Chương 22: Vạn nhân mê trong chương trình hẹn hò phát sóng trực tiếp

Trong khi Diệp Lăng tỉ mỉ trang điểm cho Mênh Mông, tổ chương trình đã trang khí khu vườn sau biệt thự để làm nơi tổ chức buổi thông báo đêm nay.

Không biết từ lúc nào, thời gian đã đến 6 giờ tối, khán giả đã háo hức chờ đợi từ lâu. Khi phòng phát sóng trực tiếp mở cửa, ngay lập tức đông nghịt người xem ùa vào.

"Đêm nay là kết thúc rồi, tiếc quá.”

“Ê mọi người, muốn gặp Mênh Mông thì đến cửa hàng bán hoa ẻm mới khai trương ở trung tâm thương mại ế. Ngày mai khai trương đó, chúng ta đi ủng hộ là có thể gặp Mênh Mông đáng yêu rồi!”

“Oke oke, mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ mong là không quá đông người thôi."

"Đêm nay vợ của tui sẽ nắm tay ai đây, thật mong đợi quá!"

Khi các khách mời nam lần lượt trở lại biệt thự, màn hình chuyển sang khu vườn phía sau. Nơi này đã được trang trí đẹp đẽ không sao tả xiết, với những bông hoa nghệ trắng điểm xuyết nhẹ nhàng trong những sắc hồng nhạt, nổi bật dưới ánh đèn thủy tinh, tạo nên một không gian mơ hồ, lãng mạn mà sống động, hoa lệ mà không khoa trương.

"Oa, thật là kiệt tác của tổ chương trình."

"Thật lãng mạn, cảnh này đúng là rất hợp cho buổi thông báo."

Nhân viên công tác từ từ đứng giữa khu vườn và tuyên bố quy tắc đêm nay.

"Chào các quý vị khán giả, tin chắc rằng mọi người đã mong chờ kết quả đêm nay từ lâu. Mọi người có thể thấy chúng tôi đã dành bốn vị trí cho bốn khách mời nam. Sau khi các nữ khách mời xuất hiện, họ sẽ lần lượt tiến hành tỏ tình, và cuối cùng là sự lựa chọn từ các nữ khách mời."

"Vậy thì bây giờ không cần nói thêm nhiều nữa, trước tiên mời bốn khách mời nam ra sân."

Hôm nay, cả bốn chàng trai đều có vẻ ngoài rất chỉn chu. Vẫn theo thứ tự xuất hiện từ ngày đầu tiên, người đầu tiên xuất hiện là Ôn Sơ Lễ, mặc áo sơ mi xanh nhạt và quần rộng thùng thình màu đen. Anh có dáng người cao ráo, khóe miệng hơi cong, trông rất tự tin và thanh lịch, khí chất của anh tựa như cơn gió mát thổi qua ánh trăng thanh.

Tiếp theo là Tống Du Bạch, mặc áo ngắn tay và quần dài màu đen, ánh mắt vẫn trong trẻo và sáng ngời như lần đầu gặp gỡ, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Sau đó là Cố Từ, không còn bộ đồ ngắn tay và quần dài thoải mái nữa, mà thay vào đó là áo sơ mi trắng với cổ tay áo được vén lên, tóc đen bóng bẩy được cắt tỉa gọn gàng, đôi tay mạnh mẽ, thần sắc điềm đạm.

Cuối cùng, Phó Yến Trạch xuất hiện, mặc áo sơ mi đen và quần tây, trên cổ tay trái là chiếc đồng hồ màu bạc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt lạnh lùng, toát lên vẻ cứng cỏi.

Bốn chàng trai lần lượt đứng vào vị trí của mình.

"Ôi, bác sĩ Ôn thật là hình mẫu lý tưởng của mình, ha ha, và cũng là hình mẫu lý tưởng cho con rể tương lai của mẹ mình nữa."

"Sao mình học đại học mà chưa từng thấy ai giống như Tống Du Bạch nhỉ? Không, thực sự chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy luôn ế.”

"Gương mặt của Cố Từ thật sự đẹp trai quá mức, thêm ánh mắt lạnh lùng không quan tâm người khác nữa, đúng là kiểu có thể làm người khác phải nín thở."

"Phó tổng đúng là kiểu người hệ cấm dục, thật muốn xem Mênh Mông khi làm Phó tổng khóc sẽ như thế nào quá.”

“Ê, ẩu. Phó tổng: ANH NHẮC EM.”

"Các chàng trai cũng phải cạnh tranh mạnh mẽ, không thể luôn để các cô gái phải tranh giành được.”

...

Sau khi các khách mời nam đã đứng vào chỗ, nhân viên công tác mỉm cười nói: "Tốt rồi, các khách mời nam đã xuất hiện, bây giờ mời hai vị khách mời nữ lên xuất hiện."

Diệp Lăng nắm tay Mênh Mông bước ra. Diệp Lăng mặc một chiếc váy cổ yếm màu xanh ngọc, váy dài chạm mắt cá chân, đi giày cao gót màu đen mảnh, tóc dài gợn sóng buông lơi phía sau, môi đỏ quyến rũ.

Bên cạnh cô, Mênh Mông diện chiếc váy dài hở vai màu đen, khiến làn da trắng nõn của cô nổi bật trong màn đêm. Váy dài có điểm xuyết những bông hoa nhỏ, eo thon gọn chỉ cần một bàn tay là có thể ôm hết, phần váy tinh tế bao trọn lấy đôi chân dài, nhẹ nhàng chuyển động theo từng bước đi của cô trên đôi giày cao gót màu bạc.

Gương mặt Mênh Mông vốn dĩ rất xinh đẹp, lúc này cánh môi cô đỏ mọng, khoé mắt hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa đầy dịu dàng và trong sáng, thi thoảng lại có chút ướŧ áŧ. Ánh mắt cô lấp lánh, pha chút ngây thơ và quyến rũ khiến người xem không khỏi ngừng thở.

"Ôi trời, biết ngay mà, mình chỉ nhìn qua màn hình thôi đã bị kinh ngạc đến không thể nói thành lời, ngoài đời thật chắc còn đẹp đến mức nào nữa???”

"Có ai để ý rằng Mênh Mông luôn rất chiều Diệp Lăng không? Không để cho cô ấy nắm tay thì xoa đầu, hoặc là đỡ đần, ôi mình cũng muốn được tay trong tay với Mênh Mông."

"Mọi người nhìn bốn bọn họ kìa, buồn cười quá."

Màn hình chính xác bắt giữ được khoảnh khắc các chàng trai ngây người và kinh ngạc khi nhìn thấy Mênh Mông xuất hiện.

Diệp Lăng tinh ý nói: "Được rồi, Mênh Mông ra rồi, bên này không còn việc của tôi nữa, các anh bắt đầu đi nhé." Sau đó, cô rời khỏi khung hình, đứng cùng nhân viên công tác.

Phần tỏ tình bắt đầu với Ôn Sơ Lễ.

Ôn Sơ Lễ dừng lại một chút, chăm chú nhìn Mênh Mông, nhẹ nhàng nói: "Mênh Mông, giống như câu hỏi em đã từng hỏi tôi, trước khi gặp em, tôi chưa từng nghĩ đến hình ảnh bạn đời của mình sẽ như thế nào. Nhưng bây giờ, tôi đã rất rõ ràng."

"Nhưng tôi cũng biết, hôm nay em sẽ không chọn tôi. Dù vậy, tôi vẫn muốn nói rằng, em đừng buồn vì từ chối tôi, chúng ta vẫn có thể làm bạn, đúng không?" Giọng anh nhẹ nhàng và dịu dàng.

Đúng vậy, người thông minh như thế, làm sao không cảm nhận được.

Lần đầu tiên Mênh Mông nghiêm túc nhìn vào mắt Ôn Sơ Lễ. Người đàn ông này dường như luôn suy nghĩ cho cô, dù thể hiện tình cảm, cũng không muốn khiến cô khó xử. Nhưng Mênh Mông cần nghe xong tất cả lời thổ lộ rồi mới quyết định, vì thế cô chỉ mỉm cười dịu dàng với anh, nụ cười thật đẹp.

Rồi cô quay sang Tống Du Bạch.

Đôi mắt anh sáng ngời, yên lặng nhìn cô, rồi mở lời: "Mênh Mông, tôi chưa từng tìm được cơ hội nói với Mênh Mông, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã bị Mênh Mông thu hút, có lẽ điều đó thực sự liên quan nhiều đến diện mạo của Mênh Mông.”

"Nhưng thực ra, điều tôi thích nhất chính là ánh mắt của Mênh Mông. Mỗi khi nhìn vào mắt Mênh Mông, khuôn mặt của Mênh Mông dường như trở nên mờ ảo và tôi chỉ biết nhìn vào đôi mắt ấy, không biết phải nói gì nữa, tôi đúng là một kẻ ngốc."

Nói đến đây, tai của anh đã đỏ bừng, rồi tiếp tục: "Đối với tôi, có thể nói ra được tình cảm của mình trước mặt Mênh Mông đã là một vinh hạnh, Mênh Mông hiểu không? Mênh Mông."

Mênh Mông mỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi Cố Từ tiến lên, anh nhìn Mênh Mông một lúc, rồi đột nhiên cười. Nụ cười của anh có vẻ không chút bận tâm, nhưng giọng điệu lại mang theo sự thâm tình và cưng chiều: "Dù sao em cũng không phải là người dễ dàng thay đổi ý định, cho nên, dù em làm gì, tôi cũng sẽ ủng hộ, chỉ cần có thể cho tôi thêm nhiều cơ hội ở bên em."

Cuối cùng là Phó Yến Trạch.

Anh nhìn cô, sắc mặt vẫn lạnh lùng và hờ hững, nhưng biểu cảm lại rất tập trung. Khi đối diện với Mênh Mông, ánh mắt anh lóe lên một tia dịu dàng, dường như chỉ là ảo giác. Anh chậm rãi mở miệng: "Mênh Mông, anh thích em, đây là điều chắc chắn. Trước đây chưa từng thích ai khác, và sau này cũng chỉ thích em."

Mênh Mông không thể nhịn cười trước giọng điệu nghiêm túc của anh.

Kênh chat đã sớm trở nên sôi động.

"Tôi thật sự không thể nhịn được nữa, nụ cười của Phó tổng luôn làm tôi tan chảy, lời nói và vẻ ngoài lạnh lùng của anh ấy thật không hợp nhau chút nào, haha."

"Tại sao tin nhắn và lời nói của Cố Từ luôn khiến tôi khó hiểu như vậy?”

"Thực sự, ai cũng rất chân thành, chỉ là xem Mênh Mông kế tiếp sẽ chọn ai thôi."

Sau khi kết thúc phần tỏ tình của nam khách mời, nhân viên công tác bèn ra hiệu cho họ quay lưng lại. Nữ khách mời sẽ đứng sau người mình chọn.

Mênh Mông rũ mắt, nở một nụ cười nhẹ, rồi chậm rãi bước tới.