Vệ Nhiêu theo Quân Sơ Tễ vào thính đường, ngồi xuống đối diện y. Không khí trong phòng có phần nặng nề.
Quân Sơ Tễ mở lời trước: “Ta có thân phận đặc thù, dự định sẽ không thông báo cho ngươi ngay lập tức. Tuy nhiên, hiện tại ngươi đã gặp ta, điều này cũng không tệ.”
Vệ Nhiêu không lên tiếng, lặng lẽ ngồi đó.
Quân Sơ Tễ thấy Vệ Nhiêu chỉ cúi đầu không nói gì, tưởng nàng vẫn chưa bình tĩnh lại.
Y tiếp tục nói: “Nhưng ngươi không cần lo lắng. Chúng ta vẫn sẽ theo như đã thương lượng. Ngày mai ngân lượng sẽ được chuyển cho ngươi, đảm bảo ngươi áo cơm vô ưu.”
“Còn về thân phận của ta, thực ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều, phải không?”
Lần này, Vệ Nhiêu rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào y: “Sở đại ca, huynh có phải nghĩ rằng ta sẽ không buông tay, sợ ta sẽ dây dưa với huynh?”
Quân Sơ Tễ trầm mặc một hồi, mới mở miệng: “Ta không nghĩ rằng ngươi sẽ dây dưa ta. Chỉ là vài ngày nữa ta sẽ đính hôn với công chúa Mạc quốc. Nếu ngươi là nam tử, ta tự nhiên sẽ không như vậy.”
Nam nhân nói một cách bình thản, thậm chí có phần hờ hững.
Vệ Nhiêu cuối cùng nhận ra hiện thực: dù nam nhân này có giúp đỡ và bao dung nàng, thì y rõ ràng không có tình cảm nam nữ với nàng.
Nàng sắc mặt lạnh nhạt: “Sở đại ca, thân phận nữ tử của ta và thân phận hoàng tử của huynh là giấu giếm lẫn nhau, điều này coi như huề.”
“Nhưng có một việc, không thể kết thúc.”
Quân Sơ Tễ nhíu mày, khó hiểu: “Chuyện gì?”
Vệ Nhiêu cười lạnh: “Sở đại ca, thân là Cửu hoàng tử, chẳng lẽ chưa bao giờ nghi ngờ về thân phận của Mênh Mông sao?”
Quân Sơ Tễ trầm mặt, tên huý của công chúa chỉ có thể được biết bởi hoàng thân quốc thích, quan liêu và những người thân thuộc.
Vệ Nhiêu sao lại có thể biết được tên của nàng?
Y nhìn chằm chằm Vệ Nhiêu, vẻ mặt nghiêm nghị: “Vệ Nghiêu, quanh co lòng vòng không phải là tính cách của ngươi.”
Vệ Nhiêu nghe Quân Sơ Tễ gọi tên giả của mình, ánh mắt chợt ảm đạm nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
“Ta mới là công chúa Mạc quốc chân chính, Thẩm Mênh Mông chỉ là tỳ nữ của ta. Chúng ta, hoàng thất Mạc quốc, vĩnh viễn không thể có một nữ tử yếu đuối như Thẩm Mênh Mông. Nàng ta chỉ xứng đáng làm tỳ nữ mà thôi. Các người đã bị nàng ta lừa dối.”
Quân Sơ Tễ hiện lên vẻ mặt trầm tư.
Một bên là hình ảnh của Mênh Mông kiều nhu, một bên là sự thật mà Vệ Nhiêu vừa mới nói, cho y một sự mâu thuẫn khó giải quyết.
Y cảm thấy khó khăn để tin vào kết luận này.
Y nhắm mắt một lát, rồi nhìn thẳng vào Vệ Nhiêu: “Theo ý của ngươi, chúng ta đều bị lừa dối, vậy còn ngươi? Nếu ngươi thực sự là công chúa, thì tại sao nàng lại ở đây? Và vì sao ngươi vẫn luôn giấu giếm tung tích của mình?”
Ánh mắt của Quân Sơ Tễ trở nên sắc bén, Vệ Nhiêu cảm thấy như bị ép buộc.
Nàng bình tĩnh lại, rồi mới nói:
“Lúc đó, ta thực sự không muốn hòa thân. Một phần là do ta không suy xét thấu đáo, một phần là vì nàng ta liên tục xúi giục ta, khiến ta nhất thời hồ đồ và trao đổi thân phận với nàng ta.”
Vệ Nhiêu không thể nói rõ tất cả đều là ý của nàng, vì vậy nàng chỉ có thể nêu ra một phần lý do thật sự: “Lý do ta giấu giếm là vì ta biết việc này là tội khi quân.”
Quân Sơ Tễ cúi đầu, nhắm mắt lại, rồi mới hỏi: “Vậy tại sao hiện tại lại nói cho ta?”
Vệ Nhiêu nói với một chút kích động: “Sở đại ca, ta biết huynh không thích loại nữ tử như Thẩm Mênh Mông, và ta hiểu tình cảnh của huynh. Nói không chừng huynh bị ép nên mới phải lấy nàng ta làm hoàng tử phi.”
Nàng tiếp tục: “Lâu như vậy mà nàng ta vẫn không tiết lộ thân phận của mình, lúc nàng ta thay thế ta còn giục ta đào tẩu, chỉ sợ có lẽ đã sớm có chủ mưu từ lâu. Chúng ta nên cùng nhau nghĩ cách mới phải.”
Ở trong lòng nàng, Sơ Tễ không được hoàng đế coi trọng, trong khoảng thời gian này nàng cũng biết được y rất kiêng dè người khác.
Vệ Nhiêu cảm thấy, dù Sở Tễ không thích nàng, y chắc chắn sẽ không làm tổn thương nàng.
Nàng không thể chấp nhận việc Thẩm Mênh Mông trở thành hoàng tử phi trong khi chính mình chỉ là một nữ tử chép sách bình thường.
Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Sơ Tễ, chờ đợi câu trả lời từ y.
Nhưng mà, lời nói thốt ra từ miệng nam nhân ngay sau đây, lại khiến nàng không thể tin được.
“Nếu ngươi đã trao đổi thân phận, vậy thì cả đời cứ sống như vậy đi.”
Quân Sơ Tễ không e dè mà nhìn chằm chằm vàng nàng, thậm chí ánh mắt còn có phần hung ác.
“Ta nói, nếu đã như vậy, thì các ngươi phải sống như vậy cả đời. Thẩm Mênh Mông chỉ có thể là hoàng tử phi của ta.”
Vệ Nhiêu không tin nổi: “Vậy ta thì sao?”
Quân Sơ Tễ đột nhiên cười, giọng nói không có một chút cảm xúc nào: “Nghiêu đệ, ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ sắp xếp cho ngươi một nơi ở yên tĩnh, ngươi chỉ cần sống ở đó là được, không cần quay lại kinh thành.”
Y ra lệnh: “Người tới, hộ tống Vệ công tử một đường đến viện Quỳnh Sơn, cần phải sớm ngày khởi hành, không được xóc nảy, phải đảm bảo an toàn cho hắn, không được để hắn gặp nguy hiểm.”
Ngay lập tức, vài người mặc đồ đen xuất hiện, đưa Vệ Nhiêu đi.
Khi Vệ Nhiêu rời đi, vẫn không thể tin rằng người đã từng trò chuyện vui vẻ với mình, hứa hẹn sẽ cho mình một sự nghiệp tiền đồ, thế nhưng lại lạnh lùng vô tình như vậy.
Vệ Nhiêu, sau khi bị giam giữ ở viện Quỳnh Sơn nhiều năm, dường như đã bị thế gian quên đi.
Đột nhiên có một ngày nàng nhớ lại ánh mắt của nam nhân khi đó, cố chấp tới mức độ đáng sợ.
Y yêu Thẩm Mênh Mông.
Buồn cười đến cỡ nào cơ chứ, y yêu nô tỳ Thẩm Mênh Mông, người mà nàng đẩy ra để làm lá chắn, làm vậy hi sinh.
Trong hoàng cung.
Tiểu Phì Miêu hưng phấn báo tin cho Mênh Mông: “Mênh Mông, độ chữa trị thế giới đã đạt tới 70%, tuyến hoạt động của nữ chính đã hoàn toàn ngừng rồi.”
Mênh Mông cười xinh đẹp: “Đúng vậy, kế tiếp, sẽ tới Cửu hoàng tử của chúng ta.”
Tiểu Phì Miêu lại hoang mang không thôi: “Mênh Mông, cô và nữ chính Vệ Nhiêu chỉ mới gặp nhau một lần, vì sao lại có thể trực tiếp giải quyết nàng nhanh như vậy?”
Mênh Mông rũ mắt, lần này cuối cùng cũng giải đáp những nghi hoặc của nó: “Vệ Nhiêu vì tự do mà đem sứ mệnh của mình đẩy cho nguyên chủ, ở cốt truyện gốc dưới góc nhìn của nữ chính là nguyên chủ tự nguyện thay thế đi hoà thân, nhưng nguyên chủ chỉ là một nô tỳ, không đồng ý thì có thể thay đổi được gì chứ?”
“Hiện tại, với tình thế mới, nàng không còn thân phận hay địa vị, cũng không có bằng hữu ngũ hồ tứ hải có thể tuỳ thời trợ giúp nàng, nàng chỉ có Sơ Tễ trong lòng mình. Còn ta, sắp tới sẽ trở thành hoàng tử phi của Sơ Tễ, nếu vậy thì nàng sẽ phải làm gì đây?”
“Quyết định hiện tại của Cửu hoàng tử đều giống theo ý của ta, ta rất hài lòng với sự thể hiện của hắn. Phần thưởng cho hắn là cần thiết, Mặc Mặc, cậu nói phải không?”
Nữ tử nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Phì Miêu, cười đến mê hoặc lòng người.
Tiểu Phì Miêu ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy.”