Chương 26: Ôn Sơ Lễ ( xong )

[ Ôn Sơ Lễ ]

Trần Niệm là một y tá tại bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong thành phố. Điều đặc biệt là viện trưởng của bệnh viện này lại là cha của Ôn Sơ Lễ, một nhân vật nam đang nổi tiếng từ chương trình truyền hình thực tế về tình yêu.

Hiện tại mọi việc ở bệnh viện đều do Ôn Sơ Lễ, một người có thiên phú vượt trội về y học, xử lý. Trẻ tuổi, có tài năng, diện mạo và khí chất không tầm thường, Ôn Sơ Lễ trở thành mục tiêu xem mắt của rất nhiều cô gái và các vị phụ huynh.

Ôn Sơ Lễ luôn cư xử ôn hòa và nhã nhặn, anh khéo léo từ chối các lời mời một cách lịch sự, không bao giờ làm ai phải khó chịu. Cách cự tuyệt của anh để lại cho người khác cảm giác được tôn trọng và không bị mất mặt.

Ôn Sơ Lễ có lẽ sẽ không bao giờ biết rằng, dù bị từ chối, các cô gái vẫn không hối hận vì đã dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình với một người tốt đẹp như anh. Một người đàn ông như thế, sao có thể không xứng đáng?

Vì vậy, không khó hiểu khi những người quen biết Ôn Sơ Lễ cảm thấy phẫn nộ khi nghe lũ fan của Lục Chỉ An nói xấu anh, gọi anh là "tra nam". May thay, sự thật sau đó đã được phơi bày nhờ chính những người hâm mộ của Lục Chỉ An.

Vào thời điểm đó, ai cũng nghĩ rằng Mênh Mông sẽ không chọn Ôn Sơ Lễ.

Dường như trong ấn tượng của mọi người, kiểu người như bác sĩ Ôn luôn là nhân vật nam phụ, cuối cùng chỉ âm thầm bảo vệ người mình yêu mà không bao giờ được chọn. Ngay cả Ôn Sơ Lễ cũng tự nghĩ như vậy.

Cho nên, tại khoảnh khắc Mênh Mông từng bước đi về phía Ôn Sơ Lễ, Trần Niệm cùng tất cả những người ủng hộ anh đều cảm thấy tim mình dường như đang đập nhanh hơn theo mỗi bước chân của cô. Cuối cùng khi Mênh Mông đứng trước mặt Ôn Sơ Lễ, mọi người đều không kìm được tiếng thét kinh ngạc và vui sướиɠ.

Một đồng nghiệp từng âm thầm thích Ôn Sơ Lễ cũng vui mừng không kém. Hiện tại, cô đã không còn thích Ôn Sơ Lễ nữa mà đã chuyển sang thần tượng Mênh Mông. Khi chương trình kết thúc, cô thường gọi Mênh Mông là "vợ" và nhiều lần ghé thăm cửa hàng hoa của cô ấy.

Ban đầu, họ hy vọng có thể gặp Mênh Mông ở bệnh viện, nhưng khi thấy Ôn Sơ Lễ luôn tan làm đúng giờ nếu không có ca phẫu thuật nào vào buổi tối thì họ dần nhận ra rằng khả năng đó rất thấp. Rõ ràng, Ôn Sơ Lễ luôn là người tìm đến Mênh Mông.

Các đồng nghiệp của Ôn Sơ Lễ thường đùa rằng nếu họ có bạn gái xinh đẹp và dịu dàng như Mênh Mông, họ cũng sẽ không để cô ấy phải chạy đến tìm mình, mà sẽ tranh thủ mọi cơ hội để đi gặp cô ấy.

Gần đây, Ôn Sơ Lễ thường tăng ca đến khuya, và mọi người đoán rằng Mênh Mông có lẽ cũng rất bận rộn. Họ nghĩ rằng mặc dù bề ngoài Ôn Sơ Lễ tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng anh chắc hẳn đang rất mong nhớ bạn gái.

Những suy đoán này không phải là vô căn cứ. Có lần, một đồng nghiệp quên gõ cửa khi vào văn phòng của Ôn Sơ Lễ và tình cờ nghe thấy anh nói chuyện điện thoại: "Mênh Mông, thật sự rất muốn gặp em."

Đồng nghiệp đó kể lại rằng giọng của Ôn Sơ Lễ khi nói câu đó rất trầm, ấm áp và dịu dàng, khác hẳn với giọng nói bình thường vốn đã rất dễ nghe của anh.

Bình thường chỉ là theo khuôn phép, còn đây mới gọi là ôn nhu thật sự.

Dịu dàng của Ôn Sơ Lễ viết tắt Là Thẩm Mênh Mông.

Đồng nghiệp nghe được giọng nói đó của anh thì cứ thế rời đi văn phòng với tâm trạng mơ màng.

Cho nên mấy ngày nay, Trần Niệm tin rằng Ôn Sơ Lễ chắc chắn đang rất nhớ Mênh Mông.

Hôm nay, khi tan làm cùng một đồng nghiệp luôn gọi Mênh Mông là "vợ", họ mới nhận thấy ngoài trời đang mưa phùn nhẹ. May mắn là cả hai mang theo ô.

Khi chuẩn bị bung ô, họ nhìn thấy từ xa có một người phụ nữ đứng đưa lưng về phía họ, che ô dưới mưa.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài bằng lụa trắng tinh, vòng eo thon gọn, cánh tay và mắt cá chân trắng nõn đến mức nổi bật trong bóng tối. Chỉ cần nhìn thoáng, họ đã biết cô ấy rất đẹp, và bóng dáng đó thực sự quen thuộc.

Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên và vui mừng. Khi chuẩn bị chạy đến chào hỏi thì họ thấy một chàng trai trẻ tuổi, trông rất phong độ, đôi tai đỏ bừng, đang tiến về phía người phụ nữ với ánh mắt tràn đầy sự yêu thích. Họ đoán rằng anh ta có lẽ muốn xin thông tin liên lạc.

Tuy nhiên, trước khi người phụ nữ kịp trả lời, một bóng dáng cao lớn và quen thuộc đi sượt qua họ. Đó là Ôn Sơ Lễ.

Anh cầm một chiếc ô đen, bước tới bên cạnh người phụ nữ, và cô ấy quay mặt lại. Đó chính là Mênh Mông.

Hai người bọn họ ngạc nhiên và vui mừng đến mức không thể nói nên lời. Họ thấy Ôn Sơ Lễ cười nhã nhặn và gật đầu chào chàng trai trẻ, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy ô của Mênh Mông và gấp lại, rồi cùng cô ấy che chung chiếc ô đen của anh.

Chàng trai trẻ thấy vậy thì lặng lẽ rời đi trong sự mất mát.

Khi chàng trai rời đi, Ôn Sơ Lễ mới cúi đầu nhìn Mênh Mông, nở nụ cười bất đắc dĩ. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trong mắt tràn đầy sự nuông chiều. Mênh Mông mỉm cười nghịch ngợm, chớp mắt đáng yêu với anh, rồi ôm lấy eo anh, tựa vào ngực anh đầy dịu dàng và quyến rũ.

Tư thế kiều diễm ấy khiến Trần Niệm trong lòng không khỏi thầm kêu ai có thể chống đỡ nổi.

Chỉ trong vài giây, hai người đã quay người rời đi, để lại hình bóng tuyệt vời trong mắt Trần Niệm và đồng nghiệp.

Cả hai nhìn nhau, biết rằng đêm nay sẽ là một đêm không thể ngủ yên.