Chương 43: Vạn nhân mê lừa đảo trên mạng ( 17 )

Giang Mộ Thâm sau giây phút kinh ngạc, ôn tồn gọi tên Mênh Mông: "Mênh Mông."

"Mộ Thâm, chào anh." Mênh Mông đáp lại, nhưng ánh mắt nhìn anh có chút phức tạp, khiến trong lòng anh cảm thấy căng thẳng.

Khi Giang Mộ Thâm chuẩn bị nói gì đó, một giọng nói khác vang lên cắt ngang anh.

“Mênh Mông.”

Nghe thấy giọng nói này, Giang Mộ Thâm lập tức nhíu mày.

Anh nhìn về phía người gọi, quả nhiên là Giang Khi Cảnh, phía sau còn có một cô gái đi cùng.

Giang Khi Cảnh cũng ngạc nhiên: “Anh, sao anh lại ở đây? Anh và Mênh Mông… hai người quen nhau à?”

Giang Mộ Thâm vốn đã phiền lòng vì những rắc rối do em trai gây ra, nên giọng anh không mấy thân thiện: “Câu này đáng lẽ anh phải hỏi em.”

Nhưng lúc này, Mênh Mông lên tiếng: “Vãn Vãn, thật là cậu.”

Mặt của Quý Hoà Vãn ngay lập tức trắng bệch.

Khi cô nói với Giang Khi Cảnh rằng bạn cùng phòng của cô là Thẩm Mênh Mông, thái độ của anh trở nên cực kỳ bực bội.

Suốt sự kiện phát sóng trực tiếp, Giang Khi Cảnh luôn yêu cầu cô giải thích rõ ràng về mối quan hệ với Mênh Mông.

Cô kể lại mọi chuyện theo cách mà cô nghĩ Giang Khi Cảnh sẽ thương cảm mình, nhưng anh chỉ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, thậm chí còn mang theo sự giận dữ.

Quý Hoà Vãn không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể đứng nhìn Giang Khi Cảnh chăm chú nhìn Mênh Mông.

Sau khi sự kiện kết thúc, Giang Khi Cảnh thấy Mênh Mông cùng một người đàn ông khác rời đi, bèn theo sau nhưng bỏ lỡ thang máy.

Quý Hoà Vãn cũng đi theo, bây giờ cô không hiểu trong lòng Giang Khi Cảnh đang nghĩ gì.

Hiển nhiên, Mênh Mông vẫn chưa kể gì với Giang Khi Cảnh về cô, nếu không anh sẽ không ngạc nhiên như vậy.

Lúc này, Quý Hoà Vãn có ưu thế, dù Giang Khi Cảnh không nói chuyện với cô, thì cô cũng cần phải làm gì đó trong đêm nay.

Hơn nữa, cô vẫn chưa hỏi rõ về chuyện cha mẹ của Mênh Mông.

Chỉ là không ngờ đi theo ra ngoài này cô lại trực tiếp chạm mặt với Mênh Mông.

Não cô trống rỗng, gần như quên hết kế hoạch đã định.

Nhưng Mênh Mông chỉ nói một câu với cô, rồi nhìn về phía Giang Khi Cảnh: “Cảnh, giọng của anh thật giống trong trò chơi.”

Nói xong, cô dừng lại một chút: “Nhưng tôi không nghĩ rằng, em trai của Mộ Thâm lại là anh.”

Giang Khi Cảnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mênh Mông và giọng nói mềm mại giống hệt như trong trò chơi, cuối cùng cũng có cảm giác thực sự dừng lại ở hiện thực.

Chỉ là, giọng nói lạnh nhạt mang theo ý trào phúng của Mênh Mông như kim châm vào lòng Giang Khi Cảnh.

Cuối cùng, anh cũng hiểu vì sao anh trai mình lại đột ngột gọi điện để hỏi chuyện này, dù anh vẫn không biết tại sao Mênh Mông và Giang Mộ Thâm lại quen nhau.

Rõ ràng, những ảo tưởng về việc có thể che giấu chuyện này đã tan biến, Mênh Mông hiện tại đã biết hết.

Cảm giác gần mà như xa, cùng sự mong đợi trước mặt khiến cho anh không thể chấp nhận sự thật là cô đang tỏ ra lạnh lùng với anh.

Ánh mắt anh trở nên ảm đạm, chậm rãi tiến tới trước mặt Mênh Mông.

“Mênh Mông, chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Anh vốn nghĩ rằng Mênh Mông sẽ không muốn nói chuyện với anh, anh hỏi chỉ là để giữ chút hy vọng cuối cùng mà thôi.

Không ngờ Mênh Mông lại gật đầu. Điều này khiến anh lại bắt đầu hy vọng, có lẽ Mênh Mông sẽ tha thứ cho anh.

Hai người đi đến phòng chờ.

Quý Hoà Vãn không chịu nổi nữa, gọi anh một tiếng “thầy”, nhưng chàng trai không thèm nhìn cô lấy một lần.

Quý Hoà Vãn hiểu rằng hôm nay có thể mọi thứ sẽ bị vạch trần. Càng nghĩ, cô càng hoảng sợ, không dám nhìn ba người còn lại mà vội vàng rời đi.

Ba người đàn ông còn lại rơi vào im lặng thật lâu.

Giang Mộ Thâm gửi tin nhắn cho thư ký, anh cần phải nhanh chóng làm rõ ràng tình huống giữa Mênh Mông và Khi Cảnh.

Trình Dư Hoài vẫn giữ vẻ bình thản, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Chu Kỳ ở lại chỉ vì lo lắng cho Mênh Mông. Hiện tại, anh cũng biết SJ chính là Cảnh, người đã chơi game với Mênh Mông trong lúc phát sóng trực tiếp.

Vẻ mặt của người này rõ ràng không bình thường, dù Mênh Mông đã từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà, nhưng anh vẫn không yên tâm.

Bên kia, Mênh Mông và Giang Khi Cảnh vừa vào phòng chờ, đèn đã tắt hết, không gian hơi tối, nhưng không ai trong hai người bước lại bật đèn.

Sau khi ngồi xuống, Mênh Mông ngay lập tức hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”

Giang Khi Cảnh im lặng một lúc, rồi nói chuyện : “Mênh Mông, nghe tôi nói, trước đây tôi thật sự không biết bạn cùng phòng mà cô ấy nói chính là cô. Nếu biết là cô, chắc chắn tôi sẽ không…”

Mênh Mông lắc đầu, không muốn nghe những lời này: “Dù có phải là tôi hay không thì ngay cả chân tướng sự việc anh còn chưa hiểu rõ mà đã đi làm chuyện như vậy sao? Có bao giờ anh nghĩ rằng chỉ một câu nói của anh có thể khiến một gia đình rơi xuống hố sâu không?”

Giang Khi Cảnh vội phủ nhận: “Không phải vậy, Mênh Mông, không nghiêm trọng đến mức đó. Nghe tôi nói, tôi chỉ muốn họ nhận được một bài học, để bạn cùng phòng trong lời Quý Hòa Vãn không tiếp tục ép buộc cô ấy mà thôi. Thật sự không nghiêm trọng như vậy.”

Nhưng Mênh Mông chỉ cúi mắt, im lặng không nói.

Giang Khi Cảnh đứng dậy, ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Mênh Mông, cô có thể cho tôi một cơ hội không? Tôi sẽ đền bù cô và gia đình cô.”

Lần này, cuối cùng Mênh Mông cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.

Đôi mắt đẹp của cô lúc này lại ngấn lệ, khiến người đàn ông đối diện vô cùng đau lòng.

Nhìn thấy đôi môi đỏ khẽ mở, cô nói: "Giang Khi Cảnh, thực ra ngay từ đầu, tôi đã cảm nhận được tình cảm của anh, và cũng đã nghiêm túc suy nghĩ về việc tiến xa hơn với anh. Nhưng bây giờ, chính anh cảm thấy còn có khả năng không?"

Giang Khi Cảnh lần đầu tiên nếm trải cảm giác sợ hãi mất đi một thứ gì đó: "Mênh Mông, vẫn còn khả năng mà. Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ không làm vậy nữa."

Chính vì Mênh Mông luôn làm anh cảm thấy chỉ thiếu chút nữa là có thể có được cô, nên anh càng không thể chấp nhận việc sẽ hoàn toàn mất đi cô.

Nhưng lần này, Mênh Mông kiên quyết lắc đầu: "Không thể đâu.”

Nói xong, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi. Giang Khi Cảnh vội vàng giữ tay cô lại: "Em không thể đi, em không thể đi."

Nhưng Mênh Mông dường như dùng hết sức lực của mình, rút tay ra và bước nhanh ra ngoài.

Giang Khi Cảnh chỉ biết đứng nhìn, bị bỏ lại trong bóng tối với một mảnh khói mù trong mắt.