Chương 45: Vạn nhân mê lừa đảo trên mạng ( 19 )

Bài đăng này đã có hơn ba trăm nghìn lượt thích và hơn sáu mươi nghìn bình luận.

Mênh Mông mở Weibo và thấy từ "Mênh Mông Vãn Vãn" đang đứng đầu hot search.

Một tài khoản chỉ có hơn một nghìn người theo dõi lại có thể leo lên top hot search trong chưa đầy hai giờ, rõ ràng đây là tác phẩm của Giang Khi Cảnh.

Hầu hết các bình luận đều giống như nhau:

"Ngạc nhiên chưa, cái cô Vãn Vãn này trước đây chẳng phải đã kể chuyện bị một tiểu thư nhà giàu bắt nạt ư? Sao đọc bài này lại khác một trời một vực thế này?”

"Vãn Vãn, cô không đi làm biên kịch thì thật là uổng phí, khả năng diễn xuất của cô thật đáng kinh ngạc, lúc đó tôi đã bị lừa luôn đó.”

"Vãn Vãn mô tả tiểu thư nhà giàu đó không khớp với Mênh Mông tẹo nào. Mỗi lần xem phát sóng trực tiếp của Mênh Mông, cô ấy không hề có khả năng là người như vậy, thật sự không cần thiết."

"Nhưng cũng không chắc người này nói là sự thật."

"Các người đều dựa vào vẻ bề ngoài để đánh giá à? Tôi không tin Vãn Vãn thực sự giống như những gì chủ bài viết nói. Một streamer nhỏ thôi mà cũng có thể đứng đầu hot search, này chẳng phải là mua à?”

"Bạn bên trên, phiền bạn lướt xuống đọc bình luận nhé, đã có vài bạn học của hai người ấy xác nhận rồi, bao gồm cả bạn cùng phòng nữa.”

"Ôi, Mênh Mông đáng yêu của tôi thật dễ bị lừa, quần áo, giày dép, điện thoại, đồ trang điểm đều cho người ta thật.”

"Tại sao bên cạnh tôi không có người bạn nào như Mênh Mông vậy, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, là tôi thì tôi không nỡ bắt nạt cô ấy đâu.”

"Ôi, các bạn học miêu tả Mênh Mông thật đáng yêu, thật mềm mại và đáng yêu, cảm giác tính cách của cô ấy siêu tốt siêu dịu dàng, tôi hâm mộ quá.”

Sau khi rời khỏi Weibo, Mênh Mông liền trả lời Giang Khi Cảnh: "Cảnh, từ bỏ đi, chuyện này không còn liên quan đến ba mẹ tôi nữa, chúng ta không có khả năng. Tôi hiện tại cũng không thích anh.”

Giang Khi Cảnh gần như trả lời ngay lập tức: "Vậy em thích ai?"

Mênh Mông nhanh chóng hồi đáp: "Tôi thích ai cũng không liên quan gì đến anh. Tôi sẽ chặn anh và xoá kết bạn trong trò chơi, không cần gặp lại nữa.”

Giang Khi Cảnh nhìn tin nhắn, gắt gao nắm chặt di động, gân xanh nổi lên.

Anh cố gắng gửi một dấu chấm hỏi, nhưng khi thấy biểu tượng chấm than màu đỏ, anh như mất hồn nỉ non: "Em không gặp anh, vậy anh nên làm gì bây giờ?"

Sau khi chặn Giang Khi Cảnh, Mênh Mông mở tin nhắn của Quý Hòa Vãn.

"Mênh Mông, mình biết sai rồi, cậu hãy bảo Giang Khi Cảnh gỡ bài hot search đó đi."

"Chúng ta không phải bạn tốt ư? Sau này chúng ta vẫn tiếp tục làm bạn được không?"

"Thẩm Mênh Mông, cô nhất định phải tuyệt tình như vậy sao? Thậm chí làm cho nhà trường khuyên tôi nghỉ học vì lý do buồn cười như bôi nhọ danh dự và lấy tài sản cá nhân của bạn bè?”

"Mênh Mông, tôi biết sai rồi, xin bảo Giang Khi Cảnh đừng động đến ba mẹ tôi. Là tôi ngàn không nên, ngàn lần không nên muốn hại ba mẹ cô.”

"Tôi đảm bảo sau này tuyệt đối không xuất hiện trước mặt cô nữa."

"Mênh Mông, xem như chúng ta từng thân thiết với nhau, giúp tôi đi. Hiện tại mọi người đều mắng tôi, đi trên đường tôi cũng bị nhận ra và sỉ nhục. Bây giờ lại bị cho thôi học, sau này tôi phải sống sao?”

"Thẩm Mênh Mông, cô không phải là người rất tốt bụng sao? Cô không phải là người luôn giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn ư? Tất cả mọi người đều bị cô mê hoặc, cô rõ ràng chỉ là đang giả mù sa mưa."

Mênh Mông không ngạc nhiên chút nào. Cốt truyện gốc đã lý giải đó là khi nam chính Giang Khi Cảnh và nữ chính Quý Hòa Vãn xảy ra mâu thuẫn, sau khi nghe Quý Hòa Vãn kể về việc bị bạn cùng phòng đại học bắt nạt, anh đã sử dụng Mênh Mông và gia đình cô như một con bài trong trò chơi của mình để làm cho Quý Hoà Vãn vui vẻ.

Hành động này đã dẫn đến tai họa cho gia đình Thẩm Mênh Mông.

Hiện tại, Giang Khi Cảnh tiếp tục áp dụng cách thức tương tự để khiến Mênh Mông tha thứ cho anh ta, điều này không thay đổi bản chất của anh ta.

Muốn sửa ư? Làm sao mà được?

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. Mênh Mông nhìn về phía cửa, có vẻ như đang suy tư điều gì đó.

Tiểu Phì Miêu chạy đến, hỏi: "Mênh Mông, sao lại có người đến tìm cô sớm như vậy? Không phải là Quý Hòa Vãn chứ?"

Mênh Mông mỉm cười, trả lời: "Không phải cô ta.”

Sau đó, cô chậm rãi tiến đến cửa và vặn chốt.

Khi nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai màu đen đứng bên ngoài, vẻ mặt cô trở nên ngạc nhiên.

"Anh…”

"Mênh Mông…" người đàn ông lên tiếng, giọng nói dịu dàng, mang theo một chút dụ dỗ, mặc dù sắc mặt anh ta vẫn âm trầm. "Nếu em không muốn anh làm gì em, hãy nghe lời anh nói, được không?"

Buổi tối hôm trước Giang Mộ Thâm đã nhắn tin cho Mênh Mông, hỏi cô có về đến nhà an toàn hay không.

Nhưng mà cho tới bảy giờ ngày hôm nay, Giang Mộ Thâm đã chờ đợi hai ngày, nhưng Mênh Mông vẫn không đọc tin nhắn của anh.

Anh lo lắng về sự im lặng của Mênh Mông và những tin nhắn không hồi âm từ phía cô.

Anh sợ rằng vì chuyện của Cảnh mà cô ấy sẽ không để ý đến anh nữa, không muốn gặp lại anh.

Cho nên anh thực sự không nhịn được và đã gọi điện cho Mênh Mông.

Mặc dù đã thử gọi điện nhiều lần, nhưng đều nhận được thông báo rằng đối phương đang trong cuộc trò chuyện.

Điều này khiến anh dấy lên mối lo ngại ngày càng lớn.

Anh chợt nhớ lại một sự kiện khi còn nhỏ: em trai Giang Khi Cảnh của anh từng rất yêu thích một con mèo.

Con mèo đó vốn kiêu ngạo, chỉ khi cần thì nó mới kêu meo meo.

Một lần con mèo đi ra ngoài chơi và đến hai ngày sau nó mới mò về nhà.

Giang Khi Cảnh tìm suốt hai ngày mà không thấy nó, khi nó vừa về nhà, cậu ta đã nhốt nó vào trong tủ trong suốt năm ngày.

Con mèo đó về sau không bao giờ chạy lung tung nữa, chỉ đi theo phía sau Giang Khi Cảnh, cho đến khi nó chết.

Vậy bây giờ thì sao?

Anh nhớ lại buổi sáng mình có xem được một video giữa Mênh Mông và Khi Cảnh trong trò chơi.

Giang Mộ Thâm nhận ra rằng sự yêu thích của Cảnh đối với Mênh Mông hoàn toàn không thua gì chính mình, có lẽ sự ám ảnh của Giang Khi Cảnh đối với Mênh Mông còn hơn con mèo năm xưa.

Ngay lập tức, anh quyết định gọi điện cho Giang Khi Cảnh, nhưng vẫn chỉ nhận được thông báo rằng đối phương đang trong cuộc trò chuyện. Điều này càng xác nhận lo lắng của anh.

Tay của anh nắm chặt lấy điện thoại, sắc mặt đáng sợ đến nỗi có thể khiến người ta sợ hãi.

Cùng lúc đó, Chu Kỳ cũng cảm thấy lo lắng khi không thể liên lạc với Mênh Mông qua WeChat và điện thoại.

Anh nhớ đến SJ với vẻ mặt không bình thường đêm đó và càng ngày càng cảm thấy bất an.

Cuối cùng, anh quyết định gọi điện cho cảnh sát.