muốn ngắm cô ấy thôi.”

Cuối cùng màn hình phát sóng trực tiếp hiện lên hình ảnh các vị khách mời gửi tin nhắn cho nhau.

Diệp Lăng gửi Ôn Sơ Lễ: Chào anh.

Lục Chỉ An gửi Phó Yến Trạch: Anh trông khá khó gần..?

Thẩm Mênh Mông gửi Tống Du Bạch: Chờ mong vào tài nghệ nấu ăn của anh.

Hứa Hơi Hơi gửi cho Cố Từ: Có phải anh chơi game rất giỏi không?

Ôn Sơ Lễ gửi cho Thẩm Mênh Mông: Hẹn gặp vào buổi sáng ngày mai.

Cố Từ gửi cho Thẩm Mênh Mông: .

Tống Du Bạch gửi cho Thẩm Mênh Mông: Thật vui khi được gặp Mênh Mông.

Phó Yến Trạch gửi cho Hứa Hơi Hơi: Buổi tối tốt lành.

Xem xong tin nhắn, trong những phút cuối của chương trình, kênh chat lại rơi vào cuộc thảo luận sôi nổi.

"Có tận ba khách mời nam gửi tin nhắn cho nữ số ba, không phải là kịch bản chứ?"

“Sao cái gì cũng bảo kịch bản vậy? Thử nhìn nữ số ba đi, là tôi thì ngày nào tôi chả nhắn tin với cô ấy.”

"Thấy điêu điêu, không có ai gửi tin nhắn cho Chỉ An à, cổ đáng yêu vậy mà."

"Ba người gửi cho Mênh Mông, ta nên lên thuyền nào đây?”

"Không ai thích chị Diệp Lăng hả?"

"Cố Từ gửi Mênh Mông cái gì vậy, dấu chấm là sao?"

"Tôi cứ nghĩ Hứa Hơi Hơi sẽ gửi tin nhắn cho nam bốn, rõ ràng cổ để ý nam bốn mà."

Đạo diễn nhìn vào những bình luận này, gần như hơn một nửa đều đang khen ngợi nữ khách mời số 3, nhưng ý định ban đầu của ông là tìm một người có tính cách khác biệt hoàn toàn với Hứa Hơi Hơi để làm đối lập.

Ông không thể không nhớ lại khuôn mặt tinh xảo nhu mì của Thẩm Mênh Mông.

Nếu hiện tại cô gái này đã có sự thu hút riêng của mình thì ông không cần phải tạo ra xung đột đối lập nữa. Trong lòng ông đã quyết định thay đổi kịch bản của chương trình.

Vừa mới nằm lên giường, Mênh Mông nhận được nhắc nhở từ Tiểu Phì Miêu: "Mênh Mông, độ chữa trị của thế giới đột nhiên đạt tới 15% rồi."

"Ừ."

Ngày hôm sau, sau khi Mênh Mông thức dậy, cô phát hiện một số người khác đã lần lượt ra ngoài. Thời gian của chương trình phát sóng trực tiếp mỗi ngày là từ 6 giờ chiều đến 10 giờ tối, ban ngày không phát sóng trực tiếp, nhưng sẽ có một số cảnh quay ban ngày của các khách mời được cắt ghép vào phần hậu kỳ.

Lúc này, mọi người đều nhận được tin nhắn về buổi tiệc ở hồ bơi tối nay. Mênh Mông không mang theo áo tắm, nên hôm nay cô vừa lúc đi trung tâm thương mại mua một ít đồ cần thiết.

Nguyên chủ trong mấy năm qua luôn vừa học vừa làm, tận dụng mọi cơ hội để tiết kiệm tiền, nhưng cuối cùng vẫn phải lo lắng cho việc học nên tài khoản chỉ còn gần mười vạn. Tuy nhiên, đối với Mênh Mông, số tiền này hoàn toàn đủ, cô không cần sắm đồ quá xa xỉ.

Nhìn qua bản đồ, cô quyết định đi đến trung tâm thương mại lớn nhất gần đó.

Đến khoảng 5 giờ chiều, khi Mênh Mông trở lại biệt thự, Ôn Sơ Lễ và Lục Chỉ An cũng trở về cách đây không lâu.

Lục Chỉ An hiện tại sắc mặt cũng không được tốt.

Cô là một influencer trên Youtube, thời gian làm việc rất tự do. Hôm nay, cô trở về biệt thự sớm, không nghĩ tới Ôn Sơ Lễ cũng về cùng lúc với mình. Hiện tại đúng là một cơ hội để hai người ở chung, cô bèn tiến lên bắt chuyện.

"Nghe nói các bác sĩ đều rất bận rộn, không ngờ anh lại tan làm sớm như vậy.”

Ôn Sơ Lễ thường xuyên bị người nhà bệnh nhân hoặc các bác sĩ, y tá trong bệnh viện tiếp cận nên đã quen với tình huống như vậy. Anh giữ biểu cảm hiền hòa, ngữ khí trước sau như một, nhã nhặn lễ độ: "Hôm nay không có ca phẫu thuật, tôi và Mênh Mông lại phụ trách bữa tối, nên về sớm hơn."

Gương mặt tươi cười của Lục Chỉ An cứng đờ, không nghĩ tới đối phương ngay từ đầu đã nhắc đến người khác. Tối qua cô không nhận được tin nhắn nào, đoán chắc rằng Ôn Sơ Lễ đã gửi cho Thẩm Mênh Mông.

Cô hơi buồn bực, không biết là cố ý hay vô tình mà nói: "Đúng rồi, Mênh Mông chắc cũng sắp trở về. Ngày hôm qua nghe cô ấy nói do bận rộn việc học và công việc nên không có thời gian học nấu ăn, có lẽ cô ấy rất vất vả để chi trả mọi thứ. Đợi lát nữa em sẽ giúp hai người một tay."

Ôn Sơ Lễ nghe vậy, bình tĩnh nhìn cô.

Lục Chỉ An không ngờ một người bề ngoài dịu dàng ấm áp khi chăm chú nhìn người khác, ánh mắt lại sâu thẳm như vậy, khiến tim cô không khỏi đập nhanh hơn.

Nhưng không ngờ đối phương lại nói: "Không sao, khi nấu cơm tôi vốn không cần đối phương phải làm quá nhiều, Mênh Mông vất vả rồi, để em ấy nghỉ ngơi trước, tôi có thể lo liệu."

Mênh Mông vừa bước vào cửa đã nghe thấy câu nói đó.

“Em không vất vả đâu, mấy ngày nay em đã tạm ngừng việc làm thêm rồi, nhiệm vụ học tập ngắn hạn cũng đã hoàn thành, hôm nay em chỉ ra ngoài mua vài thứ thôi.”

“Chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị bữa tối ngay bây giờ không?”

Nghe thấy tiếng của cô, cả Ôn Sơ Lễ và Lục Chỉ An đều quay lại nhìn. Hôm nay, Mênh Mông mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản cùng quần jean ôm sát, làm tôn lên dáng người tuyệt đẹp của cô. Eo thon gọn, dáng người mảnh mai và thanh thoát.

Dù cô để mặt mộc, đôi môi tự nhiên hồng hào và làn da trắng nõn vẫn khiến cô trông như một bông hoa rạng rỡ. Mênh Mông hơi ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, trên tay còn cầm vài chiếc túi mua sắm giản dị.