Chương 62: Vạn nhân mê xuất giá hoà thân ( 15 )

Chỉ là, vừa rồi khi Lục Chiêu Trì nhắc đến việc này, giọng nói rõ ràng mang theo vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa, cũng không hề che giấu ý tứ, dường như cố ý làm y biết được.

Quân Sơ Tễ hồi tưởng lại lần trước trên triều, khi y được phụ hoàng phái đi điều tra vụ tham ô, Lục Chiêu Trì cũng xen vào một chân.

Rõ ràng y và Lục Chiêu Trì chưa bao giờ từng có qua lại, nhưng đối phương lại dường như luôn có ý đồ can thiệp vào những chuyện liên quan đến y.

Bỗng dưng nghĩ tới điều gì, ánh mắt của người nam nhân lúc sáng lúc tối, hơi thở dần trở nên đáng sợ.

Lục Chiêu Trì...

Hắn dám mơ tưởng đến nữ nhân của y.

Lại còn hai lần khıêυ khí©h y.

Nhưng khi nghĩ đến thân phận của đối phương, y cũng không thể làm gì hắn, vì y còn cần sự bảo trợ của Lục tể tướng.

Cha của Lục Chiêu Trì là một nhân vật thuộc phe trung lập, trong tay nắm giữ quyền lực lớn.

Phần lớn những người trung lập trong triều đình đều noi theo ông ta.

Trước đây, để gây ấn tượng với Lục tể tướng, y đã phải bỏ nhiều công sức, nên giờ đây không thể dễ dàng đối đầu trực diện với Lục Chiêu Trì.

Có thể đây là lý do tại sao đối phương không sợ hãi y.

Cứ cho hắn được tự mãn một thời gian, y đã nhẫn nhịn suốt nhiều năm, chẳng nhẽ không thể nhẫn nhịn thêm khoảng thời gian này hay sao.

Nghĩ đến đây, y thu lại vẻ hung ác.

Dù vậy, cho đến khi đến chỗ Vệ Nghiêu, y vẫn không thể hoàn toàn che giấu khuôn mặt âm trầm.

Vì vậy, khi chỉ còn cách nhau hai bước, Vệ Nghiêu, người vốn tự cao, vẫn bị dọa đến mức có phần lo sợ.

Tuy nhiên, nàng luôn cảm nhận được một cảm giác an toàn mạnh mẽ từ người nam nhân này, chỉ một thoáng đã không còn sợ hãi nữa.

Nghĩ đến việc gặp người kia hôm nay, nàng bèn nói: “Sở huynh, ta muốn thỉnh giáo huynh một vấn đề.”

Dù tâm trạng Quân Sơ Tễ không tốt, y vẫn gật đầu đồng ý.

Không biết vì sao, từ khi gặp thiếu niên tên Vệ Nghiêu này, y bỗng nhiên trở nên kiên nhẫn một cách kỳ lạ.

Rõ ràng, ngoài việc nhận thấy đối phương có tính cách hợp với mình, đôi khi lại giúp đỡ y vài lần gián tiếp, kỳ thực y không có cảm giác đặc biệt gì.

Vệ Nghiêu lại quen với việc nam nhân ít nói.

Huống chi, hiện tại tâm trạng y rõ ràng không tốt.

Nàng tự mình mở lời: "Sở huynh, nếu huynh vì sơ tâm mà phải từ bỏ một thứ, sau đó thứ đó bị một nô tài lấy đi, rồi sau này huynh phát hiện ra đó là một báu vật, nô tài ấy còn đem khoe trước mặt huynh, huynh sẽ làm thế nào?"

Quân Sơ Tễ sau khi nghe xong, mắt hàm chứa thâm ý mà nhìn về phía Vệ Nghiêu.

Sau một lúc lâu, y mới mở miệng: "Nếu ta muốn, tự nhiên sẽ đoạt lại, không từ thủ đoạn, vốn dĩ nó thuộc về ta."

Vệ Nghiêu nhìn vào đôi mắt đen tối không rõ của người nam nhân gần ngay trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy đôi tai và cổ mình nóng ran.

Sau đó, nàng mới thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng vậy, đó vốn dĩ là thứ thuộc về ta."

Nhưng mà, nàng rốt cuộc có thực sự muốn nó không?

Đôi mắt đào hoa mờ mịt của nữ tử ấy lại hiện lên trong đầu nàng.

Rõ ràng lúc đó chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua, nhưng nàng lại cảm thấy đối phương đang cố ý khoe khoang với mình, như thể muốn nói: "Công chúa, người nhìn xem, thứ người không cần hóa ra lại tốt như vậy."

"Người hẳn là đang hối hận, phải không?"

Càng suy nghĩ như vậy, nàng càng khó có thể chấp nhận được.

Nàng không quên thân phận công chúa hòa thân của mình.

Xem ra, ngày mai phải đi hỏi thăm một chút về vị công chúa hòa thân của Mạc quốc, xem nàng ta sống như nào trong suốt một tháng nay, và liệu nàng ta đã được đính hôn với hoàng tử nào chưa.

Bên kia, Mênh Mông đang hưởng thụ thời gian chải đầu hàng ngày của Thải Linh và Ánh Tuyết, đồng thời cùng Tiểu Phì Miêu tán gẫu, giải đáp những thắc mắc của nó.

"Mênh Mông, hôm nay tại sao cô lại cố ý xuất hiện trước mặt nữ chính Vệ Nghiêu?"

Nữ tử cười nhẹ nhàng, ôn nhu đáp: "Mặc Mặc, có lẽ cậu đã quên, thời gian trước cậu còn hỏi tôi vì sao lại chậm tiến độ."

"Hôm nay tôi thêm một chút lửa, để cốt truyện phát triển nhanh hơn, không tốt ư?"

Tiểu Phì Miêu lật mình, nó vẫn không hiểu vì sao đó lại là thêm lửa, nhưng Mênh Mông nói gì thì chính là như vậy.

Thấy Tiểu Phì Miêu không nói gì, Mênh Mông đương nhiên biết ý của nó, bèn vỗ vỗ cánh tay, bảo nó nằm lại đây.

Mắt Tiểu Phì Miêu sáng ngời, nhảy lên và nằm trong lòng Mênh Mông, cảm nhận bàn tay mảnh khảnh của nàng vuốt ve đầu mình.

Về sau nó nghe thấy giọng nói kiều nhu mềm mại của nữ tử:

"Mặc Mặc, cậu ngốc như vậy, tự nhiên không hiểu, chỉ cần nhìn là được.”

Tiểu Phì Miêu đã đắm chìm trong dung nhan kiều mỹ của Mênh Mông gần kề, dù nàng gọi nó là ngốc, nó cũng theo bản năng xem nhẹ, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại thoải mái.

...

Một đêm cuối cùng cũng trôi qua đi, Vệ Nghiêu lấy lý do muốn một mình quen thuộc với kinh thành, rời khỏi nhà.

Chờ đến khi đến được một hẻm phố náo nhiệt, cuối cùng nàng dừng chân tại một quán trà nơi người ta đang kể chuyện.

Trong thời gian này, nàng nhận thấy dân phong của Đại Thịnh tương đối tự do, chỉ cần không có lời mưu phản, thông thường sẽ không gặp vấn đề gì.

Nàng chậm rãi ngồi xuống, vốn nghĩ rằng mình phải tìm cơ hội, nhưng không ngờ vừa ngồi xuống đã nghe thấy mấy người nam nhân bàn bên cạnh đang nói về công chúa Mạc quốc.

"Chư vị đều nghe nói, hoàng cung ba tháng tới sẽ không có hỉ sự nào không?"

"Đương nhiên nghe qua, nhưng gần đây cũng không nghe thấy có hỉ sự gì sắp diễn ra cả."

"Ngươi đã quên lần trước chúng ta mới nói về vị công chúa Mạc quốc nghe nói có dung mạo như thần tiên sao? Ta có một người thân làm việc trong phủ của Lục tể tướng."

"Công chúa này thường xuyên tham dự yến hội của Lục tiểu thư. Nghe hắn nói, công chúa Mạc quốc có dung mạo kiều mị, chỉ cần nhìn từ xa cũng đã có thể khiến người ta si mê. Ta nhìn bộ dạng người thân của ta tỏ vẻ si mê nàng, không giống diễn thật."

Vệ Nghiêu nghe đến đây, trong lòng có chút khinh thường, thẩm mỹ của nam nhân Đại Thịnh thật là khó chấp nhận.

Nhưng nàng cũng biết có sự khác biệt về thẩm mỹ, nên không lên tiếng phản bác, chỉ cười nhạo trong lòng rồi tiếp tục nghe.

"Chúng ta không nghi ngờ về vẻ đẹp của công chúa Mạc quốc, chỉ là công chúa ấy đã có ước định một tháng với bệ hạ. Nếu Cửu hoàng tử không có tình cảm với nàng, thì sẽ để bệ hạ tùy ý xử trí."

Trong lòng Vệ Nghiêu giật mình, lời này có ý nghĩa gì?

Vì sao nàng ta lại không đính hôn với hoàng tử ngay ngày đầu tiên.

Chẳng lẽ việc lựa chọn người hòa thân có thể được quyết định bởi chính người đó?

Nàng ta chọn Cửu hoàng tử sao?

"Tùy ý bệ hạ xử trí thì cuối cùng cũng sẽ đính hôn với hoàng thân quốc thích, chẳng liên quan gì đến chúng ta là dân thường. Nhưng việc công chúa Mạc quốc lựa chọn Cửu hoàng tử thật là khó tin."

"Đúng vậy, nếu xét về sự ưu ái của bệ hạ, sao có thể tới lượt Cửu hoàng tử? Người ít được chú ý nhất chính là Cửu hoàng tử. Nếu xét về tài hoa, thì Tam hoàng tử mới đúng. Có thể thấy công chúa Mạc quốc vẫn không biết nhìn xa trông rộng."

"Nhưng theo ta thấy, Cửu hoàng tử cũng không nhất định sẽ có tình cảm với công chúa. Dù công chúa có dung nhan như thế nào, cuối cùng nàng vẫn đến từ một nước nhỏ như Mạc quốc, không bằng cưới một tiểu thư đại thần thì hơn."

"Thật vậy, huống chi gần đây biên quan liên tục có tin vui, có phụ tử Cố tướng quân ở đó, thiên hạ này suy cho cùng vẫn là của Đại Thịnh chúng ta, sau này liệu Mạc quốc có tồn tại hay không còn chưa chắc."

Người nam nhân khi nói câu này cố ý phóng đại âm lượng.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, cả quán trà đều reo hò.

Vệ Nghiêu là công chúa Mạc quốc, dù bị ép phải hòa thân đến Đại Thịnh, nghe được những lời này cũng cảm thấy thầm hận không thôi, nhưng không thể làm gì.

Một người khác lại phản bác lời của người nam nhân kia: "Cửu hoàng tử không phải luôn luôn không có tâm tư với chuyện này sao? Có lẽ ngài ấy không quan tâm đến thân phận. Ta nghĩ, cuối cùng vẫn sẽ đính hôn với Cửu hoàng tử."

...

Vệ Nghiêu đã có được thông tin cần thiết, liền không muốn nghe tiếp nữa, đặt tiền lên bàn và rời khỏi quán trà.