Giọng nói của nam nhân trở nên khàn khàn: “Không sai, công chúa nhất định sẽ là hoàng tử phi của ta. Về những chuyện đã xảy ra trước đây, ta sẽ cố gắng đền bù cho nàng, từ ba tháng tới này.”
Mênh Mông lại không đáp lời ngay.
Sau một lúc lâu, Mênh Mông mới lên tiếng: “Hôm nay Mênh Mông cảm thấy hơi mệt, nên về tẩm cung nghỉ ngơi trước.”
Quân Sơ Tễ đành phải gật đầu: “Cũng tốt.”
Sau khi Mênh Mông rời đi, Quân Sơ Tễ với tâm trạng nặng nề, đến chỗ ở mà y đã sắp xếp cho Vệ Nghiêu.
Hiện tại y cần một người tính tình rộng rãi, phóng khoáng, đồng thời là người thích lải nhải để dời đi sự chú ý của y, cũng thuận tiện thương thảo con đường phía trước.
Ít nhất, trước mắt, việc an bài một chức quan nhàn tản cho “Vệ Nghiêu” không có vấn đề gì.
Sau đó, y có thể tìm cơ hội để thăng tiến cho hắn, bởi vì đây xác thật là người y mang về.
Trải qua những việc phát sinh lúc trước, Quân Sơ Tễ cảm thấy tên này có vẻ có vận khí tốt.
Và y luôn là người làm việc có trách nhiệm. Không phải là kiểu hứa suông rồi lại không thực hiện.
Quân Sơ Tễ đẩy cửa bước vào, thấy hai thị vệ mà y đưa cho Vệ Nghiêu cúi đầu hành lễ với y, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, muốn nói lại thôi.
Lúc này, một người con gái trong bộ váy dài màu lam nhạt từ từ đi ra, khiến y bất ngờ.
Nàng có vóc dáng cao hơn so với nữ tử bình thường, tóc đen búi cao bằng một cây trâm ngọc, mắt to sáng ngời. Dù không phải kiểu mỹ lệ đặc biệt, nhưng lại toát lên sự linh động và nhanh nhẹn.
Đây là kiểu diện mạo mà Quân Sơ Tễ không chán ghét từ ánh nhìn đầu tiên.
Hoặc là nói, ngoài trừ vẻ đẹp kiều nhu khiến y phản cảm, thì ít nhất không phải là dáng vẻ kiêu căng kệch cỡm.
Chỉ là, nữ tử này có diện mạo và vóc dáng giống hệt “Vệ Nghiêu” mà y biết.
Thật ra không có gì phải nghi vấn, đây rõ ràng chính là “Vệ Nghiêu.”
Nam nhân vốn đã có tâm trạng không tốt không khỏi nhíu chặt mày, hơi thở quanh người cũng khiến người ta sợ hãi.
Nhưng Vệ Nghiêu lại hành động như không bị y ảnh hưởng.
Vệ Nghiêu, giờ đây là Vệ Nhiêu, bình thản tiến đến trước mặt nam nhân, nói: “Sở đại ca, như huynh thấy, kỳ thực ta là nữ tử, tên thật là Vệ Nhiêu.”
Hai thị vệ thấy vậy lập tức cúi đầu rời đi.
Quân Sơ Tễ lạnh lùng hỏi: “Tại sao phải giấu ta, và tại sao lại không che giấu nữa?”
Vệ Nhiêu đáp: “Trước đây có những lý do khó nói, nhưng hiện tại, khi thấy huynh đối xử với ta tốt như vậy, ta không thể tiếp tục lừa dối huynh.”
Quân Sơ Tễ không đáp lại, chỉ cay mày nhìn nàng, bầu không khí trở nên nặng nề.
Thấy nam nhân không nói gì, nàng lại vội vàng nói: “Sở đại ca, ta không cầu huynh lập tức tha thứ cho ta, nhưng huynh yên tâm, thực ra tính cách của ta cũng không khác mấy so với nam nhân, không phải là những nữ tử mềm yếu nhu nhược.”
Quân Sơ Tễ không biết phải nói gì, nghĩ thầm rằng thực ra mình cũng che giấu thân phận, chỉ là hai bên giấu giếm lẫn nhau mà thôi.
Cuối cùng, y mở miệng nói: “Ta không so đo chuyện này với ngươi. Chỉ là ngươi đã là một nữ tử, nên ta không tiện sắp xếp công việc cho ngươi nữa. Nguyên bản ta tính toán để ngươi làm một chức quan nhàn tản.”
“Hơn nữa... Ngươi cũng không nên ở lại trong đình viện này của ta, nếu người khác biết được, chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm và không hợp lý.”
Nghe nam nhân nói xong, trong lòng Vệ Nhiêu trầm xuống.
Nàng vốn định thành khẩn bày tỏ, sau đó thăm dò tình cảm của Sơ Tễ và cũng tìm hiểu thân phận của y.
Nhưng nàng hoàn toàn quên rằng vấn đề này không thích hợp để thảo luận.
Nếu việc này dẫn đến việc Sở đại ca và nàng phân rõ ranh giới, thì điều đó hoàn toàn trái ngược với ý định của nàng.
Nàng nhanh chóng thay đổi quyết định, chọn cách lấy lui làm tiến. “Vậy thì như thế này, Sở đại ca, ta sẽ tạm thời ở lại đây, và sau đó nhanh chóng tìm một công việc phù hợp với nữ tử.”
Nam nhân rốt cuộc gật đầu, chậm rãi nói: “Ngươi yên tâm, nếu ta không thể sắp xếp công việc cho ngươi, nhưng ngày mai ta sẽ lo liệu đủ ngân lượng để bảo đảm ngươi một đời vô ưu.”
Coi như vì mấy lần nàng gián tiếp tương trợ y đi.
Vệ Nhiêu định từ chối thêm vài câu, nhưng nam nhân sau khi nói xong, chỉ để lại một câu “Ta còn có việc, cáo từ trước. Có chuyện thì làm ơn thông báo cho ta qua thị vệ” rồi rời đi.
Vệ Nhiêu đứng đó, khuôn mặt tươi cười của nàng cứng đờ.
Sơ Tễ có phải muốn tránh xa nàng không?
Nhưng nàng lại lắc đầu tự nhủ, chắc là không phải đâu.
Nếu y không so đo chuyện nàng lừa gạt giới tính của mình với y, thì chắc hẳn y cũng có mức khiên nhẫn nhất định với nàng.
Có thể chỉ là một lúc khó chấp nhận thôi.
Nàng cố gắng mỉm cười, nhưng ngày mai vẫn phải thực sự đi tìm công việc.
Trong hoàng cung.
Tiểu Phì Miêu báo cáo về tình trạng chữa trị của thế giới vừa mới đạt 55%. “Mênh Mông, lần này độ chữa trị thay đổi vì lý do gì vậy? Có phải do tuyến cốt truyện nữ giả nam bị ngắt quãng, nữ chính Vệ Nhiêu bị Quân Sơ Tễ phát hiện là nữ nhi không?”
Mênh Mông lúc này đang nằm thư giãn trên ghế, nghe xong câu hỏi của Tiểu Phì Miêu, nàng khẽ nhíu mày rồi mỉm cười. “Chưa chắc đâu.”
“Vậy tiếp theo sẽ thế nào? Họ sẽ làm gì?”
Tiểu Phì Miêu rất tò mò, càng không biết thì càng muốn biết.
“Kế tiếp… Đương nhiên là sẽ đến lượt bọn họ.” Mênh Mông nói với vẻ tinh nghịch, cười nhẹ.
Nhìn thấy Tiểu Phì Miêu với vẻ mặt ngây thơ như vậy, Mênh Mông không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Trong khi đó, dưới bầu trời rộng lớn ở biên quan xa xôi, một vị tiểu tướng quân đang lặng lẽ suy tư.
Người trong bộ giáp bạc trắng nằm trên một thân cây, ánh trăng lọt qua các kẽ lá chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên trẻ tuổi.
Y không đeo mũ giáp, mái tóc đen dài bay theo gió đêm, mang theo vài phần cô tịch tĩnh mịch.
Hôm nay vừa tròn một tháng, dù bệ hạ đã đồng ý kéo dài thêm ba tháng để y có thể mang về tin chiến thắng, nhưng nếu hôm nay Mênh Mông đính ước với Quân Sơ Tễ, y cũng không có cách nào thay đổi được.
Y biết rằng hành động này là chả khác gì một canh bạc, được ăn cả ngã về không.
Nhưng nếu không như vậy, dù Mênh Mông không hứa gả cho Quân Sơ Tễ, bệ hạ cũng sẽ không nghĩ đến việc đính hôn nàng cho y.
Y chỉ hy vọng trực giác ngày đó của mình về việc Mênh Mông không có tình cảm chân thật với Quân Sơ Tễ không phải là ảo giác.
Nghĩ đến đây, y lấy từ trong lòng ra một miếng gỗ điêu khắc cùng với lưỡi dao.
Tác phẩm là hình dáng một thiếu nữ, đã thoáng có khuôn dạng ban đầu.
Nghĩ đến vẻ ngoài nhìn như yếu đuối nhưng thực ra lại rất kiều diễm của nữ tử, khóe miệng y không tự giác mà nở một nụ cười, chứa đựng sự dịu dàng không thường thấy ở vị tiểu tướng quân nghiêm nghị.
Không xa đó, hai người trung niên mặc áo giáp nhìn nhau đầy ẩn ý.
Một người có khuôn mặt hơi thô kệch, cười ha hả, nói với người kia: “Tên tiểu tử này, là đang tư xuân khuê nữ nhà ai vậy?”
Người còn lại là Cố Thành, dù đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được vẻ tuấn lãng khi còn trẻ của ông: “Cô nương nhà ai thì không biết, ngươi nghĩ nó sẽ nói cho chúng ta biết sao?”
Người đàn ông với khuôn mặt thô kệch làm bộ vuốt cằm, nói: “Đúng là không nói thật, y như ngươi hồi đó, có đánh chết cũng không nói.”
Cố Thành trừng mắt nhìn ông ta, trong lòng lại tràn đầy lo lắng.
Ông và nương tử đã đoán được phần nào, nhưng vẫn không biết liệu thằng bé có thể đạt được điều mong muốn hay không.