Ngón tay xinh đẹp của Mênh Mông ngừng lại một chút, rồi chấp nhận hai lời mời kết bạn. Tiểu Phì Miêu ở bên cạnh kêu lên hai tiếng.
“Mênh Mông, Biển Rộng không phải là Giang Mộ Thâm sao? Anh ta nhanh như vậy đã tìm thấy cô rồi, thật không ngờ, còn lấy cái tên hoàn toàn không liên quan đến anh ta nữa.”
Mênh Mông nhoẻn miệng cười: “Nhanh ư?”
“Tiến độ chữa trị của thế giới thế nào rồi?”
“A, đúng rồi, lần trước sau khi gặp Quý Hòa Vãn, độ chữa trị của thế giới đã đạt tới 15%.”
“Hiện tại, độ chữa trị đã tăng lên 25% rồi.”
Sau khi kết bạn với Biển Rộng, đối phương không có động thái gì. Nhưng Giang Khi Cảnh bên kia rất nhanh liền gửi tin nhắn cho cô.
“Tuyển thủ chuyên nghiệp à?”
“Không phải.”
“Vậy dẫn tôi chơi nhá.”
Giang Khi Cảnh biết rằng, dù chỉ là trận rank Kim cương nhưng cũng có thể nhận ra người đi rừng này thực sự không tồi, chỉ là còn chưa biết mức độ thuần thục thế nào. Anh muốn quan sát thêm để xem có thể thuyết phục người này gia nhập đội tuyển của mình hay không.
Mặc dù tính tình anh không tốt, nhưng đối với người có kỹ năng thật sự, anh vẫn sẵn lòng nể mặt. Chỉ cần đối phương chịu gia nhập đội, anh có thể tạm thời bỏ qua chuyện bị trêu chọc lúc nãy.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp rất biết cách tìm content.
“Mênh Mông, thấy cậu ta chơi kém như vậy, hãy dẫn cậu ta một lần đi, ha ha.”
“Không phải cậu ta vào phòng để chửi bới một phen rồi trốn chạy chứ?”
“Xem cậu ta muốn bày trò gì đây.”
Mênh Mông nhìn thoáng qua câu hỏi của Giang Khi Cảnh, liền đáp lại: “Cũng được.”
“Tôi còn có một đồ đệ, có thể để cô ấy chơi hỗ trợ không?”
“Cậu còn thu đồ đệ á? Thôi bỏ đi, tôi không muốn mang theo hai người.”
Giang Khi Cảnh không nói nên lời, bị trêu chọc thì thôi, còn bị xem thường nữa.
Thôi, không cần vội. Có lẽ người chơi đi rừng này cũng không lớn tuổi hơn anh là bao. Đợi đến khi cậu ta gia nhập đội thì anh sẽ dạy dỗ cậu ta một trận nên trò, cho tên này biết ai mới là ông chủ thật sự.
Anh im lặng vài giây rồi đáp lại: “Thôi được, không cần dẫn cô ấy nữa, cứ mời tôi đi.”
“Ha ha ha ha”
“Vợ ơi buồn cười sắp chết tôi rồi.”
“Mênh Mông hung dữ với Cảnh quá à, ha ha.”
...
Trùng hợp, Mênh Mông vừa nhìn thấy dòng bình luận cuối cùng, mỉm cười nhẹ và ôn tồn nói: “Hung dữ với cậu ta không phải tốt sao? Còn với các cậu thì mình sẽ nhẹ nhàng thôi mà.”
"Ô, tôi không nghe lầm chứ, vợ của tôi đang tán tỉnh tôi kìa?”
“Được, được, tui thích Mênh Mông dịu dàng với chúng ta mà hung dữ với người khác.”
“Chà, trong phòng phát sóng trực tiếp của Mênh Mông lắm đại gia với phú bà quá.”
…
Ngoài một số fan nhỏ đang không ngừng tặng quà, thì Sầm Duyệt và Chu Kỳ dường như đang ganh đua nhau, cả hai liên tục thay phiên nhau đứng ở vị trí đầu bảng, đặc biệt khi Mênh Mông nói chuyện thì họ càng tặng quà nhiều hơn.
Lần này Mênh Mông cuối cùng cũng chú ý đến họ, nhẹ nhàng nhíu mày.
“Duyệt Duyệt Tử và Em bé rối Teletubbie.”
Hai người bị gọi tên, tim như lỡ một nhịp, cùng lúc dừng ngón tay đang tặng quà.
“Các bạn không cần tặng nhiều quà như vậy, hãy tập trung xem mình chơi game, được không~”
Giọng nói mềm như bông, âm cuối kéo dài, mang theo chút làm nũng và quyến rũ.
Trời ơi, ai mà có thể từ chối cho được chứ.
“Được, được, tôi ngoan ngoãn xem vợ chơi game đây, bé đường đáng yêu, đừng làm phiền nữa nha.”
Chu Kỳ không thể không cắn răng, liệu có phải anh nên đổi tên không nhỉ?
Còn nữa, đây có phải là “trà xanh” trong truyền thuyết không?
Mênh Mông thấy họ nghe lời, khẽ cười thầm một tiếng, tiếp theo cô mời Giang Khi Cảnh vào phòng và bắt đầu ghép trận.
Giang Khi Cảnh vừa vào thì nhìn thấy người lúc nãy từng chế giễu mình cũng có mặt trong phòng.
Điều này khiến anh không vui, nên anh bật mic lên nói chuyện.
“Lúc nãy người chế nhạo tôi là cậu đúng không? Chơi Yao mà cũng kiêu ngạo như vậy á?”
"Giọng này nghe cũng dễ thương đấy chứ."
“Giọng này nếu mà lúc trước nghe chắc tôi sẽ kích động, nhưng giờ thì chả còn cảm xúc gì nữa. Tại anh ta dám khinh thường em Yao của tôi. Chơi Yao thì sao chứ?”
"Đồng ý, hơn nữa giọng của em Dao nhà ta còn hay hơn nhiều haha."
...
Mọi người đều chờ xem Mênh Mông sẽ phản ứng thế nào.
Lúc này, mọi người nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Ngữ điệu không còn trầm thấp như mọi khi, ngược lại toát lên vẻ lạnh lùng và châm biếm, sau đó không nói gì nữa.
Giang Khi Cảnh sững sờ một lúc lâu, hôm nay thật lạ, cả hai người đều coi thường anh.
Anh lập tức chọn Công Tôn Ly, quyết tâm chơi một cách nghiêm túc.
Mênh Mông và Hoài lần lượt chọn Lan và Yao.
Mênh Mông biết Giang Khi Cảnh chơi xạ thủ rất giỏi, nên cô quyết định tận dụng trận này để luyện Lan, dù chưa chơi Lan nhiều.
Trò chơi bắt đầu khá êm đềm, và nhịp độ càng thuận lợi hơn nhờ có sự góp mặt của Giang Khi Cảnh.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng khá bất ngờ.
"Không ngờ tên Cảnh này chơi xạ thủ giỏi phết."
“Tôi thấy cách chơi Công Tôn Ly này quen mắt quá.”
"Mênh Mông sao mà tướng nào cũng chơi được vậy, tôi thật sự thích cô ấy quá đi."
Nhưng về sau, Giang Khi Cảnh bắt đầu tỏ thái độ khó chịu.
"Tôi nói này, Dao, cậu đi theo tôi đi, không thấy trận này tôi đang gánh à?”
Giọng nói của anh kiêu ngạo, tỏ rõ sự coi thường người khác.
Với thành tích trước mắt, một số khán giả bị thu hút bởi sự tự tin của anh, nhưng cũng có người không hài lòng với cách anh ra lệnh cho em Yao của họ.
Tuy nhiên, Hoài không làm mọi người thất vọng.
Lúc này, anh ngồi dựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại chạm vào điện thoại, thao tác nhanh nhẹn.
Thần sắc của anh không hẳn là lạnh nhạt, nhưng cũng không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, toát lên vẻ lạnh lùng và tự phụ, cả người nhìn qua rất khó gần.
Nghe thấy lời nói của Công Tôn Ly từ điện thoại, anh nhìn Mênh Mông đang tập trung chơi game mà không bị ảnh hưởng chút nào.
Sau đó, anh trầm giọng nói: "Cậu thì tính là cái gì?”