Chương 53: Vạn nhân mê xuất giá hoà thân ( 6 )

Trên thực tế, khi biết mình phải vào phủ Cửu hoàng tử, các nàng còn hơi coi thường, nhưng không dám có hành vi quá mức rõ ràng.

Tuy nhiên, sau khi trở thành thị thϊếp của chàng, dù Cửu Hoàng tử không được sủng ái thì địa vị của các nàng vẫn cao hơn so với các tiểu thư có phụ thân là quan chức.

Chỉ cần không công khai thể hiện sự khinh thường, thì không ai có cách gì với họ.

Hơn nữa, điện hạ đã nhiều lần bày tỏ sự yêu thích của chàng trước mặt các nàng, họ biết chàng cực kỳ chán ghét những nữ tử kiều nhu.

Liên quan đến việc đáp ứng loại yêu thích này, các nàng đã có những hành vi có phần cực đoan.

Đối với vị công chúa biên thùy không có chỗ dựa như Mênh Mông, các nàng cũng không hề che giấu sự khinh thường. Đối phương nhìn có vẻ nhu nhược, chắc chỉ dám buồn bực không dám lên tiếng.

Không ngờ rằng, Mênh Mông thẳng thắn đối diện ánh mắt của họ, rồi mở miệng: "Hai vị tỷ tỷ này, là Mênh Mông đã làm gì sai, tại sao các người lại nhìn ta với ánh mắt dọa người như vậy?"

Ánh mắt nàng mang theo sự hoang mang và tủi thân, nói xong liền cầu cứu nhìn về phía những người khác.

Mọi người lập tức nhìn về phía hai người với ánh mắt từ nguyên bản không thèm phản ứng trực tiếp chuyển thành bất mãn.

Lục Nhược Yên nhịn không được, bèn giới thiệu nhanh cho Mênh Mông: "Mênh Mông, hai vị này là thị thϊếp của Cửu hoàng tử."

Trước đây nàng chỉ tin tưởng vào khả năng nhìn người của phụ thân, nhưng không ngờ ánh mắt của Cửu hoàng tử lại có vấn đề như vậy.

Nhìn phẩm tính của hai người này, vẫn là do Cửu Hoàng tử tự mình tuyển chọn, điều này làm cho nàng đối với Cửu Hoàng tử không còn cảm thấy thưởng thức như trước, ngược lại lo lắng cho công chúa nhỏ trước mắt.

Mênh Mông phản ứng lại: "Thì ra là thế."

Ánh mắt thiếu nữ trở nên có chút ảm đạm.

Một vị nữ tử mặc váy xanh ngồi cạnh Mênh Mông vội vàng châm chọc: "Mênh Mông, muội về sau thành Cửu hoàng tử phi, hai vị này mỗi ngày còn phải hướng muội thỉnh an phụng trà đấy. Dù cho cuối cùng muội hứa hôn với hoàng tử khác, thì cũng là hoàng tử phi, chúng ta đây đều phải hành lễ với muội.”

Liễu Nguyệt Xu và Hạ Ngữ Hi nghe xong lời này, trên mặt cơ hồ là xanh hồng giao nhau.

Khuôn mặt của Mênh Mông thoáng đỏ lên, trông rất xinh đẹp.

Nữ tử mặc váy xanh không kiềm chế được, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mênh Mông, cảm thấy rất hài lòng.

Buổi yến tiệc lần này, ngoài những cá nhân đặc biệt, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.

Buổi chiều, các nữ tử cùng nhau đi thăm quan hoa viên Lục phủ.

Dù có nhiều người đã từng đến đây trước đó, nhưng mỗi lần họ đều bị vẻ đẹp của nơi này làm kinh ngạc.

Nơi đây phồn hoa như cẩm thạch, mùi hoa diệp thoang thoảng, thật sự khiến người ta lưu luyến quên cả đường về.

Lục Nhược Yên định tự mình dẫn Mênh Mông đi dạo quanh từ đầu chí cuối.

Nhưng giữa chừng, quản gia bỗng nhiên đến tìm, thông báo rằng huynh trưởng Lục Chiêu Trì đã trở về và có việc cần gặp nàng.

Lục Nhược Yên rất vui mừng. Huynh trưởng nàng rất thích du lịch bên ngoài, không có thời gian cố định trở về, hôm nay bỗng dưng có mặt ở nhà thật khiến nàng bất ngờ.

Mênh Mông hiểu rõ tình hình, nói với Lục Nhược Yên: “Lục tỷ tỷ, nếu huynh trưởng của tỷ có việc quan trọng, tỷ cứ đi trước đi. Ta sẽ đi dạo xung quanh một chút.”

Lục Nhược Yên gật đầu, ân cần xoa nhẹ cánh tay mảnh khảnh của Mênh Mông. “Mênh Mông, cứ tự do tham quan, ta sẽ về sớm thôi.”

Sau khi Lục Nhược Yên rời đi, hai người theo sau cô cũng đến gần. Họ quay lưng về phía Mênh Mông, nhếch môi cười chế giễu.

“Hả? Mênh Mông, ngươi vẫn muốn trở thành Cửu hoàng tử phi? Ngươi nghĩ điện hạ sẽ thích ngươi sao? Thật sự là ngây thơ.”

“Nói thật cho ngươi biết, điện hạ chán ghét nhất là những nữ nhân kịch cỡm như ngươi, đừng có mơ mộng quá sớm.”

Mênh Mông từ từ quay người lại, tỏ vẻ không tin: “Các người chỉ muốn khiến ta từ bỏ thôi, nhưng ta sẽ không làm như vậy đâu.”

Ánh mắt của nàng ta đã tràn ngập hơi nước. Hai người chế nhạo cười một tiếng.

“Tùy ngươi tin hay không.”

Nói xong, họ quay người rời đi. Nhưng không ai thấy biểu cảm của thiếu nữ khi họ quay lưng lại, không hề có chút uất ức nào. Nàng chỉ híp mắt, vẻ lười biếng mang theo một chút bình thản.

Những bông hoa thật đẹp, cảnh tượng thịnh vượng như vậy ngay cả ở hiện đại cũng hiếm thấy. Mênh Mông đi một vòng quanh hậu viên, nghĩ rằng cô nương họ Lục có việc quan trọng, hẳn là sẽ không quay lại nhanh như vậy.

Cô không biết rằng Lục Nhược Yên vừa nhanh chóng nhìn huynh trưởng một cái, chưa kịp nhận lễ vật đã vội vàng đi tìm Mênh Mông.

Cô càng không biết rằng trong khi cô ngắm hoa, mình đã trở thành một phần phong cảnh trong mắt người khác.

Khi cô quay người lại, đúng lúc ánh mắt giao nhau với nam nhân đứng gần đó.

Nam nhân mặc áo bạch y thanh lịch, dáng người cao ráo, ngũ quan tuấn tú, miệng nở nụ cười nhẹ, hơi rũ đầu nhìn cô.

Y mang vẻ thanh tao lịch lãm, không thể che giấu được khí chất phong lưu. Đúng lúc này, Lục Nhược Yên tìm thấy cô.

“Mênh Mông, hóa ra muội ở đây.”

Sau đó nàng mới nhận ra người đứng bên cạnh: “Huynh trưởng, sao huynh lại ở đây?”

“Mênh Mông, đây là huynh trưởng của ta, Lục Chiêu Trì, còn đây là công chúa Mạc quốc, Mênh Mông.”

Sau khi giới thiệu xong, Lục Nhược Yên ra hiệu cho huynh trưởng của mình rằng đã đến giờ phải đi.

Trong trí nhớ của nàng, huynh trưởng luôn tỏ ra không quá khách khí với các nữ tử, thỉnh thoảng còn có chút hư hỏng.