Cô theo ánh mắt nhìn lại.
Là nữ chính, Quý Hòa Vãn.
Quý Hòa Vãn đột nhiên không kịp đề phòng, chạm mặt Mênh Mông. Cô thấy Mênh Mông nhướng mày với mình, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp.
Nụ cười ấy rõ ràng mỹ miều đến mê hoặc, nhưng Quý Hòa Vãn chỉ cảm thấy đối phương dường như đang khıêυ khí©h mình. Cô nhạy bén nhận ra Thẩm Mênh Mông hiện tại không còn như trước.
Lúc trước, dù Thẩm Mênh Mông thường thích khoe khoang trước mặt cô, nhưng cô vẫn tự thấy bản thân thông minh và ưu tú hơn nhiều so với Thẩm Mênh Mông.
Nhưng hiện tại, mọi thứ dường như đã thay đổi...
Quý Hòa Vãn cúi đầu, liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình, nơi không có một bóng người, biểu cảm khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Buổi học hôm nay nhanh chóng kết thúc, Mênh Mông vừa thu dọn đồ đạc vừa chào tạm biệt các bạn gái khác. Nhưng khi cô vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, Quý Hòa Vãn gọi lại cô.
"Thẩm Mênh Mông."
Ngay khi cô vừa gọi, Tạ Hàm và Tống Hoan Hoan, những người luôn để ý đến Mênh Mông, lập tức tiến đến.
"Vãn Vãn, cậu có chuyện gì tìm Mênh Mông à?"
Phải nói rằng trước đây Quý Hòa Vãn đã nói dối rất nhiều trước mặt họ. Hiện tại, trong mắt Tạ Hàm và Tống Hoan Hoan, Mênh Mông là một cô gái đơn thuần và yếu đuối, họ lo sợ cô lại mềm lòng mà quay về như trước đây.
Mặt Quý Hòa Vãn tối sầm lại, nhẫn nhịn tiếp tục nói: "Thẩm Mênh Mông, gần đây cậu học đi rừng à?”
Mênh Mông dường như không hiểu, đôi mắt đào hoa vô tội chớp chớp.
Tạ Hàm thấy vậy liền nhanh chóng nói: "Mênh Mông có đi rừng hay không thì cũng đâu liên quan gì đến cậu.”
Quý Hòa Vãn cắn chặt răng, nhận ra rằng khi có người khác thì cô không thể hỏi ra điều gì.
Chờ khi Thẩm Mênh Mông chỉ có một mình, cô sẽ tỏ ra đáng thương hơn, khi đó, có lẽ bông hoa trắng ngây ngô này sẽ lại thân thiết với cô.
Hôm nay, đành phải từ bỏ trước. Lúc nào đó, cô sẽ tìm thời gian trực tiếp đến chung cư để gặp cậu ta vậy.
Sau đó cô xách cặp toan rời đi.
Không ngờ, còn chưa kịp ra khỏi phòng học, đã nghe được tiếng nói dịu dàng và mềm mại của Mênh Mông,
“Vãn Vãn, lần trước cậu nói sẽ trả lại một nửa số tiền những đồ mình mua cho cậu, bây giờ cậu còn tiền không?”
“Thật ra không có cũng không sao, vốn dĩ là mình tự nguyện tặng cậu mà. Chỉ là mình sợ bây giờ mình không nhận sẽ khiến cậu cảm thấy mình đang vũ nhục cậu.”
Quý Hòa Vãn rất xấu hổ, ấp úng hai tiếng. Cuối cùng, ném xuống một câu “Tháng sau trả cậu..” rồi rời khỏi phòng học.
Tạ Hàm và Tống Hoan Hoan cũng nhớ lại việc này, nghĩ đến Quý Hòa Vãn lúc nãy còn cầm điện thoại di động Mênh Mông đưa, thật là chịu không nói nên lời.
Vì thế, họ phải luôn nhắc nhở Mênh Mông nhất định phải thu hồi lại số tiền đó. Mênh mông gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn đến mức hai người nhịn không được đưa tay lên vuốt ve đầu Mênh Mông.
Sau khi tách ra với hai người, Mênh Mông liền chuẩn bị đi đến phòng giáo vụ để lấy đơn phê duyệt tạm trú ở bên ngoài.
Ngày hôm qua, cô đã nhờ cha mẹ nguyên chủ giúp mình xin giấy tạm trú, bởi vì sau này tối cô phải phát sóng trực tiếp, chắc chắn không thể tiếp tục ở ký túc xá.
Sau khi lấy xong đơn đã ký xác nhận phê duyệt, Mênh Mông không nhanh không chậm bước ra khỏi tòa nhà văn phòng. Đột nhiên, cô bước chậm lại.
Tầm mắt của cô có thể nhìn thấy vài người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da. Trong đó, có một người mà nguyên chủ có chút ký ức mơ hồ về ông ta - là hiệu trưởng của trường đại học này. Trong buổi đại hội tân sinh viên, ông từng lên sân khấu và có một bài phát biểu ngắn.
Bọn họ đứng tụ lại thành một nhóm, nhìn một chàng trai trẻ chuẩn bị lên xe. Không biết họ nói gì, nhưng người nọ lần lượt bắt tay với từng người trong nhóm.
Chàng trai trẻ nổi bật giữa đám đông, cao ráo, với mái tóc ngắn đen nhánh gọn gàng, để lộ sống mũi thẳng và khuôn mặt sắc sảo. Đường nét của anh tinh tế đến mức hơi quá, nhưng vẻ mặt lạnh lùng và cao ngạo của anh lại khiến anh càng trở nên xa cách.
Bên cạnh có người nói gì đó, nhưng anh ta chỉ lễ phép gật đầu, không biểu lộ cảm xúc. Cho đến khi lên xe, trong lúc vô tình, anh ta ngẩng đầu lên và có một thoáng ánh mắt giao nhau với Mênh Mông đang đứng ở cầu thang.
Sau đó, anh ta đóng cửa xe mà không để lại bất kỳ dấu hiệu nào. Mênh Mông lúc này mới nhận ra ánh mắt của người đàn ông này cũng lạnh lùng như chính anh ta.
Cô chậm rãi xoay người. Làm sao bây giờ đây? Cô thích nhất là kéo những người như vậy xuống khỏi bệ thần.
Nhớ lại những gì các bạn nữ miêu tả về thân phận của anh ta trong phòng học, cô bỗng nhiên cười. Thật tốt, với một người như thế này thêm vào cuộc sống của cô, mọi chuyện chỉ biết càng thêm thú vị.
Chiếc xe màu đen vốn nên tiêu sái rời đi, lại chậm rãi dừng lại bên đường. Trình Dư Hoài nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng dáng Mênh Mông rời đi, đôi mắt vốn thanh lãnh không gợn sóng dần dần trở nên sâu thẳm.
Mênh Mông, đó đúng là tên cô.
Khi anh vừa nhìn thấy cô, cô đang mặc một chiếc áo lông trắng tinh khôi, quần dài màu xanh biếc ôm sát đôi chân dài thon gọn. Mái tóc dài mềm mại của cô được buộc gọn phía sau, để lộ cái cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo.
Khuôn mặt cô thuần khiết đến mức trông như một thiên sứ, nhưng khí chất lại mị hoặc đến mức khiến người khác không thể rời mắt khỏi.
Giống như giọng nói của cô.
Thật ra, anh chỉ tình cờ chơi trò chơi, hơn nữa trước nay đều chỉ chơi một mình, cũng không kết bạn với ai.
Trong một lần tình cờ chung trận với cô, phong cách đi rừng của cô khiến anh cảm thấy thật nhẹ nhàng.
Vì thế, trong một thoáng, anh nảy ra ý tưởng mời người này chơi cùng mình. Ý tưởng đơn giản này đã thay đổi hoàn toàn khi anh nghe thấy giọng nói của đối phương và cảm nhận trái tim mình đập nhanh.
Đối với anh, tìm được một người thật sự quá dễ dàng. Tên cô đơn giản, dễ nhớ và cô còn học tại chính ngôi trường đại học anh từng học. Tuy nhiên, anh không muốn dọa cô, nên quyết định tiến từng bước một.
Nghĩ vậy, trong mắt anh hiện lên ý cười nhẹ. Lần này, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Mênh Mông về đến nhà lúc 7 giờ, bèn mở trò chơi lên để luyện tướng, chỉ còn một ván nữa là cô lên Tinh Diệu*.
*
Tinh Diệu: đạt được khi đột phá thăng hạng tại cấp Kim Cương. Kim Cương -> Tinh DiệuVừa vào trò chơi, cô nhìn thấy vài tin nhắn trong danh sách bạn tốt.
Hoài: Mênh Mông, đêm mai nếu online thì mời tôi.
Cảnh: Chạy nhanh thật á, lần sau tiếp tục dẫn tôi theo nhé.
Biển Rộng: Bạn khỏe không, Mênh Mông.
Mênh Mông hơi mỉm cười.
Người tên Giang Mộ Thâm này thật có ý tứ.
Mở miệng đã gọi tên cô, nếu cô không biết gì, tự nhiên sẽ tò mò rằng liệu anh ta có biết mình hay không.
Tiểu Hắc Miêu nhảy lên với cái đầu tròn vo, nói: “Giang Mộ Thâm này cũng online cơ à, không phải vừa đến tối là mở trò chơi ra canh đấy chứ?”
Mênh Mông tạo phòng, ngón tay nhẹ nhàng mời người này gia nhập. Đối phương vào phòng ở những giây cuối cùng, sau đó trực tiếp mở micro nói.
“Mênh Mông, chào em.”
Giọng nam réo rắt dễ nghe, lại có cảm giác trầm ổn. Giang Mộ Thâm thật sự từ 6 giờ tối đã vào trong trò chơi chờ đợi. Anh biết cô là sinh viên, và hôm nay là thứ ba, nên bắt đầu chờ từ 6 giờ.
Chưa chắc đối phương sẽ online vào ngày hôm nay, anh chỉ thử thời vận của mình xem thế nào thôi.
Trò chơi này anh đã từng chơi qua một thời gian, em trai của anh, Giang Khi Cảnh, cũng lấy trò chơi này làm sở thích cá nhân và nghề nghiệp, nên anh cũng khá quen thuộc.
Tối hôm qua, sau bữa cơm tối, hình ảnh đôi mắt của cô gái hôm ấy không ngừng hiện lên trong đầu anh.
Khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn của cô, tuy miệng cười tươi tắn nhưng ánh mắt lại không hề mang chút ý cười, ngược lại khi liếc qua anh, đôi mắt ấy dường như chứa đựng tình ý, quyến rũ động lòng người.