[ Tống Du Bạch ]
Tống Du Bạch cảm nhận được xúc cảm truyền đến từ sau lưng, gần như không thể tin được. Khi xoay người lại, anh nhìn thấy Mênh Mông đang mỉm cười với anh, lúc này anh mới nhận ra mình là người được chọn. Đôi mắt trong veo của anh bỗng chốc sáng rực lên, ánh lên niềm hân hoan, anh chăm chú nhìn cô gái trước mặt mà không biết phải nói gì, trông anh giống như một chú chó lớn đang hạnh phúc.
“Mênh Mông,” anh nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng điệu chứa đựng sự trân trọng.
Anh luôn quý trọng từng khoảnh khắc được nói chuyện và ở bên cô, bởi anh sợ rằng sau chương trình sẽ không còn cơ hội nữa. Nhưng lúc này, mọi thứ đều là thật, Mênh Mông đã đưa tay về phía anh.
Tống Du Bạch gần như theo bản năng nắm lấy tay cô, cảm nhận được sự mềm mại như trong tưởng tượng khiến anh luyến tiếc không muốn buông tay. Giờ phút này, tai anh đã đỏ bừng.
“Tôi khóc chết, không ngờ Bạch Bạch lại vượt gió vươn mình thành công.”
“Chàng trai ngây thơ mới là tuyệt vời nhất!”
“Ôi, ai theo dõi chương trình từ đầu mới thấu hiểu nỗi lòng của cậu ấy, Tống Du Bạch thật sự luôn nhìn bóng dáng của Mênh Mông một cách u buồn, nhưng chỉ cần cô để mắt đến anh một tí là anh sẽ vui mừng ngay lập tức, thật sự giống như một chú chó trung thành.”
“Đối với Du Bạch, mọi sự chờ đợi trước giờ đều đáng giá với khoảnh khắc này.”
“Không phải đâu, dù có lẽ Mênh Mông không chọn anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ cảm thấy không đáng cả.”
“Gặp được em trong cuộc đời đã là niềm hạnh phúc to lớn của anh rồi, nhỉ?”
Cho dù khán giả không nỡ tạm biệt họ, nhưng cũng may là cặp đôi thành công duy nhất trong chương trình lần này không biến mất hoàn toàn trong tầm mắt fans.
Ít nhất bọn họ cũng có thể thường xuyên nhìn thấy Mênh Mông ở cửa hàng bán hoa.
Cô xinh đẹp và khả ái giống như trong tưởng tượng của bọn họ.
Mỗi khi có cô gái nào nhìn thấy Mênh Mông, đều vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên ở đấy.
Đương nhiên, ngoại trừ Mênh Mông thì bốn người đàn ông khác cũng xuất hiện rất thường xuyên.
Tống Du Bạch như hình với bóng với Mênh Mông, chỉ cần Mênh Mông ở đâu, ngay lập tức có thể gặp cậu ta ở đó.
Điều khiến các fans ngoài ý muốn là, trong chương trình, cậu là người nhỏ tuổi nhất, trông rất đáng yêu, nhưng khi gặp mặt trực tiếp ngoài đời thì lại có cảm giác rất khó bắt chuyện.
Bởi vì cậu ấy đẹp trai hơn trên ảnh rất nhiều!
Cho dù cậu ấy có tính cách rộng rãi như ánh mặt trời, thì cũng chỉ giới hạn khi ở trước mặt Mênh Mông mà thôi.
Tuy nhiên, các fans thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp hai người ở những nơi khác.
Đặc biệt là tại trường học của Tống Du Bạch.
Phương Hạ, một fan kỳ cựu của chương trình, đã ủng hộ cặp đôi Tống Mông từ đầu. Tống Du Bạch là đàn anh của cô tại trường, lại còn là nam thần mà ai cũng biết đến. Dù cô không thể kết hôn với Mênh Mông, thì việc ủng hộ đàn anh là điều tất yếu.
Nhưng Phương Hạ chưa từng nghĩ rằng, có một ngày cô lại có thể tận mắt chứng kiến một khoảnh khắc mà cô sẽ mãi không thể quên. Hôm nay, trường của cô tổ chức trận đấu bóng rổ hữu nghị với trường bên cạnh, và Tống Du Bạch, đội trưởng đội bóng rổ, tự nhiên cũng sẽ tham gia.
Phương Hạ, tất nhiên, đã sớm chiếm được vị trí hàng đầu để xem trận đấu. Fans của anh rất đông, chả mấy chốc đã chật kín cả khán phòng.
Chỉ có điều khiến cô kỳ lạ là, chỗ ngồi bên trái của cô có một chiếc cặp sách màu đen nhưng vẫn không thấy chủ nhân của nó.
Tuy nhiên, cô cũng không để ý quá nhiều, tập trung vào trận bóng rổ.
Vừa xem cô vừa thầm kêu lên "Trời đất ơi", không chỉ vì trận đấu bóng rổ hoàn toàn áp đảo mà còn vì Tống Du Bạch thật sự quá đẹp trai!
Cho đến phút cuối cùng, khi trọng tài chuẩn bị thổi còi kết thúc, Tống Du Bạch lại ghi thêm một bàn thắng, cả sân bùng nổ tiếng reo hò.
Mọi người nhìn anh nhấc áo lau mồ hôi, để lộ cơ bụng đẹp, còn chưa kịp kinh ngạc cảm thán thì đột nhiên nhận ra ánh mắt của anh đang lặng lẽ nhìn về một hướng. Sau đó, anh nở một nụ cười rạng rỡ.
Phương Hạ lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tâm điểm của sự chú ý.
Nhưng cô biết chắc chắn Tống Du Bạch không phải đang nhìn mình, vậy thì còn ai có thể khiến anh như vậy?
Không thể nào?
Tim cô bỗng nhiên đập gia tốc, cố gắng quay đầu sang phía bên cạnh.
Chỗ ngồi bên cạnh cô, vốn chỉ có một chiếc túi thể thao, không biết từ lúc nào đã có một người ngồi xuống.
Cô ấy mặc một chiếc váy thể thao ngắn màu đen, đeo khẩu trang và đội mũ, để lộ đôi chân trắng muốt muồn muột. Hiển nhiên cô cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người.
Phương Hạ nghe thấy cô khẽ cười, tiếng cười mềm mại. Sau đó, cô ấy tháo mũ và khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời. Cả khán đài nháy mắt bùng nổ.
“Mênh Mông, là Mênh Mông!”
“A a a, tôi biết ngồi chờ ở đây thì sẽ không sai mà, Mênh Mông nhất định sẽ đến xem Tống Du Bạch thi đấu!”
Phương Hạ có thể nghe thấy tiếng bao nhiêu người xung quanh đang kích động kêu lên, nhưng cô lại dại ra tại chỗ.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Khi Mênh Mông tháo mũ xuống, Tống Du Bạch nhanh chóng chạy tới. Trên mặt anh vẫn còn đọng mồ hôi sau trận đấu kịch liệt, tai đỏ bừng, và ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Phương Hạ nhìn thấy Mênh Mông lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Tống Du Bạch.
Sau đó, cô ấy nhón chân, vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của anh, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn.
Giây tiếp theo, Phương Hạ nghe thấy giọng nói mềm mại của Mênh Mông, mang theo sự khích lệ:
“Du Bạch, anh rất lợi hại.”
Toàn trường im lặng trong một lúc lâu, sau đó phát ra tiếng hoan hô vang dội. Tống Du Bạch toàn thân cứng đờ, hô hấp nặng nề đến mức Phương Hạ cũng có thể nghe rõ ràng.
Mênh Mông vẫy tay chào mọi người, sau đó nắm tay Tống Du Bạch, rời khỏi sân bóng.
Sau trận đấu, bạn cùng phòng hỏi Phương Hạ cảm giác của cô như thế nào.
Phương Hạ chỉ đáp lại một câu:
“Tim đập nhanh, xinh đẹp đến nghẹt thở, chóng mặt đến choáng váng.”