Trong một thế giới, nam chính đương nhiên sẽ không có nhiều sự nhẫn nại.
Giang Khi Cảnh bày tỏ vẻ lười biếng và không kiên nhẫn, cười lạnh lùng: “Cậu thì có tư cách…”
Lời nói chưa dứt, đã bị một giọng nữ cắt ngang.
“Cãi nhau cái gì vậy? Ngoan ngoãn để mình chơi game được không?”
Em Yao “không ngoan” giật mình, tai dường như hơi nóng lên.
Nhưng anh nghĩ giọng nói kiều mị như vậy không chỉ có mình mình nghe thấy, môi anh nhấp lên, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng khó chọc.
Giang Khi Cảnh ngừng thao tác, Công Tôn Ly cũng đứng yên tại chỗ. Anh không rõ liệu đó là giọng nói hay điều gì khác làm tai anh ngứa như bị lông chim nhẹ nhàng chạm qua.
Anh gỡ mũ hoodie đen, tháo tai nghe, xoa xoa lỗ tai rồi hỏi: “Sao cô sao lại là con gái?”
Giọng nói có vẻ cũng như đang làm nũng nữa.
Nhưng đối phương chỉ tập trung chơi game, không để ý đến anh. Chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại không nói gì thêm, im lặng cho đến khi âm thanh "Victory" vang lên, trò chơi kết thúc.
“Được rồi, hôm nay không chơi nữa, mình rời phòng đây.”
Giọng nói mềm mại và dễ dàng làm người khác mủi lòng của cô gái vang lên lần nữa.
Nhưng không đợi hai chàng trai lên tiếng, Mênh Mông đã dứt khoát rời khỏi phòng.
Hai người im lặng nhìn nick name của nhau, sau đó gần như đồng thời rời khỏi phòng.
Mênh Mông trở lại trang chủ, chuẩn bị nói lời tạm biệt với người xem.
Lúc này, cô nhìn thấy mọi người đang spam hỏi về lịch phát sóng hàng ngày của cô.
Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tạm thời 8 giờ tối mỗi ngày nhé.”
Sau đó, đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, lại tiếp tục nói: “Các bạn không cần tặng quà cho mình đâu. Mình thích các bạn ngoan ngoãn xem mình chơi game, nếu mình thắng, hãy khen ngợi mình nhiều vào.”
Giọng nói của Mênh Mông nhẹ nhàng và ôn nhu. Mọi người dường như không thể tự chủ mà hình dung ra một hình ảnh mơ hồ, đáng yêu trong đầu.
Bình luận nhảy loạn cả lên.
“Tôi chịu không nổi rồi, vợ đáng yêu quá!”
"Mênh Mông nói gì cũng đúng há há há.”
“Tôi đến từ tương lai đây, Mênh Mông là vợ tương lai của tôi nhé.”
Cuối cùng, Mênh Mông kết thúc buổi phát sóng trực tiếp trong sự không nỡ của mọi người.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới lời bình luận của Em Bé Rối Teletubbie, bèn kiểm tra tin nhắn cá nhân.
Ngập tràn những tin nhắn gọi cô là “vợ”, cô phải lướt qua một lúc mới tìm được tin nhắn của Em Bé Rối Teletubbie.
Đọc sơ qua lời đề nghị của anh, cô trả lời: "Được.”
Em Bé Rối Teletubbie là người xem đầu tiên của cô sau khi cô bắt đầu phát sóng trực tiếp, quả thật vẫn có một ấn tượng nhất định.
Một cái quyền quản lý phòng thôi cũng không có gì to tát lắm.
Anh hiển nhiên đã chờ đợi rất lâu, lập tức gửi hình ảnh hướng dẫn Mênh Mông cách thêm người quản lý phòng và dò ý có thể kết bạn WeChat với cô không.
Mênh Mông đã đồng ý. Nghĩ một lúc, cô tìm tin nhắn của Duyệt Duyệt Tử, thấy đối phương đã gửi hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc.
Mênh Mông mỉm cười, cũng chia sẻ số WeChat của mình cho cô ấy.
Ngay lập tức, đối phương phản ứng bằng cách gửi hàng loạt dấu chấm than.
Mênh Mông không xem tiếp, cô rời khỏi phần mềm phát sóng trực tiếp. Sau đó, dùng tài khoản chính để bắt đầu luyện tướng.
Bên kia, Giang Khi Cảnh thấy Mênh Mông offline, không hiểu vì sao lần đầu tiên lại không có tâm trạng chơi game.
Thậm chí, anh không thèm để ý đến tin nhắn mời tham gia trận mới từ đồ đệ nhỏ mà ấn thoát game. Rõ ràng hôm nay, anh thậm chí còn không muốn phản ứng lại với người đã chơi cùng mình rất nhiều.
Quý Hòa Vãn cắn môi, nhìn số người xem trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng ít đi. Những người này vốn thích xem cô livestream vì thấy tương tác giữa cô và sư phụ thú vị.
Hơn nữa, cô vừa mới bắt đầu phát sóng trực tiếp không bao lâu, không có Giang Khi Cảnh chủ động nói chuyện và hướng dẫn, cô càng thêm không biết nên làm và nói gì.
Cuối cùng, cô đành phải nói một câu "Ngủ ngon" rồi tắt phát sóng trực tiếp.
Lúc nãy cô thấy Giang Khi Cảnh bảo sau khi thua trận, anh sẽ chơi thêm một vài ván nữa. Cô cũng thấy anh đang trong trận. Nhưng anh không để chế độ cho phép bạn tốt theo dõi ván đấu của mình một cách công khai nên cô cũng không biết anh đang chơi cùng với ai.
Hiện tại, cô mời anh cũng không chấp nhận.
Cô không khỏi cảm thấy buồn bực trong lòng. Tò mò, cô mở lại lịch sử đấu của mình và tìm đến trang cá nhân của người chơi đi rừng tên là Mênh Mông.
Đối phương không cho phép theo dõi rõ ràng thông số trận đấu. Nhưng nhìn vào tổng quan lượt pick, vị trí người này thường đi là rừng.
Trong lúc cô hơi chút yên lòng thì bỗng nhiên nhận ra thời gian bắt đầu chơi Vương Giả của đối phương trùng khớp với ngày Thẩm Mênh Mông trở về trường để đi học. Hơn nữa, cái tên "Mênh Mông" thật là trùng hợp.
Đáp án rõ ràng. Nhưng tại sao? Thẩm Mênh Mông không phải chỉ biết chơi pháp sư và hỗ trợ thôi ư?
Khi nhìn vào lịch sử đấu, cô đã từng mỉa mai rằng Thẩm Mênh Mông ngoài việc có chút tiền thì chẳng biết làm gì khác tốt cả. Nhưng hiện tại...
Không được, cô cần phải xác định xem đó có phải là Thẩm Mênh Mông hay không.
Ngày hôm sau, Mênh Mông vẫn như thường lệ đi học, mọi người tự nhiên để lại vị trí giữa lớp cho cô. Ai cũng mong muốn được gần gũi với Mênh Mông xinh đẹp và dịu dàng, một tiết học trôi qua thật nhanh khi ngắm nhìn cô.
Hôm nay, các nữ sinh hiển nhiên còn hưng phấn hơn ngày hôm qua. Mênh Mông có chút tò mò, quay đầu hỏi nữ sinh ngồi bên phải: “Hôm nay mọi người đều trông thật vui vẻ, vì sao thế?”
Nữ sinh đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Mênh Mông, tim đập lỡ một nhịp.
Mênh Mông thấy cô không đáp, chớp chớp mắt: “Hả?”
Nữ sinh càng thêm mê mẩn, mặt đỏ bừng lên. Một hồi lâu mới trả lời: “Mênh Mông, cậu xinh quá mức, nhìn cậu làm chúng mình mê mẩn không nói lên lời luôn rồi.”
Xong cô ấy dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Nghe nói hôm nay sẽ có nhân vật lớn tới trường đấy.”
Mênh Mông càng tò mò, nhẹ nhàng hỏi: “Nhân vật lớn nào thế?”
Nữ sinh bèn ghé sát vào cô: “Cái này tớ nghe mọi người đồn, rất nhiều thứ của chúng ta đang dần được người đó tiếp quản, năng lực của người đó mạnh mẽ như thể trời sinh ra để làm những chuyện lớn lao liên quan đến giáo dục thế này.”
“Chỉ là vì anh ta còn quá trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, nên chức tạm thời không cao mà thôi.” Nữ sinh tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là anh ta về trường của chúng mình. Có tin đồn rằng hôm nay anh ta sẽ đến trường thị sát. Không biết chúng ta có cơ hội gặp mặt anh ta hay không.”
Mênh Mông gật đầu, biểu lộ mình đã hiểu. Sau đó, cô thầm hỏi Tiểu Phì Miêu: "Mặc Mặc, trong cốt truyện gốc có nhân vật này không?"
Tiểu Phì Miêu nhanh chóng lướt qua cốt truyện gốc, trả lời: "Có một người phù hợp với mô tả này. Anh ta xuất hiện lần đầu tiên là khi anh trai của nam chính- Giang Mộ Thâm đang bàn chuyện với anh ta. Chỉ là mô tả sơ lược, không nói tên. Thật ra Giang Mộ Thâm cũng rất ít xuất hiện trong cốt truyện gốc.”
"Đã hiểu." Mênh Mông nói thầm.
Dù có chút tò mò về người này, nhưng nếu không liên quan nhiều đến cốt truyện thì cô tạm thời không cần phí thời gian tìm hiểu thêm.
Lúc đó, thầy giáo bước vào lớp, mọi người yên lặng bắt đầu học. Đột nhiên, Mênh Mông cảm nhận được một ánh mắt có phần âm u đang hướng về phía mình.