Trước đây, anh chưa bao giờ tin vào cái gọi nhất kiến chung tình.
Giọng nói của cô gái ấy lúc đó thực sự khiến anh ngạc nhiên, nhưng cũng không đến mức làm anh không ngừng hồi tưởng về những lời cô đã nói, thậm chí đến nỗi tìm cô qua các manh mối trong trò chơi.
Nhưng sau khi liếc mắt nhìn cô, ánh mắt của cô lại khiến anh nhớ mãi không quên.
Nếu Tiểu Hắc Miêu biết suy nghĩ của anh, chắc chắn sẽ cười và nói:
Mênh Mông dù chỉ ngồi ở đó không làm gì, vẫn có rất nhiều người xung quanh tôn sùng và nịnh bợ, huống chi cô còn cố ý thu hút sự chú ý của anh.
Nếu là người khác thì có lẽ chỉ khiến anh chú ý, còn Mênh Mông lại trực tiếp khiến anh rung động. Điều này cũng không có gì lạ.
Hiện tại, Giang Mộ Thâm vẫn đang ở văn phòng của mình. Khi anh mở miệng, ánh mắt rũ xuống nhìn màn hình trò chơi, chờ đợi câu trả lời từ cô gái.
Giọng nói của cô ngay lập tức truyền đến.
“Anh là…?”
Giọng nói hôm nay có chút khác biệt so với ngày hôm qua, mềm mại hơn một chút, ngữ khí thấp và đầy hoài nghi, như thể đang thì thầm bên tai anh.
Có lẽ vì đã từng có cái nhìn thoáng qua, nên anh thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm và ánh mắt của cô lúc này.
Anh cảm thấy mềm mại trong lòng, chậm rãi mở miệng nói: “Mênh Mông, trước tiên cho tôi thời gian một phút. Xin tha lỗi vì đã mạo phạm. Thực ra, em không quen biết tôi, tôi chỉ gặp em một lần vào tối qua khi em ăn cơm ở nhà ăn.”
“Tôi nghe được tên trò chơi của em khi em trò chuyện với cha mẹ, vì vậy thử thêm em vào danh sách bạn bè, may mắn đúng là em.”
“Nói đơn giản một chút, tôi muốn làm quen với em. Nếu có điều gì khiến em không thoải mái, xin hãy cho tôi biết. Nếu không có, thì cho tôi một cơ hội làm bạn với em nhé?”
Mênh Mông nghe xong, ngón tay nhẹ nhàng cuốn quanh đuôi tóc đen.
Người đàn ông này quả thực không hổ là một người có quyền lực, suy nghĩ chu đáo, giọng điệu chân thành và giọng nói dễ nghe khiến cô không đành lòng từ chối.
Trên thực tế, dù Giang Mộ Thâm vốn là người khiêm tốn và có lễ, nhưng anh tự nhận mình là người lão luyện trong thương trường, vì vậy lòng tự trọng của anh cực cao.
Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện mà tự đặt mình ở vị trí thấp như vậy, hoàn toàn không tự chủ được.
Vài giây sau, cô trả lời.
“Kỳ thật tối hôm qua khi em nhìn thấy anh, nếu anh nghe được giọng của em, em tự nhiên cũng nghe thấy giọng của anh, và hiện tại em đã đoán được anh là ai.”
Giọng của cô gái dừng lại một chút, tựa hồ có chút ngại ngùng, sau đó tiếp tục: “Anh cũng không làm em cảm thấy không thoải mái.”
Ngữ điệu mềm mại của cô khiến lòng anh càng thêm rung động. Một tiếng cười khẽ phát ra từ l*иg ngực của anh, âm thanh rõ ràng dễ nghe.
Anh thả lỏng vai, dựa vào ghế làm việc, chậm rãi nói:
“Mênh Mông, trước khi em trả lời, tôi thật sự có chút lo lắng. Cảm ơn em.”
“Vậy hiện tại tôi có thể cùng em chơi game không? Kỳ thật tôi chơi vị trí top cũng khá tốt.”
Mênh Mông nhanh chóng đáp lại: “Đương nhiên có thể.”
Hai người nhanh chóng vào trò chơi. Khi Giang Mộ Thâm thấy Mênh Mông chọn A Kha, anh vốn hơi kinh ngạc, nhưng nhớ lại đôi mắt của cô, lại cảm thấy điều này thật đương nhiên.
Nhìn như mềm mại, nhưng không có nghĩa là không có lực công kích.
Giang Mộ Thâm chọn chơi Khải. Điều khiến Mênh Mông ngạc nhiên là Giang Mộ Thâm nói mình chơi top khá tốt, thực ra là khiêm tốn.
Ít nhất, anh hoàn toàn áp đảo đối phương, làm chủ nhịp độ trận đấu rất tốt, và hai người thắng một cách dễ dàng.
Sau khi kết thúc ván đấu, Giang Mộ Thâm đương nhiên muốn chơi thêm ván thứ hai.
Nhưng Mênh Mông dừng một chút, rồi nói với anh: “Em mỗi đêm 8 giờ đều hẹn đánh cùng người khác, nên hôm nay chỉ có thể chơi một ván.”
Ánh mắt người đàn ông vốn hơi mang ý cười nháy mắt trở nên ảm đạm. Anh do dự một chút, rồi hỏi: “Là bạn trai à?”
Mênh Mông nhanh chóng bác bỏ: “Không phải, là bạn thôi.”
Giang Mộ Thâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng điệu vẫn mang chút thất vọng: “Được rồi, vậy Mênh Mông có thể cho anh xin WeChat để tiện liên lạc không? Trong trò chơi không tiện lắm.”
Mênh Mông nhanh chóng đồng ý: “Được, lát nữa em sẽ chia sẻ với anh. Giờ em phải rời đi rồi.”
“Sao cô ấy lại ngoan như vậy, nói cho là cho”. Anh tự nhủ, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng đôi lông mày lại tràn đầy vui sướиɠ.
Mênh Mông sau khi rời phòng thì phát hiện có thêm vài tin nhắn mới, đều từ Giang Khi Cảnh.
“Cô đang online à?”
“Sao lại làm lơ tin nhắn của tôi thế?”
“Chơi xong rồi mời tôi nhé, có người khác cũng không sao.”
Mênh Mông nhìn qua, cảm thán rằng rõ ràng hai người là anh em ruột, nhưng tính cách lại rất khác nhau, từ ngữ điệu trò chuyện là có thể thấy được.
Hiện tại còn chưa tới 8 giờ, cô lại thoát khỏi trò chơi, rồi mở WeChat. Cô chia sẻ số Wechat của mình cho Giang Mộ Thâm.
Có ba yêu cầu kết bạn mới, cô liên tiếp chấp nhận và thêm biệt danh của từng người. Ba người gần như đồng thời gửi tin nhắn cùng lúc.
Duyệt Duyệt Tử: "A a a, Mênh Mông, em thật sự cho chị WeChat, còn kết bạn nữa, a a a, Mênh Mông iu dấu, chị rất vui.”
Em Bé rối Teletubbie: "Mênh Mông, buổi tối tốt lành!"
Giang Mộ Thâm: "Mênh Mông, chơi xong sớm một chút rồi nghỉ ngơi, ngủ ngon."
Cô rep Duyệt Duyệt Tử đầu tiên: "Bởi vì Duyệt Duyệt thật đáng yêu, cho nên em nhớ kỹ chị."
Sầm Duyệt nhìn thấy những lời này, khuôn mặt trắng nõn trực tiếp đỏ lên với tốc độ nhanh nhất.
Mênh Mông trò chuyện với Duyệt Duyệt Tử, Duyệt Duyệt Tử nói tên của mình và cho biết mình chuyên làm biên tập video. Cô cũng nói rằng hôm nay phòng phát sóng trực tiếp có thể sẽ có nhiều người xem hơn, vì cô đã đăng vài video lên một nền tảng, và có mấy chục nghìn lượt thích, cô hỏi Mênh Mông có thấy ổn không.
Mênh Mông đương nhiên không cảm thấy có vấn đề gì, còn cảm ơn Sầm Duyệt vì đã vất vả edit video cho cô.
Cả người Sầm Duyệt luân hãm trong sự hưng phấn. Đột nhiên, cô lại nghĩ tới điều gì đó và săn sóc nhắn tin: "Mênh Mông iu dấu mau đi làm việc đi, lát nữa em phải phát sóng trực tiếp đó, không cần rep chị nữa, dù sao đợi lát nữa chị cũng có thể nhìn thấy em mà ha ha."
Mênh Mông nhanh chóng gửi lại một biểu tượng cảm xúc mèo con sờ đầu, rồi rời khỏi khung chat với Duyệt Duyệt Tử.
Sau đó, cô rep Em Bé Rối Teletubbie, thông báo rằng vừa mới thành công thêm anh làm quản lý viên.
Đối với Giang Mộ Thâm, cô chỉ trả lời ngắn gọn hai chữ: "Ngủ ngon."
Chờ đến 7 giờ 58, Mênh Mông mới vào game, sau đó đúng giờ mở phát sóng trực tiếp và mời Giang Khi Cảnh với Hoài. Hôm nay phòng phát sóng trực tiếp còn đông hơn cả ngày hôm qua, chỉ trong hai phút đã có hơn hai nghìn người xem.
Vừa mới đó, Mênh Mông còn kiểm tra tài khoản phát sóng trực tiếp của mình, hiện tại đã có hơn mười mấy nghìn người theo dõi.
“A a a, tui tới rồi đây.”
“Hu hu, Mênh Mông.”
“Đợi mãi mới đến 8 giờ, vợ iu Mênh Mông ơi, người ta chờ lâu lắm rồi ó.”
Mênh Mông nhìn thấy những dòng tin nhắn này, cảm thấy rất đáng yêu, cô chọn vài bình luận để trả lời.
Chu Kỳ thì bắt đầu nghiên cứu cách làm tốt vai trò quản lý phòng chat.
Bên kia, đáng nhẽ lúc đầu Giang Khi Cảnh nằm ngả người trên ghế bên cạnh máy tính, khuôn mặt điển trai lạnh lùng.
Hôm nay cả ngày anh chơi game đều không tập trung, luôn cảm thấy trong lòng không dễ chịu, thường xuyên kiểm tra xem Mênh Mông có online hay không.
Anh thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải mình không bình thường không, cứ nghĩ đến người chưa nói với mình câu nào tốt đẹp, thậm chí còn bảo mình ồn.
Mà đồ đệ nhỏ thường ngày anh thấy rất thú vị và thường xuyên trò chuyện thì hôm nay anh lại chỉ tuỳ tiện trả lời cô vài câu lấy lệ.
Nhưng hiện tại Mênh Mông mời anh, anh lập tức tỉnh táo, ngồi dậy, mở micro, khẽ hừ một tiếng.
“Cô cuối cùng cũng chịu mời tôi.”