Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên Vạn Nhân Mê: Bạch Liên Hoa Nàng Kiều Mỹ Động Lòng Người

Chương 50: Vạn nhân mê xuất giá hoà thân ( 3 )

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến lúc chạng vạng, Thải Linh và Ánh Tuyết đánh thức Mênh Mông và bắt đầu trang điểm chải chuốt cho cô, nhưng vẫn phải che kín khuôn mặt bằng khăn.

Lúc này, cung yến náo nhiệt vô cùng, tiếng đàn sáo không ngừng bên tai. Hoàng đế Đại Thịnh, Quân Uyên Chính, ngồi uy nghi ở vị trí chủ tọa, mặc long bào hoàng kim, tỏa ra khí chất của bậc đế vương.

Ngồi dưới hoàng đế là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc cung trang lộng lẫy, tóc búi cao, khuôn mặt quyến rũ, dưỡng nhan rất tốt, thân hình mảnh mai uyển chuyển.

Đó là Uyển Quý Phi, mẹ của Tam Hoàng Tử Quân Dung Thanh. Hiện tại hoàng triều không có Hoàng Hậu, hậu cung tuy đông đảo nhưng Uyển Quý Phi vẫn được sủng ái nhiều năm.

Hơn nữa bà còn sinh hạ Tam Hoàng Tử.

Nhìn thấy con trai mình trong bữa tiệc, Quân Dung Thanh mặc áo gấm tuyết trắng, vẻ ngoài thanh thoát như ánh trăng, không dính khói lửa phàm tục, chỉ biết trầm mê trong thi họa, Uyển Quý Phi bất đắc dĩ lắc đầu.

Nếu con trai có tâm, ngôi vị Thái Tử đã không phải để trống đến hôm nay.

Dù vậy, bà cũng quyết tâm không để công chúa Mạc quốc trở thành Hoàng Tử Phi của Quân Dung Thanh.

Ngồi sau Tam hoàng tử là Cửu hoàng tử Quân Sơ Tễ, mặc áo gấm đen. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy áo gấm đã bị tẩy trắng ở nhiều chỗ, sắc mặt y lạnh nhạt.

Y nhạy bén nhận thấy ánh mắt của Uyển Quý Phi, liền nâng chén rượu uống cạn, che giấu sự chán ghét trong mắt mình.

Y ghét nhất những người phụ nữ trông có vẻ yếu đuối nhưng thực chất lại độc ác như rắn rết.

Các hoàng tử khác thì đang trò chuyện với nhau, hoàn toàn không để ý đến Tam toàng tử và Cửu toàng tử.

Với họ, Tam toàng tử dù sinh ra đẹp đẽ nhưng không làm việc đàng hoàng.

Còn Cửu hoàng tử thì ít nói và không được phụ hoàng sủng ái, nên không đáng lo ngại.

Họ thậm chí không để ý đến công chúa Mạc quốc sắp đến dự tiệc.

Trong yến hội, ngoài các đại thần và phu nhân, còn có con cái của họ tụ tập trò chuyện vui vẻ.

Trong đó có một nữ tử mặc váy lụa trắng được nhiều người vây quanh, rất thu hút sự chú ý.

Nàng có vẻ ngoài dịu dàng thanh lệ, mắt phượng lá liễu, dáng người yểu điệu.

Bên cạnh nàng là một tiểu thư xinh đẹp nói lời đùa vui.

"Nhược Yên, tỷ nói, công chúa Mạc quốc sẽ hòa thân với vị hoàng tử nào đây?”

Nữ tử mỉm cười, nhưng khi nhắc đến công chúa, giọng nói rõ ràng mang theo chút khinh thường.

Lục Nhược Yên chỉ cười nhẹ và lắc đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì, nhưng vẫn kín đáo liếc nhìn về phía chỗ ngồi của các hoàng tử.

Đối với nàng, chỉ cần không phải là Cửu hoàng tử là được.

Có lẽ trước kia nàng đã từng ngưỡng mộ Tam hoàng tử, nhưng nàng nhớ kỹ lời cha mình từng dặn dò.

Hiện tại chỉ nàng mới biết rằng Cửu hoàng tử mới là người thực sự tài năng xuất chúng, ngay cả cha nàng cũng rất khen ngợi y.

Đúng lúc này, đại thái giám đứng bên cạnh hoàng đế hô to: "Mạc quốc công chúa đến, bệ hạ tuyên ~"

Lập tức, mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa đại điện.

Một nữ tử từ từ bước vào giống như một thần nữ.

Nàng mặc bộ trang phục cung đình của Đại Thịnh, áo khoác đỏ thắm, váy màu mây khói, đầu đội mũ trang trí hoa hải đường, làn da trắng ngần, trông vô cùng quý phái.

Tuy nhiên, dù khăn che mặt che đi một nửa khuôn mặt, đôi mắt của nàng vẫn ánh lên nét quyến rũ như nước, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi xao xuyến.

Thân hình mềm mại, dáng đi uyển chuyển của nàng khiến mọi người trong điện nhìn thấy đều sinh lòng trìu mến.

Các tiểu thư con quan phủ đều ngây người, bởi vị công chúa này hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của họ.

Các tiểu thư vốn tưởng rằng người đến sẽ là một công chúa thô tục từ biên thùy.

Mặc dù Mạc quốc nhỏ bé, nhưng vẫn có tiếng khinh thường những nữ tử như các nàng.

Bởi vậy, các nàng đã chuẩn bị tinh thần đối đầu và cười nhạo công chúa.

Nhưng không ngờ, vị công chúa mới đến lại kiều diễm, nhu mì đến thế, khiến cho những lời cười nhạo đã chuẩn bị sẵn trong bụng họ nghẹn lại.

Trong góc cung điện, một thiếu niên tướng quân đứng lặng lẽ, khoác lên mình bộ cẩm y màu đen với hoa văn mây mây, tóc vẫn được buộc cao bằng lụa đỏ, vẫn là mày kiếm mắt sáng, trầm tĩnh như thần.

Thiếu niên không còn khoác lên mình bộ áo giáp như thu đi vẻ kiên quyết, nhiều hơn vẻ thanh quý.

Khi nhìn thấy công chúa, sự kinh ngạc ban ngày trong lòng y lại càng tăng lên, trái tim một lần nữa rung động.

Mênh Mông tiến đến giữa điện và hành lễ trước hoàng đế, nhẹ nhàng nói chuyện: "Mênh Mông gặp qua bệ hạ."

Giọng nói của nàng mềm mại và uyển chuyển, êm tai đến cực điểm.

Hoàng đế Quân Uyên Chính ho nhẹ hai tiếng, rồi đáp lại: "Ngươi tên là Mênh Mông?"

Mênh Mông ngoan ngoãn gật đầu: "Mênh Mông là nhũ danh do phụ hoàng và mẫu hậu ban cho."

Ngồi dưới hoàng đế, Uyển quý phi không giấu được vẻ bất mãn trong mắt.

Dù cho công chúa hòa thân này tuổi còn nhỏ, và bệ hạ vốn đã có ý định gả nàng ta cho một vị hoàng tử.

Nhưng không ai ngờ rằng nàng ta lại có khí chất tuyệt luân đến vậy, khiến ánh mắt của gần như tất cả nam nhân trên đại điện trở nên nóng bỏng hơn khi nàng ta xuất hiện.

Bệ hạ từ trước đến nay luôn ưa thích những nữ tử như vậy, và phong thái của nàng còn vượt trội hơn nhiều so với thời trẻ của Uyển quý phi.

Hơn nữa, trong cung không thiếu những tiểu phi tử mới vừa mười tám tuổi. Uyển quý phi không khỏi lo lắng...

Huống chi, con trai của bà, Quân Dung Thanh, vốn đã có sự ám ảnh với cái đẹp của thế gian đến mức gần như cố chấp.

Nó sẽ phản ứng thế nào trước dung nhan của công chúa này?

Uyển Quý Phi nhìn về phía Quân Dung Thanh, và ngay lập tức, lông mày của bà nhảy dựng. Quả nhiên...
« Chương TrướcChương Tiếp »