Chương 49: Vạn nhân mê xuất giá hoà thân ( 2 )

Màn xe chậm rãi mở ra, nam nhân hơi cúi đầu, chờ đợi vị công chúa hòa thân bước xuống xe ngựa.

Lúc này, một giọng nói mềm mại từ bên trong truyền ra: “Tướng quân, ngài có thể đỡ ta một chút không?”

Biểu cảm như bình thường của y thoáng chốc hiện lên vẻ ngạc nhiên, thậm chí không chú ý tới lời tự phong của vị công chúa, chỉ đáp: “Được.”

Nam nhân đưa cánh tay ra trước mặt, rồi thấy công chúa đặt tay lên cánh tay y và thuận thế bước xuống xe.

Y gần như không cảm nhận được trọng lượng, chỉ cảm thấy cánh tay mình, nơi tiếp xúc với nàng hơi nóng lên.

Tay nàng nhẹ nhàng, thanh âm của nàng cũng vậy, vừa mềm mại vừa tinh tế, mang theo sự dịu dàng và nhu nhược.

Điều này khiến nam nhân cảm thấy một chút bối rối.

Y từng gặp qua nhiều nữ nhân Mạc quốc, phần lớn đều có vẻ ngoài khỏe khoắn, trung bình, bao gồm cả hoàng hậu.

Nhưng công chúa trước mặt lại kiều nhu đến mức khiến y khó hiểu, thậm chí có phần quyến rũ hơn các tiểu thư danh giá của Đại Thịnh.

Những nữ tử như vậy trước đây y chỉ nghĩ sẽ rời xa.

Nhưng lúc này, không hiểu vì sao, khi nàng bước xuống, y lại ngẩng đầu lên và nhìn thấy mũ có rèm của nàng hơi mở ra.

Trong khoảnh khắc ấy, tim y dường như ngừng đập rồi lại đập mạnh hơn.

Dưới rèm mũ, nàng vẫn đeo khăn che mặt, nhưng đôi mắt của nàng lại rõ ràng.

Đôi mắt nàng, với lông mày cong cong, như có sức hút lạ thường, với đuôi mắt hơi nhướng lên, và đồng tử tinh khiết, tạo nên một vẻ đẹp tuyệt mỹ và quyến rũ đến mê hoặc.

Nốt ruồi đỏ nhỏ trên mặt nàng càng làm nổi bật vẻ đẹp quyến rũ của đôi mắt.

Nam nhân nhanh chóng lấy lại tinh thần, cúi đầu và đi theo sau Mênh Mông, ý bảo cho cô đi trước.

Mênh Mông, khi vừa xuống xe, đã nhìn rõ diện mạo của người nam nhân.

Cô đã thấy rất nhiều nam nhân có vẻ ngoài hoàn mỹ, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người từ thời cổ đại, vì vậy khi nhìn thấy y đứng bên cạnh xe ngựa, ấn tượng đầu tiên của cô là sự ngạc nhiên.

Y đội mũ bạc, tóc đen như mực được buộc cao bằng lụa đỏ, mình mặc giáp bạc. Với lông mày kiếm, ánh mắt sáng, và toàn thân tỏa ra khí chất của một tướng quân trẻ tuổi, y thật sự rất nổi bật.

Dù vậy, ánh mắt của y lại toát lên vẻ lạnh lùng và sắc bén, điều này có lẽ là do những trận chiến mà y đã trải qua.

Trong cốt chuyện gốc, nguyên chủ chỉ có cơ hội gặp mặt Cố Tiện một lần.

Cố Tiện là con trai của Đại trưởng công chúa, chị gái của hoàng đế Đại Thịnh, và là con trai của Phiêu Kị đại tướng quân, người dẫn dắt quân đội Đại Thịnh đánh bại nhiều nước nhỏ.

Lúc này, Cố Tiện đã hai mươi tuổi, theo cha trải qua nhiều trận chiến, và được hoàng đế đặc biệt coi trọng.

Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ đã từng gặp Cố Tiện một lần khi đội ngũ hòa thân mới đến và cảm thấy ấn tượng sâu sắc với khí thế của y.

Nhưng cảm giác kinh diễm này nhanh chóng biến mất khi nàng bước vào hoàng cung Đại Thịnh.

Sau đó, chỉ có tin đồn về Cố Tiện, rằng y chỉ trong vòng hai năm đã lập nhiều chiến công và khi cha y bị thương không thể tiếp tục chiến đấu, Cố Tiện đã kế nhiệm chức vụ của Phiêu Kị đại tướng quân.

Sau khi nam chính Quân Sơ Tễ kế vị đã phong Cố Tiện trở thành đại tướng quân nhất phẩm để tận dụng sức mạnh của người này .

Tuy nhiên, Cố Tiện không trở về kinh thành mà vẫn ở lại trấn thủ ở những địa điểm trọng yếu ở biên thuỳ.

Bây giờ Cố Tiện tướng quân, vẫn còn rất trẻ.

Nghĩ đến cánh tay cứng đờ của nam nhân vừa rồi, Mênh Mông nhếch khoé môi, cô cảm thấy thế giới cổ đại thực sự rất thú vị.

Binh lính trong đội ngũ xếp thành hàng hai bên, hộ tống hai người tiến vào cửa cung.

Theo hướng cửa cung mà Mênh Mông đang đi đến, là đường phố phồn hoa nhất kinh thành.

Nơi đây đứng đầy bá tánh, tất cả đều muốn xem dung mạo của công chúa, dù chỉ là công chúa của một nước biên thuỳ nhỏ nhoi.

Tuy nhiên, công chúa hoàn toàn ẩn mình dưới mũ có rèm, không thể nhìn thấy rõ diện mạo của nàng.

Chẳng qua mũ lụa nửa lộ nửa che như vậy, ngược lại càng làm nổi bật dáng người thướt tha, mềm mại như cành liễu trong gió, khiến người dân xung quanh không khỏi trầm trồ.

Tất nhiên còn có những nử tử si mê nhìn về phía Cố tiểu tướng quân đang đi phía sau cô.

Chỉ tiếc là, mị nhãn đều vứt cho người mù.

Cố Tiện lúc này mắt nhìn thẳng, nhìn vào bóng hình đang chậm rãi đi ở phía trước mình, khuôn mặt y không biểu lộ cảm xúc.

Khi đoàn hòa thân tiến vào cung, cửa cung đóng lại, để lại đám bá tánh đang sôi nổi bàn tán.

“Đã sớm nghe nói Mạc quốc lấy trung bình khoẻ mạnh làm tiêu chuẩn của cái đẹp, phần lớn nữ tử còn biết võ công, họ thường xem thường những người có thân thể nhu nhược. Nhưng vị công chúa này không phải cũng trông rất yếu đuối sao?”

“Công chúa Mạc quốc này chắc hẳn không thua kém Lục tiểu thư.”

“Chỉ mới thấy chút ít mà đã bắt đầu so sánh, Lục tiểu thư tài mạo song toàn, không phải chỉ một công chúa biên thuỳ là có thể so sánh.”

“Không biết hoàng tử nào sẽ kết thân với nàng ta đây?”

“Cố tướng quân đúng là có vẻ đẹp thiên phú, đứng chung với vị công chúa này thật sự xứng đôi ngoài ý muốn.”

Sau khi Mênh Mông đến hoàng cung, cô được sắp xếp vào một cung điện riêng.

Trước khi rời đi, Cố Tiện quay lại nhìn nữ tử đang đánh giá xung quanh. Y nhớ lại đôi mắt cười của nàng và quyết định chậm rãi nói: “Công chúa, bệ hạ đã chuẩn bị tiệc tối cho người. Hiện tại vẫn còn sớm, người có thể nghỉ ngơi trước một lát.”

Nói xong, y cúi chào và nhanh chóng rời đi.

Sau khi y rời khỏi, hai cung nữ bên ngoài tiến vào, hành lễ với Mênh Mông.

“Nô tỳ Thải Linh.”

“Nô tỳ Ánh Tuyết.”

“Xin công chúa điện hạ phân phó.”

Mênh Mông vẫn chưa quen với những lễ nghi này, chỉ hơi nâng tay ra hiệu cho họ đứng dậy.

Sau đó, cô nhẹ nhàng tháo mũ có rèm và khăn che mặt ra.

Theo nghi thức, công chúa hòa thân chỉ có thể lộ diện dung mạo của mình trước mọi người sau khi gặp mặt hoàng đế.

Trong cốt truyện gốc, hoàng đế chỉ nhìn nguyên chủ một lần tại yến hội, nói vài câu, rồi không quan tâm đến nàng ấy nữa.

Do đó, hầu như không ai biết được khuôn mặt thật của nàng.

Khi Thải Linh và Ánh Tuyết nhìn thấy khuôn mặt của Mênh Mông, họ lập tức sững sờ.

Vẻ đẹp của công chúa điện hạ thật quá đỗi quyến rũ, đến mức ngay cả họ, những nữ nhân, cũng đỏ mặt, ngượng ngùng không biết phải phản ứng thế nào.

Mênh Mông nhìn thấy phản ứng của họ, cười nhẹ, nụ cười càng làm tôn lên vẻ đẹp quyến rũ mị hoặc của cô: “Bản công chúa muốn nghỉ ngơi một chút. Khi đến giờ, các ngươi hãy gọi ta dậy.”

Giọng nói của công chúa điện hạ thật mềm mại, dù là mệnh lệnh nhưng lại mang theo sự dịu dàng như làm nũng, khiến Thải Linh và Ánh Tuyết chỉ biết gật đầu ngây ngốc.

Khi Mênh Mông vào trong giường ngủ, họ mới phản ứng lại và vội vàng cúi chào.

Sau khi ra khỏi cửa điện, hai người nhìn nhau rồi cùng cười khúc khích.

Thải Linh cảm thán: “Công chúa điện hạ quá mỹ lệ, ngay cả trong cung, ta cũng chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào có khuôn mặt xinh đẹp đến vậy.”

Ánh Tuyết đồng tình gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Đáng tiếc công chúa điện hạ đến từ Mạc quốc, không biết sẽ được bệ hạ hứa gả cho vị hoàng tử nào. Với vẻ đẹp này, ta nghĩ chỉ có tam hoàng tử mới…”

Lời nói của Ánh Tuyết chỉ mới nói đến một nửa đã bị Thải Linh bịt miệng: “Suỵt... Chuyện này không phải là điều chúng ta có quyền bình luận.”

———

“Chúng ta đều từng vụn vỡ, và đó là cách ánh sáng lọt vào.”

Plz protect his smile..