Chương 16: Vạn nhân mê trong chương trình hẹn hò phát sóng trực tiếp

Thời gian nhanh chóng trôi qua và buổi tối đã đến. Buổi tối hôm nay khác với các buổi tối hôm trước. Đạo diễn đã quyết định sử dụng phương pháp phát sóng trực tiếp xen kẽ, tức là kết hợp các đoạn phát sóng trực tiếp khác nhau, để tạo sự hồi hộp.

Điều này khiến người xem hào hứng và mong chờ vào các diễn biến tiếp theo.

Khán giả liên tục cảm thán rằng chương trình này trở nên hot và liên tục lên top tìm kiếm là có lý do.

Ngoài việc các khách mời đóng vai trò chủ yếu, tổ sản xuất chương trình cũng thực sự rất biết cách làm tăng tính hấp dẫn, thu hút khán giả một cách tài tình.

“Đến rồi, đến rồi!”

“Khi nào thì Mênh Mông xuất hiện vậy?”

“Tôi đoán Mênh Mông là người mặc váy hồng nhạt. Lại có thể nhìn thấy mỹ nhân. Ôn bác sĩ chắc chắn sẽ vui lắm.”

Tuy nhiên, giữa một loạt bình luận mong đợi, cũng có một số lời lẽ không mấy thiện cảm lướt qua.

“Tôi chỉ hóng Chỉ An mà thôi, Ôn Sơ Lễ và Thẩm Mênh Mông đúng là cặp đôi trời sinh rồi, tra nam và bạch liên hoa.”

“Bạn bên trên bị ảo à. Mắc kéo anti cho Lục Chỉ An lắm à?”

Lúc này, màn hình đã xuất hiện nam khách mời đầu tiên, mặc áo sơ mi đen và quần tây, vai rộng, eo thon, dáng người thon dài và khí chất lạnh lùng.

Là Phó Yến Trạch.

Khi anh nhận được tin nhắn từ người ở tầng cao nhất của một tòa nhà quốc tế, anh đã hiểu rõ đêm nay mình sẽ hẹn hò với ai.

Vì vậy, khi anh thấy Hứa Hơi Hơi trước mặt, trong ánh mắt anh không có chút nào kinh ngạc.

Hứa Hơi Hơi hôm nay đặc biệt quyến rũ. Cô mặc chiếc váy nhung đỏ thẫm đã xuất hiện trong video, cổ đeo vòng kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, mái tóc xoăn màu nâu sẫm được búi lên, tôn lên vẻ lạnh lùng và quý phái của cô.

Nhìn Phó Yến Trạch ngồi xuống trước mặt mình, cô tỏ ra kiêu ngạo, nhếch khóe miệng.

“Oa, Hơi Hơi hôm nay thật xinh đẹp!”

“Ngạc nhiên quá, người đầu tiên lại là Hứa Hơi Hơi, chúng ta đã đoán sai người đầu tiên rồi.”

“Đây thực sự là đẳng cấp của người có tiền, lần đầu tiên tôi thấy diện mạo thật sự của cao tầng đó.”

“Phải công nhận, con nhà giàu có khác, nhan sắc, khí chất và dáng người đều đỉnh cao. Tôi vỡ òa rồi.”

“Đỉnh cao đến mấy cũng không thay đổi được sự thật cô ấy luôn khinh thường người khác.”

“Đừng nói là Hứa Hơi Hơi biết Phó Yến Trạch sẽ ra trước nên đặt váy ở chỗ dễ thấy nhất đấy chứ. Nhìn dáng vẻ của cô ấy, cứ như hoàn toàn đoán trước được người tới sẽ là Phó Yến Trạch vậy.”

“Rõ ràng là vậy. Nhưng nếu Hứa Hơi Hơi là người đầu tiên, thì người mặc váy thứ ba chắc chắn là Diệp Lăng rồi.”

Màn hình nhanh chóng chuyển cảnh.

Người khách mời nam thứ hai xuất hiện là Ôn Sơ Lễ.

Anh đến dưới tầng một của trung tâm thương mại, an tĩnh chờ đợi. Khí chất ưu nhã và tự phụ của anh không khiến người ta cảm thấy khó tiếp cận, ngược lại mang đến cảm giác hiền hòa và trưởng thành. Người qua đường đi ngang thường nhìn anh với ánh mắt kinh diễm.

Lúc này, anh dần nghe thấy tiếng giày cao gót chầm chậm tiến lại từ phía sau. Vẻ nhu hòa trên mặt Ôn Sơ Lễ rõ ràng phai nhạt đi.

Anh chậm rãi xoay người, hướng về phía Lục Chỉ An trong chiếc váy hồng, mỉm cười chào hỏi.

Ôn hòa có lễ, nhưng lại vô cùng xa cách.

Lục Chỉ An dường như nhận ra điều gì, nụ cười ngọt ngào với lúm đồng tiền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tủi thân và hờn dỗi.

Ôn Sơ Lễ tuy không hiểu tại sao đối phương lại tỏ vẻ như bị anh phụ lòng, nhưng anh cũng không bận tâm đến điều đó chút nào.

Người xem rất ngạc nhiên.

"Ha ha ha, cười chết mất, các chị em đều giống tôi, cứ nghĩ váy hồng là của Mênh Mông, thật bất ngờ!"

"Ê, vậy chỉ còn lại chiếc váy champagne và sườn xám, tôi không biết cái nào là của Mênh Mông và cái nào là của Diệp Lăng cả, khó quá.”

"Mình cược Mênh Mông mặc sườn xám, nếu đúng thì nhớ quay lại khen mình nhé."

"Ôn Sơ Lễ thật khiến người ta cạn lời, trước thích Chỉ An, giờ lại đổi ý."

“Ê bạn fan Lục Chỉ An ơi, mình chịu các bạn rồi, sao lại mù quáng như thế nhỉ.”

"Người tinh mắt đều thấy Ôn Sơ Lễ từ đầu tới cuối chỉ lịch sự đáp lại Lục Chỉ An, cơ bản không có ý gì nhiều, từ đầu tới cuối người ảnh có thiện cảm chỉ có Thẩm Mênh Mông thôi.”

Màn hình lại chuyển sang vị nam khách mời thứ ba. Giờ phút này, Tống Du Bạch đang chờ ở cửa một nhà hàng truyền thống Trung Quốc.

Khi thấy Diệp Lăng chậm rãi tiến lại gần, anh không hề ngạc nhiên.

Sau khi xem lại video ghi hình, nếu ban đầu anh còn một chút hy vọng rằng chủ nhân của chiếc váy là Mênh Mông, thì bây giờ nhìn lại chiếc sườn xám, hy vọng đó đã biến mất.

Không hiểu sao có một cảm giác mơ hồ nói với anh rằng chiếc váy sườn xám đó mới là của Mênh Mông.

Tuy nhiên, anh đã sớm điều chỉnh cảm xúc, hơn nữa anh đã quen với việc bỏ lỡ những cơ hội như thế này.

Nếu không phải là Mênh Mông, thì khi nhìn thấy Diệp Lăng, tâm trạng của anh cũng không tệ lắm.

Diệp Lăng là một cô gái xuất sắc với EQ rất cao, ngoại trừ ánh mắt của cô mỗi lần nhắc đến Mênh Mông còn sáng hơn cả anh, thì ở cùng cô cũng rất vui vẻ.

Hai người chào hỏi qua lại, Diệp Lăng cười nói: "Đi thôi, Du Bạch, nhà hàng này nghe nói đồ ăn rất ngon, hôm nay cậu phải cùng tôi ăn một bữa no nê đấy."

Diệp Lăng từ lâu đã muốn đến đây nhưng luôn bận rộn, lần này nhân dịp tham gia chương trình cô phải tận hưởng một bữa thật ngon mới được.

Hôm nay, Diệp Lăng hiếm khi không ăn mặc như thường ngày mà lại khoác lên mình chiếc váy dài champagne, thêm một chút dịu dàng, làm toát lên vẻ thành thục và ưu nhã. Điều này khiến không ít khán giả trong kênh chat cũng bị cô thu hút.

“Diệp Lăng hôm nay thật khác biệt, khí chất thật nữ tính, có vẻ như chị ấy thực sự có dư vị của một người từng trải, đáng tiếc là trong lòng cún con đã có người khác.”

“Hoàn toàn không cần phải tiếc đâu, Diệp Lăng rõ ràng chỉ muốn ăn một bữa ngon thôi, cô ấy thật kỳ diệu, cảm giác như nam khách mời nào gặp cô ấy cũng có thể trở thành bạn bè được.”

“Vậy thì Mênh Mông sẽ mặc sườn xám à? A a, ban đầu cứ nghĩ bộ đó chẳng có gì đặc biệt, tự nhiên bây giờ tôi lại mong chờ quá ha ha.”

“Những người ủng hộ Cố Từ đang mừng như điên, nhanh chuyển cảnh đi.”

“Tới rồi, tới rồi, là Cố Từ.”

“Ôi, Cố Từ thật sự rất đẹp trai, đại soái ca

cực phẩm như này, đi trên đường tôi thật sự không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng đâu.”

….

Hôm nay, Cố Từ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay và quần dài đen. Anh chậm rãi cúi đầu đi bộ, mái tóc tự nhiên rũ xuống che khuất một phần đôi mắt đen nhánh hẹp dài, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, trông có vẻ lười biếng và tùy tiện hơn so với lúc ở biệt thự.

Màn hình theo bước chân anh dần dần hiện ra bóng dáng thướt tha của một cô gái. Đôi đồng tử của anh đột nhiên co lại.

Mênh Mông đứng kiêu hãnh ở góc đường, vòng eo tinh tế, chiếc sườn xám dài lộ ra đôi chân cân xứng và mềm mại. Khuôn mặt tinh xảo, đôi mày như liễu và đôi môi đỏ mọng của cô càng thêm phần quyến rũ. Chiếc váy tưởng chừng đơn giản nhưng tay áo ren mỏng như cánh ve đã làm cánh tay mảnh khảnh của cô như thoắt ẩn thoắt hiện.

Chiếc sườn xám được cắt may tinh xảo hòng tôn lên dáng người quyến rũ và hoàn mỹ của cô. Màu trắng tinh khôi càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc.

Cô đẹp đến mức khiến mọi người đều có cùng một nhận xét: “Đẹp như AI ế!”

“!!!!”

“Tôi thừa nhận tôi đã bị đánh bại! Chiếc váy này hoàn toàn không đơn giản chút nào a a a”

“Quá đẹp, đẹp đến mức tim tôi đau và nước mắt tôi chảy ra từ khóe miệng.”

“Ha ha ha, những người yêu nhan sắc chỉ có niềm vui đơn giản như thế này thôi.”

“Mênh Mông mặc sườn xám kìa, tôi đoán đúng rồi, nhớ khen tôi nhé!”

“Cười chết mất, lần đầu tiên thấy Cố Từ bị đờ người luôn ha ha ha”

“Hóa ra sườn xám lại đẹp như vậy, hoàn toàn hợp với khí chất của Mênh Mông”

......

Lúc này, một bài đăng có tiêu đề "Đẹp đến mức tôi không thể ngủ được" bất tri bất giác đã leo lên top bảng xếp hạng hot search giải trí.